Chương 276: Tiềm Ẩn Đến … Ba Năm

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vùng đất Nguyên Thủy Nam Hoang, khắp nơi đều là những khu rừng rậm rạp, những cây đại thụ cao ngất che khuất bầu trời. Mỗi gốc đều phải hơn mười người mới có thể ôm hết, chúng sinh trưởng đã không biết bao nhiêu năm tháng. Rất nhiều cổ mộc đã trở thành tinh quái.

Giữa những ngọn núi nguyên thủy vô tận còn có những dòng sông lớn không ngừng chảy xiết xuyên qua. Chúng làm cho rất nhiều khe trở thành hồ nước, khiến cho những rặng núi vô tận này tràn ngập linh khí. Thiên Địa Linh Túy nhiều không kể xiết.

Mà ở chỗ sâu nhất của vùng đất hoang vu vô tận có những loài sinh vật cấm kỵ ẩn cư làm cho rất nhiều tu giả cũng không dám bước vào một bước.

Đúng vậy, nơi này là cấm địa Long Tộc trong truyền thuyết. Trong trận đánh từ thời Thượng Cổ, thần bia từ trên trời giáng xuống đã phong ấn Long Đảo. Trừ một số cường giả có hạn chạy thoát ra ngoài, Long Tộc trên Long Đảo hoàn toàn bị trấn phong, từ đó mất đi đại thần thông trong dĩ vãng. Còn mấy Long vương bị thương nặng sau khi chạy ra đã sáng lập ra quê quán thứ hai của Long Tộc tại Nam hoang.

Mặc dù ở nơi này số lượng Long Tộc ít đến đáng thương, nhưng là dù sao đây vẫn đại biểu cho truyền thừa một chủng tộc cực mạnh. Huống hồ trong mấy Long vương bị trọng thương cuối cùng vẫn có một con còn sống, có thể so với cường giả cấp Bán Tổ thì ai dám khinh thường?!

Dãy núi nguyên thủy đang rung động, tiếng ù ù vang rung trời như là hơn mười cánh cổng thật lớn đang mở ra. Hơn mười quả núi lớn dời sang hai bên, phía trước một cõi thần tiên Dao Trì hào quang chói lọi hiện ra.

Nơi này chính là cấm địa của Long Tộc. Bên ngoài được long mạch che chắn, bên trong là một thế giới kỳ dị hư ảo tuyệt đẹp. Tất cả cỏ cây đều là lung linh tràn đầy màu sắc, chói lọi bức người. Còn có dòng suối thác nước từ lưng chừng trời trút xuống, đình đài lớp lớp, không ít cung điện trôi nổi ở giữa không trung tựa như ảo mộng. Cầu vồng bảy màu vắt ngang bầu trời nối liền những tòa long điện to lớn. Tất cả đều nằm ngoài trí tưởng tượng.

Tiêu Thần cẩn thận đứng trên không nhìn chăm chú từ xa. Hắn cũng không tiến thêm một bước, dù sao danh tiếng lão Long Nam Hoang lớn đến dọa người, mặc dù không phải Bán Tổ thì cũng không kém là bao nhiêu. Tuy đầy người hắn đều là thánh khí, nhưng mà tới gần nhân vật bực này thì cũng có hung hiểm lớn lao.

“Khách quý đến chơi, ta chờ đợi đã khá lâu, vì sao không dừng lại chơi?” Âm thanh già nua vẫn vang ra từ trong núi rừng tuyệt đẹp.

Xoẹt

Hào quang giãn ra. Một ông lão dũng mãnh mặc thần giáp màu đen, hào quang đen lập lòe quanh thân xuất hiện ở trên bầu trời. Đúng là lão Long Nam Hoang uy danh hiển hách, có rất ít người có thể thấy chân thân của ông ta.

Theo sau là một văn nhân khí chất nho nhã tuổi chừng hơn năm mươi đang hơi nghiêng ngả bay ra. Chính là thánh Khổng trong truyền thuyết.

Tiêu Thần lập tức lui ra xa rồi đứng thẳng ở ngoài ngàn trượng mà lẳng lặng nhìn bọn họ.

“Cáo từ. Ta còn phải đi đến cung Phượng Hoàng một chuyến.” Ông lão khí chất nho nhã chắp tay chào lão Long Nam Hoang. Lại gật đầu về phía xa xa với Tiêu Thần.

“Thứ lỗi không tiễn xa được.” Lão Long khách khí chắp tay.

Xoát

Hào quang chợt lóe lên. Thánh Khổng bỗng nhiên biến mất.

“Ngươi có thành kiến đối với ta?”

Lão Long Nam Hoang thân hình cao lớn cường tráng, mặc bộ áo giáp Ô Kim lóe ra hào quang chói lọi làm tôn lên dáng vẻ giống như làm từ sắt thép đúc.

“Không có.” Tiêu Thần hờ hững đáp lại: “Ta đi nhầm chỗ, đã quấy rầy nhiều, vậy xin cáo từ.”

Tiêu Thần khó có thể quên được chuyện ba năm trước đây. Nếu như không phải lão Long Nam Hoang bỏ mặc thì tiểu thú Kha Kha tuyệt sẽ không chết oan chết uổng. Đối với Long Tộc Nam Hoang thật sự hắn ít có thiện cảm.

“Ha hả… Ngoài miệng nói không có, kỳ thật trong lòng hận không thể rút long gân của ta chứ?” Lão Long Nam Hoang không giận, mặc dù đang cười nhưng khí thế cũng cực kỳ bức người mà tiếp tục: “Chuyện đã qua không nói, nhưng mà lúc này xác thật đối với ngươi ta không có nửa phần ác ý. Có người chiếu cố ngươi, hiện tại mệnh của ngươi rất quý giá.”

“Là ai?” Tiêu Thần lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Đến lúc đó tự biết.”

“Đến lúc đó… Rốt cuộc là khi nào?”

“Có lẽ mười năm, nhiều nhất sẽ không vượt qua hai mươi năm.” Nói tới đây, lão Long Nam Hoang nở nụ cười bảo: “Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp tiểu tử kia sao?”

“Muốn!” Tiêu Thần biết lão đang nói ai, trong lòng đích xác rất nhớ tới đồng bạn.

Bốp bốp.

Lão Long Nam hoang vỗ tay một cái, một tòa cung điện to lớn hào quang lấp lánh xa xa giữa núi rừng lập tức mở rộng cửa. Một bóng hình lao ra, trong nháy mắt bay đến.

Đây là một chú nhóc bảy tám tuổi, tóc dài đến thắt lưng giống như thác nước đen tuyền. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc, hai tròng mắt thần quang trong veo. Mặc dù nó vẫn còn rất còn nhỏ, nhưng là gương mặt lại giống như được đẽo gọt để vẻ lộ cương nghị mà quả cảm.

Khí chất có hơi cao ngạo giống như chiến long trong nhóm thú độc lập chứ không giống người thường.

Không sai, nó chính một chú rồng con. Đã từng là Tiểu Quật Long. Dưới sự dạy dỗ của lão Long Nam Hoang, hôm nay đã có thể thuận lợi biến hình thành người.

“Tiêu Thần…” Tiểu Quật Long vẫn như trước đây vốn kiệm lời nên sau khi xông tới gần thì mới chỉ phun ra hai chữ này.

Tiêu Thần phá lên cười ha ha, vuốt đầu của nó mà nói: “Không gặp đã sắp bốn năm, anh chàng từng quật cường ngoại trừ thay hình đổi dạng ra thì tính tình vẫn còn như trước đây.”

“Kha Kha đâu, ta cho nó rất nhiều Thiên Địa Linh Túy gom góp được.”

Nghe vậy, Tiêu Thần lập tức lại nở nụ cười, vỗ vỗ vào vai nó mà nói: “Giữ lại cho nó, khi nó tỉnh ngủ tự nhiên sẽ sớm gặp ngươi.”

“Nó đi đâu?”

“Nói thì rất dài dòng, cứ từ từ nói chuyện.”

“Cho ngươi này!” Nói tới đây, giữa hai tay Tiểu Quật Long lóe lên hào quang, xuất hiện một cái bầu lớn, từng đợt ráng ngũ sắc phát ra làm lan toả một hương thơm thấm vào ruột gan. Cả một bầu lớn đầy những Linh Túy tuyệt phẩm.”Ta cũng chuẩn bị rất nhiều thiên tài địa bảo, cũng đủ thần hóa rất nhiều huyệt đạo trên người của ngươi.”

Tiêu Thần không có cự tuyệt, cười cười vuốt vuốt mái đầu đầy tóc đen của hắn mà bảo: “Ta nhận.” Hắn không hề tiến vào chỗ sâu nhất Nam hoang, chốn thánh địa Long Tộc tuyệt đẹp kỳ dị mà mang theo Tiểu Quật Long bay vào trong một vùng núi hoang nguyên thủy ở phương xa. Một người một con rồng trò chuyện với nhau suốt hơn nửa ngày.

Đương nhiên, hơn phân nửa thời gian là Tiêu Thần nói, Tiểu Quật Long trầm mặc ít nói thì nghe.

“Trở về đi thôi, ta phải đi.” Tiêu Thần vỗ vỗ Tiểu Quật Long mà bảo: “Chờ mong ngươi đánh bại Vạn Long.” “Sang năm ta sẽ rời khỏi Nam hoang, đi ra thế giới bên ngoài để rèn luyện.” Trước khi đi Tiểu Quật Long ít lời thốt lên như vậy.

Tiểu Quật Long đã đi xa, hào quang chợt lóe, thân hình cao lớn hùng vĩ của lão Long Nam Hoang mặc áo giáp Ô Kim phóng hào quang lấp lánh hiện ra. Lão nói: “Trường Sinh Giới trong tương lai sắp đại loạn, ngươi… phải sống thật tốt.”

“Ngươi có ý tứ?” Tiêu Thần hờ hững nhìn lão.

“Bán Tổ sẽ không ra tay đối với ngươi, nhưng cao thủ từ Bán Tổ trở xuống sẽ không ngừng tìm ngươi báo thù. Ta hy vọng ngươi có thể sống sót, bằng không… tính toán của người nào đó chỉ sợ sẽ thất bại trong gang tấc.”

“Kẻ hỗn đản nào tính toán với ta?” Tiêu Thần có hơi tức giận.

“Tính toán ngươi? Quá đề cao một mình ngươi, chẳng qua ngươi không may bị quấn vào mà thôi.”

“Ta #@¥ ¥#…” Tiêu Thần rất phẫn uất, lạnh lùng nói: “Ta sẽ không mặc cho người khác định đoạt.”

“Ha hả…” Nam hoang lão Long cười. Bóng dáng dần dần nhạt đi rồi biến mất không thấy.

Nhưng trong khoảnh khắc lão Long biến mất, Tiêu Thần phát hiện một món đồ vật giắt trên người của hắn, cẩn thận quan sát thì phát giác là một cái Long Giác.

“Lão Long Nam Hoang, ngươi có ý tứ gì?” Tiêu Thần cũng không cho rằng đối phương hảo tâm đưa ra thánh khí của mình nên giật xuống từ bên hông rồi ra sức ném đi ra xa. Đồng thời hắn sử dụng thánh khí đầy người định đối kháng Long Giác.

Nhưng không một tiếng động, Long Giác lại một lần nữa bay trở về. Đồng thời nương theo đó vang lên âm thanh của lão Long: “Ta không muốn ngươi chết sớm nên tạm thời đem pháp khí của ta cho ngươi mượn.”

Tiêu Thần lúc ấy liền dựng đứng mày kiếm, nhưng rồi ngay trong phút chốc lại buông lỏng. Hắn há mồm chỉ ói ra một chữ: “Được.”

Hắn thu hồi Long Giác. “Xoát” một tiếng, hào quang chợt lóe liền khống chế Đài Sen mười hai tầng phá không bay đi.

Phi hành trong những dãy núi cao chập chùng của Nam hoang, Tiêu Thần yên lặng suy tư về những chuyện đã xảy ra gần đây rồi sau đó nặng nề hừ một tiếng.

Một tiếng phượng hót lanh lảnh truyền đến, từ trong rừng ngô đồng đẹp đẽ phía trước có một con Ngũ Thải Phượng Hoàng phóng lên cao. Nó cuốn theo ngũ sắc thần hỏa, múa cánh chao liệng bay đến, bên cạnh có một con Phượng Hoàng còn nhỏ đi theo đang chớp chớp mắt tò mò nhìn Tiêu Thần.

“Là ngươi?” Tiêu Thần cả kinh, hắn đã nhận ra đối phương. Hồi đó Kha Kha cùng Tiểu Quật Long từng lấy trộm Thiên Địa Linh Túy của Phượng Hoàng nữ này rồi bị bắt hiện hình. Đối phương từng đưa cho hắn một cây phượng hoàng thần vũ, nói là trong tương lai sẽ ra tay tương trợ hắn một lần nữa.

“Mỗi lần gặp mặt thì ngươi đều cho ta cảm giác mới lạ, lần này lại càng sâu sắc. Giết chết hàng loạt Bán Tổ, trở thành kẻ địch chung của khắp đại lục Trường Sanh, ngươi thật đúng là kẻ có thể gây ra tai họa khác người!” Phượng Hoàng nữ lên tiếng trêu ghẹo.

“Hắn… Chính là đại ác nhân trong truyền thuyết sao?” Tiểu Phượng Hoàng bên cạnh chớp chớp đôi mắt đen lúng liếng, nó hứng thú nhìn Tiêu Thần.

“Tiểu hài tử không nên nói lung tung.”

“A, đã biết… Cô cô.” Tiểu Phượng Hoàng vô cùng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Ta mới từ cung Phượng Hoàng trở lại Nam Hoang không lâu, giờ đưa ngươi một món lễ vật. Nhất định phải nhận lấy.” Phượng Hoàng nữ cười khẽ, xoát một tiếng tung ra một ngọn lửa màu sắc rực rỡ lóng lánh đến chói mắt.

Tiêu Thần cố tình cự tuyệt, nhưng rốt cuộc vẫn phải nhận rồi hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì có người không muốn ngươi chết sớm.”

Tiêu Thần càng tỏ ra hồ nghi liền hỏi: “Đây không phải là Lão Tổ tông cung Phượng Hoàng các ngươi tặng đó chứ?”

“Ha hả, ngươi đã đoán đúng, đúng là tổ mẫu của ta đưa.” Phượng Hoàng nữ nở nụ cười.

Tiểu Phượng Hoàng đứng bên cạnh cũng mếu máo, bất mãn nói nhỏ: “Lão Tổ tông thực bất công, lại đưa cho đại ác nhân. Cũng không tặng…”

“Ta hiểu rồi. Cáo từ!” Đứng vào giây lát đi xa, Tiêu Thần tức giận mắng một câu: “***!”

Hiện tại toàn thân hắn đều là bảo vật. Giống như một kho báu di động vậy.

Phía trước là thành Thiên Đế trong tầm mắt, Tiêu Thần đã từng sinh sống ở chỗ này một quãng thời gian, đã từng xảy ra rất nhiều chuyện. Bỏ qua do dự, hắn liền đáp xuống đi trên con đường quen thuộc.

Huyền Hoàng đấu thú cung, Hồng Hoang đấu thú cung…

Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một tòa điện Linh Túy to lớn, tựa hồ như mới khai trương không được bao lâu. Vừa lúc đó, hắn thấy một người quen, một cục thịt đang phì phò đi tới, lại là tên… Gia Cát Bàn Tử kia.

Đúng lúc nhìn thấy Tiêu Thần, Gia Cát Lượng hoảng sợ thiếu chút nữa thất thanh hô to. Hắn vội vàng bịt miệng, một tay kéo Tiêu Thần lôi đi vào ngõ mà bảo: “Ôi Tổ tông, ngươi là tổ tông của ta! Phạm vào đại sự như vậy mà ngươi còn dám nghênh ngang xuất hiện ở trước mặt người đời? Ngươi đã giết rất nhiều Bán Tổ, tu giả khắp thế giới đều muốn giết ngươi!”

“Sợ cũng vô dụng.” Tiêu Thần nhàn nhạt cười cười rồi nói: “Đã hơn ba năm mới gặp, ngươi có khỏe không.”

“Ta… Ha ha, đang đờ đẫn đây. Gia tộc quyền to ta không tranh giành nổi, lợi dụng tiền bạc ngươi để lại, mấy năm nay ta không có thiếu tiền. Ta cảm giác được ta có thể tự lập môn phái. Ta vừa mới đi ra thế giới bên ngoài dạo qua một vòng. Ta quyết định bắt đầu phát triển từ Nam Hoang hướng ra phía ngoài.” Nói tới đây, Gia Cát Bàn Tử đi vào buồng trong lấy ra một cái bầu lớn rồi nói: “Nơi này tất cả đều là Linh Túy tuyệt phẩm, ngươi mang đi, mau trốn đi. Mấy ngày nay trong thành Thiên Đế dường như có không ít người đến. Ta hoài nghi bọn họ đang đợi ngươi.”

Tiêu Thần thu nhận cái bầu thật lớn kia, đây là thứ hắn cần. Nếu như bên trong đều là Thiên Địa Linh Túy cực phẩm, như vậy thần huyệt của hắn chỉ sợ sẽ nhiều hơn tăng vọt thành mười mấy cái, thậm chí hai mươi mấy cái. Hắn không thể không thừa nhận, thiên phú của người ta thì mỗi người không giống nhau, Bàn Tử có một thứ. Ba năm vừa rồi kiếm được nhiều lợi như vậy, mua Linh Túy Địa Phẩm nhiều như vậy thì chứng thật là người phi thường.

“Chờ ta trở lại, khi ta có ngày đứng dậy thì sẽ giúp ngươi làm Nam Hoang chi chủ.” Tiêu Thần bước dài rời đi.

Gia Cát Bàn Tử há miệng, nhưng cũng không có nói gì.

Tiêu Thần nhìn mọi thứ trên đường rất yên tĩnh, hắn chậm rãi đi tới không mục đích. Đúng lúc này, trên đường cái ở phía trước đột nhiên vọng đến tiếng mắng chửi kêu khóc to: “Hoắc Phu Mạn ngươi là súc sinh. Buông cháu gái ta ra…”

“Hoắc Phu Mạn…” Tiêu Thần tập trung ngắm nhìn. Chứng thật là tên ác thiếu, từng bị hắn tát cho vỡ mõm vài lần. Không ngờ hôm nay tới đây lại gặp nhau một lần nữa. Bản tính Ác thiếu không thay đổi. Vừa rồi đi ra bên ngoài xông xáo một vòng, sau khi trở về vẫn kiêu ngạo ương ngạnh.

Hào quang lóe lên, Tiêu Thần xuất hiện ở bên canh Hoắc Phu Mạn, một bàn tay vung lên “Bốp” một tiếng, đặc biệt thanh thúy.

“Mẹ nó, ai…” Âm thanh điên cuồng của Hoắc Phu Mạn chợt im bặt, rồi sau đó giống như là thấy quỷ hoảng sợ hô: “Ngươi… Ngươi đã trở về…”

Tiêu Thần chém cả loạt Bán Tổ, danh tiếng đã sớm truyền khắp đại lục. Hoắc Phu Mạn lại một lần nữa thấy người từng là kẻ địch thì sợ đến mất hồn.

“Ba ba…”

Không nói bất cứ lời nào, Tiêu Thần bắt đầu tát mười mấy Đại Chưởng. Đối với ác thiếu này thì thật sự hắn không có bất cứ thiện cảm gì, mỗi lần gặp đều thấy hắn ta đang làm xằng làm bậy.

Xoạt

Từ ngón tay hào quang sắc bén hiện lên, một thanh kiếm khí xuất ra từ cơ thể. Tiêu Thần muốn chém hắn. Hiện tại, hắn đã là kẻ thù chung của thế giới. Căn bản không cần để ý việc gia tộc nổi giận, huống chi lúc trước đây chính là địch nhân của mình.

Đêm hôm đó máu chảy khắp thành Thiên Đế, tên ác thiếu này từng chà đạp bước lên người hắn, làm nhục hắn. Hiện tại vừa lúc thanh toán món nợ.

“Không nên… Ta cho ngươi biết một bí mật, rất nhiều người đi tới thành Thiên Đế chờ giết ngươi đó.”

“Đó là chuyện trong dự liệu, không cần ngươi nhiều lời.”

Nhẹ nhàng một nhát cắt, một cái đầu lâu bay xéo ra ngoài, Tiêu Thần bước dài đi về phía trước.

Dân chúng bình thường trên đường cái ào một tiếng tứ tán chạy đi. Trên đường giết người, mà lại còn là thiếu gia của một thế lực lớn trong thành bị giết. Nếu không mau chạy đi thì tuyệt đối sẽ rước lấy mầm tai vạ.

Hắn cứ đi thẳng dọc theo đường cái, bởi vì Tiêu Thần đã cảm giác được có nhiều cao thủ cùng đợi hắn ở phía trước.

Một nữ nhân xinh đẹp như chim sa cá lặn, dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đứng đó. Đúng là Hải Vân Tuyết. Ánh mắt nàng phức tạp vô bờ đang nhìn Tiêu Thần mà không nói một câu nào. Ở chung quanh nàng là hơn mười vị Bạch lão hổ, còn cách đó không xa có thêm mấy chục tên đạo nhân.

Một đám người hướng về phía trước vây kín mà đến.

“Các ngươi là ai?”

“Bần đạo Đa Bảo Đạo Nhân.”

“Bần đạo Vân Trung Tử.”

“Con thứ ba của Hổ Hoàng.”

Hít sâu một hơi, Tiêu Thần biết đối phương cực kỳ lợi hại.

Đa Bảo Đạo Nhân chính là đại đệ tử của Thông Thiên giáo chủ, hết mực được Bán Tổ chân truyền, tu vi sâu không thể phỏng đoán. Vân Trung Tử chính là đệ tử chân truyền của Nguyên Thủy, tu vi cũng không cách nào đo lường được. Mà con thứ ba kia của Bạch Hổ Thánh Hoàng liền càng không cần phải nói, đó chân chính là huyết mạch truyền thừa của Bạch Hổ.

Tiêu Thần nhìn xuyên qua đám người về phía Hải Vân Tuyết mà bảo: “Ngươi tính khá lắm, đoán ra được ta sẽ xuất hiện ở chỗ này nên chờ trước đợi bắt ta bỏ vào lọ?”

Hải Vân Tuyết xinh đẹp như là mặt trăng trên trời, nhất là nụ cười nhàn nhạt kia thì đặc biệt động lòng người.

Tiêu Thần mang cho nàng quá nhiều điều ngoài ý muốn, khiến cho tâm cơ tỉnh táo và vô cùng thực tế của nàng nổi lên những gợn sóng nhỏ. Nàng từng nghĩ tới, nếu như lựa chọn ban đầu… Có thể thay đổi thì có lẽ tình cảnh với nhau hiện tại đều khác đi rất lớn.

Nàng thật sự thấy được tiềm lực của Tiêu Thần, nhưng mà… Tất cả đều không có khả năng quay đầu lại, tất cả đều chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Chỉ có hoàn toàn chém chết Tiêu Thần thì mới có thể đủ làm cho tâm tư nàng bình tĩnh trở lại.

Nàng đã liều chết đề nghị lớp nhân vật lão làng của Hổ gia liên hợp cao thủ, ngồi chờ Tiêu Thần tự chui đầu vào lưới ở chỗ này. Tất cả thật sự đều được nàng tính toán đến.

Hải Vân Tuyết thu hồi tâm tư phức tạp, lẳng lặng nhìn Tiêu Thần rồi sau đó lộ ra một nụ cười mê người mà bảo: “Xem ra chúng ta xung khắc trời sanh, hôm nay chém ngươi để hoàn toàn cắt đứt.”

Tuy là đối mặt đám đại đệ tử chân truyền của Thông Thiên giáo chủ, Tiêu Thần cũng khó mà che nổi nụ cười rồi lớn tiếng: “Xác thật nàng tính toán rất chuẩn, nhưng mà có ích lợi gì? Các ngươi có lẽ còn không biết, nửa canh giờ trước ta còn ở tại bình nguyên Ma Quỷ, nhưng hiện tại đã đến nơi này…”

Được nghe lời ấy, tuy là Đa Bảo Đạo Nhân và Vân Trung Tử cũng phải biến sắc.

“Hai nơi cách xa nhau hơn mười vạn dặm, như thế nào có thể…”

“Mau giết hắn!” Hải Vân Tuyết kêu lớn.

Không cần nhiều lời, các cao thủ như Đa Bảo Đạo Nhân, Vân Trung Tử, con thứ ba Bạch Hổ Thánh Hoàng đã ra tay.

“Hẹn gặp lại… rồi sẽ gặp nhau!” Tiêu Thần cười lạnh, đem thánh khí “Thiên Nhai Chỉ Xích” vẽ một cái. Không gian thông đạo hiện ra, hắn một bước đi vào rồi trong nháy mắt biến mất trước mắt mọi người.

Hạ xuống phía dưới, Tiêu Thần xuất hiện ở tây nam Tịnh Thổ, đi tới thánh địa của tộc Sâm Lâm cùng Man tộc. Đây là nơi ẩn cư của một đám lão nhân siêu nhiên ở ngoài cõi trần.

Trong khoảnh khắc xuất hiện ở nơi này, Tiêu Thần kinh ngạc do dự hỏi chính mình: “Vì sao như là mình đang cáo biệt vậy? Tựa hồ là mình đang vẫy tay chào từng nơi đã sống, chẳng lẽ đây là bản năng cho phép sao? Chẳng lẽ nói… Bản năng dự cảm thấy điều gì, thì mọi thứ tiềm ẩn trong ý thức sẽ làm chủ đạo rồi cáo biệt quá khứ sao?”

Nghĩ tới đây, Tiêu Thần không biết vì sao đột nhiên cảm giác có hơi sợ hãi. Hắn tin tưởng linh giác của mình, chẳng lẽ tiềm thức thật sự cảm giác được cái gì đó sao? Nhưng vì sao không nổi lên rõ ràng trong trái tim?

Tịnh Thổ vẫn rất ấm áp, các lão nhân vẫn giống như quá khứ vậy, coi hắn như con cháu trong nhà. Chỉ là đáng tiếc, Thanh Thanh thông minh khuất mặt, nàng đã đi ra bên ngoài để tôi luyện chính mình. Tiêu Thần sợ làm Tịnh Thổ rước lấy phiền toái nên sau khi gặp nhau ngắn ngủi thì hắn dứt khoát rời đi.

“Đi đâu? Thiên hạ bao la, nơi nào là nhà của ta?” Tiêu Thần cảm giác trong thiên hạ tựa hồ thật sự không có chỗ cho hắn dung thân.

Giờ phút này, Trường Sinh Giới xôn xao. Khắp nơi đều đàm luận về việc Tiêu Thần chém giết Bán Tổ, trên bình nguyên Ma Quỷ tiêu diệt đông đảo tu giả phá vòng vây mà đi. Coi như cao thủ khắp thiên hạ đều đang truy nã hắn.

Đúng vậy, môn đồ của các Bán Tổ trải rộng thiên hạ, Tiêu Thần đã trở thành kẻ thù chung của Trường Sinh Giới.

Cuối cùng, Tiêu Thần quyết định đi thật xa đến chỗ không người, tiến vào những vùng được xưng là thiên thần đều khó có thể vượt qua.

Đại lục Trường Sanh, cực bắc có Cổ Thần hoang mạc, cực tây có Bách Vạn Đồng Sơn, cực đông có Đông Hải mênh mông, cực nam có ngàn vạn hoang đảo. Đến tột cùng còn có những thế giới không biết như thế nào thì cũng chắng có ai không cách nào nói rõ.

Đến như thiên thần đều rất khó tiến vào, nên không cách nào phỏng đoán tình hình bên trong.

Cuối cùng, Tiêu Thần lấy thánh khí Thiên Nhai Chỉ Xích, mở ra không gian thông đạo rồi tiến vào địa phương xa nhất trong truyền thuyết ở phương bắc ——– Cổ Thần hoang mạc.

Hắn quyết định lấy đủ loại thánh khí mở đường, một mạch đi tới để xem một lần liệu Cổ Thần hoang mạc ở phía bắc đến tột cùng có cái gì.

Đi lần này chính là suốt ba năm!

Đến năm thứ ba, Vũ Thánh Tôn Vũ đang ở chỗ ẩn tu của mình bỗng dưng mở hai mắt ra mà hỏi: “Chẳng lẽ… Bọn họ đến?!”

Cùng lúc đó, Hồ Điệp nhanh nhẹn, Trang Chu vỗ cánh phóng lên cao.

Đại Hạ Quốc, một thằng nhóc ba tuổi, con ngươi thâm thúy như bầu trời, mây tía xuyên thấu qua qua chấn song cửa sổ tràn ngập về hướng chân trời. Đại Thương quốc, đứa bé mới ra đời tay cầm cục huyết đông, đôi mắt sắc như lợi kiếm đang lẳng lặng bay tới phía trước cửa sổ. Đế quốc La Mã, một hài đồng tóc vàng bỗng dưng mở hai mắt ra…