Chương 292: Viễn Cổ Kêu Gọi

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiêu Thần hoàn toàn dựa vào lực lượng cơ thể, không thao tác Thiên Địa Nguyên Khí, không dựa vào bất kỳ điều gì ở bên ngoài, chỉ dùng thân thể mạnh mẽ để phá bỏ tất cả ngăn cản.

Các loại tu chân pháp bảo như phi kiếm không ngừng gãy vụn, dưới bàn tay Tiêu Thần hệt như phế liệu. Hắn lấy tốc độ cực hạn để chặn đường Tu Chân Giả áo trắng, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.

“Không thể trả lời!” Tu Chân Giả áo trắng liên tục biến đổi sắc mặt, nhưng vẫn cứ ngang ngạnh nói ra bốn chữ này.

Sức mạnh của Tiêu Thần đã quá rõ ràng, Tu Chân Giả áo trắng tuyệt không phải địch thủ. Nhưng hắn không muốn giơ tay chịu trói, từ trên cổ tay Tử Ngọc Thủ Trạc phát ra hào quang chói lọi lóe ra những màu sắc như mộng ảo, một chiếc quang thuẫn màu tím lập tức được hình thành.

Điều này làm cho Tiêu Thần nhướng mày. Vòng ngọc là báu vật gia truyền của hắn, nhưng cho tới giờ hắn cũng không biết Thủ Trạc lại là một món vũ khí phòng ngự. Không hề do dự hắn xuất chưởng thăm dò bổ về phía trước.

Hiện nay, chưởng của hắn so với thần binh sắc bén còn đáng sợ hơn. Thượng Thương Chi Thủ danh xứng với thực, không có gì không phá, không gì có thể kháng cự!

Nhưng mà hắn không muốn nghiền nát báu vật gia truyền nên trong khoảnh khắc tới gần thì cánh tay hắn như con giao long lập tức đổi phương hướng, chém về phía cổ của Tu Chân Giả áo trắng.

Nhưng mà ngoài dự liệu của hắn, Tử Ngọc Thủ Trạc tỏa ra ngàn vạn đạo hào quang. Nó phát ra một loại hào quang tím như những làn sóng, ở bên ngoài Tu Chân Giả áo trắng đã hình thành một quầng sáng mà chặn Tiêu Thần.

Chưởng đao cắt trên quầng sáng tím lại phát ra “keng” một tiếng giòn tan mà không phá vỡ nổi nó, càng chưa nói tới làm bị thương Tu Chân Giả áo trắng. Mặc dù Tiêu Thần không dùng toàn lực, nhưng thực sự có thể thấy được vòng ngọc rất phi phàm. Sự sợ hãi trên mặt Tu Chân Giả mất đi. Vừa rồi trong khoảnh khắc Tiêu Thần tới gần thì hắn có một cảm giác sởn gai ốc. Dù sao đây là một kẻ sát thần đó. Loại đè nén đặc hữu mạnh mẽ của “Thế” của Võ Giả làm trong lòng hắn vô cùng sợ hãi.

Lúc này đây, ngoài dự liệu của hắn thì vòng ngọc lại chặn được Tiêu Thần. Hơn nữa nó vốn là báu vật gia truyền của đối phương nên hắn không khỏi lộ ra một nụ cười giễu cợt.

“Hừ “

Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng mà xông tới một Tu Chân Giả ở phía sau. Song chưởng của hắn tỏa hào quang lấp lánh, không ngừng chém tới trên bầu trời.

“Leng keng “

“Keng “

Vài thanh phi kiếm bị cắt đứt ngay tại chỗ, còn có sáu bảy món tu chân pháp bảo bị hắn chấn vỡ, Thượng Thương Chi Thủ sáng lấp lánh, phát ra hào quang kỳ lạ, gần như tà dị.

Xoát

Tiêu Thần tạm thời bỏ qua Tu Chân Giả áo trắng mà nhằm phía mấy người khác để đuổi theo. Bát Tướng cực nhanh, nhanh đến mức khó có thể tin nổi phảng phất như hắn chỉ hơi hơi động thân liền vọt tới trước mặt kẻ địch.

Vào giờ khắc này Tiêu Thần cực kỳ tàn khốc vô tình. không có một chút lòng từ bi. Thượng Thương Chi Thủ xuất ra đầy vô tình!

“Phốc “

Trong lúc hắn nhanh chóng xẹt qua, nửa đầu của một tên Tu Chân Giả bị vát rớt. Óc trắng trộn lẫn máu phun vọt lên, quang cảnh cực kỳ đẫm máu và tàn bạo.

Không ít nữ tu giả phía dưới thét chói tai nhắm tịt hai mắt, đây là thế giới tu giả tàn khốc mà lại chân thật. Mỗi ngày đều có người phải tử vong, mỗi ngày cũng có những cuộc chiến đấu tương tự, nhưng không ai có thể miêu tả đẩy đủ cảnh tượng đang xảy ra.”Keng “

Thượng Thương Chi Thủ lóe ra hào quang sáng chói, cứ thế chấn vỡ một cái trượng đồng hình người trên bầu trời. Tiêu Thần bay lên trời, nhằm phía tu giả xuất ra pháp bảo.

Quang hoa lóe ra, tốc độ cực hạn tựa như mộng ảo. Cả người Tiêu Thần như một ánh đao quét tới chém người kia làm hai nửa. Mà trên người của hắn lại không hề dính lấy một vết máu.

Tiêu Thần lấy tốc độ khó có thể tin nổi trong nháy mắt chém chết vài tên địch thủ đuổi theo. Hai tròng mắt nhìn khắp tứ phương, thủ đoạn vô tình đã trấn áp mọi người. Sau đó tất cả những Tu Chân Giả đều ngừng lại, không một người nào dám tiến lên. Đây là một loại uy hiếp tuyệt đối.

Hắn đi từng bước một ở trong không trung về phía Tu Chân Giả áo trắng được hào quang tím bao phủ, một uy áp cường đại mà lại lạnh lùng bức người làm cho cả không trung đều tựa hồ bắt đầu rung động.

Không phải Tu Chân Giả áo trắng không muốn trốn, mà là hắn đã nhìn ra cho dù như thế nào cũng không nhanh hơn Bát Tướng cực nhanh của Tiêu Thần nên chạy đi như thế thì không bằng ở lại chung một chỗ gần các sư huynh đệ khác còn an toàn hơn. Hiện tại, điều duy nhất có thể chính là dựa vào Tử Ngọc Thủ Trạc. Hy vọng nó có thể chống đỡ được công kích của Tiêu Thần.

Nhưng mà hy vọng của hắn lập tức tan biến. Tiêu Thần vận dụng toàn lực, Thượng Thương Chi Thủ xuất lực mãnh liệt đánh xuống.

“Răng rắc “

Quầng sáng màu tím vỡ vụn dưới bàn tay sáng lấp lánh dễ dàng như là đồ sứ vậy. Nó khiến cho màn sáng màu tím với lực phòng ngự kinh người bị chấn nát bấy.

Điều này làm cho Tu Chân Giả áo trắng quá sợ hãi, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Chưởng lực của cái tay kia thật là đáng sợ, vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn. Ngọc Trạc lại hóa ra thuẫn thần màu tím, Tu Chân Giả áo trắng vội vàng ngăn cản bàn tay Tiêu Thần một lần nữa bổ tới. Có điều trong một khoảng cách rất gần thì hắn làm thế nào mà ngăn được thể thuật ( toàn thân làm vũ khí ) trứ danh của Võ Giả hậu thế đây?

Nhưng Tiêu Thần thật sự không muốn dùng Thượng Thương Chi Thủ để đánh nát vòng ngọc gia truyền của mình. Ngón tay vô cùng linh hoạt trong nháy mắt kẹp lấy thuẫn thần màu tím. Một ngón khác búng như tia chớp chấn vỡ phi kiếm của tu giả áo trắng xuất ra. Một chưởng đao tỳ vào cổ của hắn.

Máu bắn toé ra, nhưng mà cũng không có chém rơi đầu, bởi vì Tiêu Thần bỗng ngừng động tác của mình. Hắn nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng, nếu như Tu Chân Giả áo trắng này thật sự có quan hệ mật thiết cùng Nhược Thủy, hắn nếu như thực sự bị thương nặng thì chẳng phải là…

Tiêu Thần túm lấy Tu Chân Giả áo trắng, hóa thành một luồng điện quang từ trên trời hạ xuống rồi xuất hiện ở trên đỉnh Hoa Sơn. Hắn quẳng Tu Chân Giả áo trắng dưới chân Trần Phóng cùng Thanh Vận tiên tử.

Ở đây có một người hải ngoại tán tu nắm giữ thuật Tha Tâm Thông nên căn bản không cần bức cung, có Thanh Vận tiên tử thì cũng có thể hỏi ra mọi thứ.

Trần Phóng lo lắng vô cùng, sợ lại đọc ra tin tức khó có thể thừa nhận. Con mắt thứ ba dựng đứng của Thanh Vận tiên tử bắn ra một đạo hào quang, rồi sau đó xoay người lại mà bảo: “Chứng thật là một nữ nhân đưa cho hắn.”

“Cái gì?!”

Trần Phóng như bị sét đánh, thân hình lảo đảo suýt ngã. Tiêu Thần thở dài một hơi, mặc dù hắn đã chém đứt hình bóng kia, nhưng sau khi nghe Trần Phóng nói qua chuyện cũ thì hắn vẫn có chút cảm xúc.

Có lẽ, đây là bi hài kịch của cuộc sống.

Rõ ràng là chuyệnliên quan mật thiết cùng Tiêu Thần, nhưng giờ phút này hắn lại giống như người ngoài cuộc, chỉ lẳng lặng nhìn tất cả.

“Không có khả năng!” Trần Phóng hai mắt đỏ bừng mà bảo: “Cô gái kia có hình dáng thế nào. Ta nghĩ… nàng không phải là Nhược Thủy.”

Thanh Vận tiên tử lấy tay một bức vẽ, trên bầu trời xuất hiện một hình ảnh, một người thiếu nữ tuổi còn trẻ xinh đẹp hiện ra.

“Đó không phải là Nhược Thủy!” Trần Phóng kích động kêu lớn.

Trần Phóng túm áo Tu Chân Giả áo trắng đang uể oải ỉu xìu mà rống lớn: “Nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”

“Là sư muội của ta tặng.” Tu Chân Giả yếu ớt đáp.

“Sư muội của ngươi có được nó từ đâu?”

Đối mặt uy hiếp sinh tử, Tu Chân Giả áo trắng đành khuất phục.

“Nàng nhặt được tại Lư Sơn.”

Thanh Vận tiên tử lại một lần nữa thi triển “Tha Tâm Thông”, rồi sau đó gật đầu mà bảo: “Hắn không có nói sai.”

Sau khi hỏi rõ tình huống cặn kẽ, Tiêu Thần lạnh lùng phun ra một chữ với Tu Chân Giả áo trắng: “Cút!”

Như được đại xá. Tu Chân Giả áo trắng vội phóng lên cao.

“Trong lòng hắn có sát ý, khắc cốt sát ý.” Thanh Vận tiên tử nhắc nhở Tiêu Thần.

Đối với điều này Tiêu Thần không phải không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao hắn chém giết nhiều Tu Chân Giả như vậy. Nhưng ngay sau đó hắn nhíu mày, hắn không lưu tâm đến những người này, nhưng mà đối với đám người Trần Phóng mà nói thì chúng lại là một loại uy hiếp.

“Muốn nói tha các ngươi… Không dễ dàng đâu!”

Tiêu Thần trong phút chốc phóng lên cao. Thượng Thương Chi Thủ hiện ra rồi chém về hướng Tu Chân Giả áo trắng.

“Cứu ta!”

Tu Chân Giả áo trắng kêu lớn.

Những Tu Chân Giả ở bên cạnh lại ra tay một lần nữa để ngăn cản Tiêu Thần.

Cùng lúc đó, Tu Chân Giả áo trắng quát to: “Chư vị sư huynh giúp ta, ta muốn xuất ra Hoàng Kim Thần Tháp!”

Hào quang vàng mênh mông thoáng hiện ra từ trong người Tu Chân Giả áo trắng. Một tòa hoàng kim tháp vọt ra rồi sau đó tất cả Tu Chân Giả đồng loạt phát lực, Bảo Tháp lớn lên trong nháy mắt như một tòa hoàng kim Thần Sơn từ trên trời giáng xuống, đè xuống Tiêu Thần.

Đây tuyệt đối là một món bảo vật bí mật của dòng họ. Tu Chân Giả áo trắng chính là cháu bốn đời của một vị Tu Chân Giả cao niên, có thân phận khác thường nên được ban thưởng báu vật này.

Có muốn tránh né đã không còn kịp nữa, Hoàng Kim Thần Tháp khổng lồ đã trùm lên Tiêu Thần. Nhưng mà căn bản là hắn không kinh hoảng, Thượng Thương Chi Thủ vung lên rồi chém tới mãnh liệt.

“Ầm “

Hoàng kim thần quang nhấp nháy làm trên bầu trời hoàn toàn chói mắt. Hoàng kim tháp to như quả núi nhỏ lắc lư một hồi, phảng phấtnhư muốn sụp đổ. Từ đó có thể tưởng tượng lực lượng gánh chịu bên trong lớn ra sao.

“Chư vị sư huynh đồng loạt phát lực luyện hóa hắn thành huyết bùn!” Tu Chân Giả áo trắng rống to. Lúc này hắn không có đường lui nên chỉ có hoàn toàn tiêu diệt Tiêu Thần thì bọn họ mới có thể còn mạng sống.

“Ầm “

Hoàng kim tháp khổng lồ lại rung động một lần nữa, trên thân tháp màu vàng đã xuất hiện từng vết rạn thật nhỏ.

“Điều này sao có thể?!” Tất cả Tu Chân Giả đều giật mình la lên. Đây chính là báu vật do Tu Chân Giả cấp bậc lão tổ tế luyện ra. Nó có uy lực vô cùng lớn, đã được xem như tiên khí. Nhưng hiện tại lại sắp sửa bị phá hủy.

Cái gọi là Thượng Thương Chi Thủ kia rốt cuộc kinh khủng đến đâu? Chẳng lẽ bàn tay huyết nhục thực sự có thể so với tiên khí sao?

“Ầm “

Tiêu Thần vung tay lên lần thứ ba, Thượng Thương Chi Thủ sáng lấp lánh hung hăng vỗ vào vách bên trong hoàng kim tháp để lại một dấu vết chưởng ấn rõ ràng ở đó. Khắp bốn phía hiện ra khe hở nứt nẻ.

“Răng rắc “

Âm thanh đáng sợ vang lên trên hoàng kim tháp, người ở phía ngoài rõ ràng thấy Bảo Tháp đang nứt ra, sắp sửa tan tành.

“Lui!”

Tất cả mọi người ý thức được chuyện không ổn nên muốn chạy đi thật xa.

Nhưng mà vừa lúc đó Tiêu Thần vung tay lên lần thứ tư. “Ầm” một tiếng vang thật lớn, Thượng Thương Chi Thủ khiến đất trời rung chuyển, trong phút chốc làm vỡ nát hoàng kim tháp lớn như quả núi nhỏ.

Đầy trời đều là hào quang lấp lánh, đầy trời đều là năng lượng cuồng bạo, lực lượng tàn phá bừa bãi khiến vài Tu Chân Giả bị nghiền nát ngay tại chỗ. Những người mặc dù có tốc độ nhanh cũng phải chịu công kích kịch liệt mà miệng phun máu tươi tức thì, thân hình lắc lư sắp ngã.

Ngay lúc lao tới, Tiêu Thần không hề nhân từ nương tay chút nào. Hắn giống ma quỷ đang thu hoạch sinh mệnh, ở trên bầu trời tung hoành công kích. Mỗi một lần ra tay đều khiến mưa máu bay tán loạn, chín tên Tu Chân Giả còn sót lại đều bị Thượng Thương Chi Thủ chấn vỡ.

Sau khi tung một kích chém chết Tu Chân Giả áo trắng cuối cùng, Tiêu Thần hướng về trời cao bay tới. Nơi đó… ô vân quay cuồng, sóng đen ngập trời làm cho đen ngòm một mảnh, nhìn đặc biệt kinh khủng dọa người.

Thiên Ngoại Thiên, Nhân Ngoại Nhân, Sơn Ngoại Sơn còn chưa lao ra được, tạm thời vẫn bị tám cây Thiết Huyết Đại Kỳ vây khốn.

Tiêu Thần cũng không nói tới quy củ gì với những Tu Chân Giả này. Hào quang lóe lên, Hoàng Kim Thần Kích nắm ở trong tay, hắn cũng không nói một câu mà hướng về phía một cây đại kỳ cao trăm trượng chém xuống.

“Rầm ầm ầm “

Trên trời cao, sóng năng lượng cuồn cuộn, vào lúc hoàng kim thần quang cùng ô quang kia va chạm thì lập tức làm cho nơi đó hoàn toàn sôi sùng sục.

Một đạo sát khí lạnh thấu xương phát ra chiếu thẳng đến Tiêu Thần. Hắn không ngừng lại chút nào mà dùng Bát Tướng cực nhanh phi thẳng lên trời cao, trốn ra khỏi chiến trường.

Mục đích chỉ là tập kích quấy rối. Hắn thực sự không muốn giao chiến cùng các nhân vật thuộc lớp lão làng kia.

“Ha ha… Ngươi giết xong những tên tiểu bối này, tốt lắm. Chúng ta cũng đi ra ngoài.” Âm thanh của Thiên Ngoại Thiên vọng ra. Trên bầu trời như có một người khổng lồ thức tỉnh. Một áp lực làm cho người ta có cảm giác sợ hãi bất chợt bung ra mà không hề có dấu hiệu.

Tiếp theo thì đại kỳ vỡ toác, giữa đám mây đen quay cuồng trên bầu trời lộ ra một bàn tay thật lớn, cỡ chừng một quả núi cao. Một cánh tay túm lấy một cây đại kỳ cao trăm trượng bẻ gẫy.