Chương 272: Cha Mẹ Kha Kha

Trường Sinh Giới

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hồ Điệp nhanh nhẹn dập dờn bay xa, không người nào dám bình luận gì đối với Hồ Điệp kia. Chỉ biết là cảnh giới tinh thần này rất gần bán Tổ Thần, tựa hồ như mở ra một câu đố của đất trời.

Thất Nhạc Viên. Những bông hoa trong vườn vẫn kiều diễm ướt át, lá xanh của thần thụ khơi gợi nên sức sống hừng hực làm người ta cảm thấy nơi đây tràn ngập khí tức của sinh mệnh.

Tuy nhiên. Dù khung cảnh nhìn toàn bộ là bừng bừng sinh cơ nhưng khu vực ở gần Thiên Bi lại hoàn toàn khác hẳn. Cả một vùng trong vòng trăm truợng lại hoàn toàn khác hẳn. Ở chốn thần viên cấm kỵ khiến cho chư thần đều mất vẻ tươi cười này thì bãi cỏ khắp nơi nhiễm đỏ máu, những phần còn lại của chân tay đã bị cụt, thân thể đứt lìa vương vãi

Hơi máu bốc lên dập dềnh, những nhân vật từng uy chấn đại lục người nọ tiếp người kia bỏ mạng. Cả bãi cỏ trong phương viên trăm trượng trở thành bãi tha ma bọn họ. Thi thể đứt rời trông đặc biệt kinh người.

Tuy từng là bậc một tay che trời, mắt nhìn xuống chúng sanh thì đã sao? Kết quả cuối cùng cũng là về với đất đen.

Cảnh huy hoàng cũng không che được nét tịch mịch và lạnh lẽo thê lương. Bán Tổ cũng bất quá là kết cục này mà thôi làm cho người ta không nhịn được phải cảm khái vô hạn.

Bán Tổ đổ máu khắp Thất Nhạc Viên, giờ phút này nó thực xơ xác tiêu điều và đau thương

Chậm rãi bước đi, Tiêu Thần toàn thân tắm đầy máu của Bán Tổ. Hắn mang theo Chiến Kiếm đi qua bên cạnh những cỗ tử thi. Nhìn các bậc Chí Tôn đã nằm xuống mà hắn không có bất cứ biểu lộ tình cảm gì. Người ngoài căn bản không biết được hắn đang suy nghĩ cái gì.

Thất Nhạc Viên tĩnh lặng tới cực điểm, chỉ có Chiến Kiếm sắc bén trong tay Tiêu Thần không ngừng nhỏ máu. Thần huyết ngân lên khúc ca thê lương rơi xuống trong bụi hoa, giống như đóng đinh vào tim mọi ngưòi

“A…”

Ngoài Thất Nhạc Viên có người điên cuồng kêu lên.

Các đệ tử môn đồ của đại nhân vật đang khóc lóc, cực kỳ buồn thảm rống lên.

Một ngày máu chảy. Hoàng hôn của Chư thần!

Từng tổ sư cứ như vậy mà mất đi, các Bán Tổ uy danh hiển hách gần như diệt sạch.

“Tiêu Thần ngươi là tội nhân, ngươi là tội nhân thiên cổ.”

“Tội đáng giết ngàn vạn lần. Rút gân bẻ xương. Vĩnh viễn đày dưới luyện ngục cũng khó có thể chuộc một phần ngàn vạn tội lỗi của ngươi.”

Đệ tử môn đồ các đại nhân vật khóc hô, dùng đủ lời lẽ để lên án tội trạng Tiêu Thần. Hận không thể lập tức khiến hắn chịu xử cực hình ngay tại chỗ.

Đối diện tất cả. Tiêu Thần lẳng lặng đứng trong Thất Nhạc Viên. Hắn hờ hững nhìn mọi người, cũng không nói một câu.

Nhưng không kể đệ tử môn đồcủa các đại nhân vật, tạo hiện trường vẫn còn có nhiều tán tu hơn ( tu chân không môn phái). Rất nhiều người đang âm thầm tự nhủ: “Giết thì giết. Có gì là không thể?”

“Là ai, đi ra?” Tín đồ của các đại nhân vật phẫn nộ.

“Ngươi nói thì liền phải đi ra, dựa vào cái gì?” Những người ngầm trả lời thì số lượng không ít.

“Tiêu Thần giết Bán Tổ. Hắn là kẻ nghịch tổ. Là hung đồ lớn nhất từ trước tới nay của giới tu luyện!”

“Tư tưởng khác xa thì ngươi cũng cút xa cho ta. Bán Tổ có gì là không thể giết, thật sự ngươi cho rằng tổ sư của các ngươi là tổ sư nhân loại?”

“Là ai đang khinh nhờn Tổ sư của giáo ta?”

“Là tổ sư của ngươi chứ không phải tổ sư của chúng ta.” Bên ngoài Thất Nhạc Viên, kiếm tuốt cung dương đã căng thẳng tới cực điểm, rất có thể bộc phát đại chiến. Có điều người âm thầm khó chịu đối với Nguyên Thủy, Thái Dương Thánh Thần cũng không thực sự lộ diện. Dù gì thì ai cũng biết, không nên trêu vào đạo giáo lớn như vậy. Dù sao hiện tại không thể dùng thần thông nên không phải lo lắng bị phát giác.

Hơi máu lững lờ, bên trong Thất Nhạc Viên vô cùng xơ xác tiêu điều.

Bên cạnh tàn thây của Thông Thiên giáo chủ, Tru Tiên tứ kiếm hào quang rực rỡ đang lẳng lặng nằm ở trên mặt cỏ. Lại còn có Tru Tiên Trận Đồ trong truyền thuyết, đó tuyệt đối là chí bảo mà tu giả đều tha thiết ước mơ.

Ngoài ra còn có một thanh Chiến Kiếm đè lên trên Tru Tiên tứ kiếm. Mặc dù hào quang thì không rực rỡ, nhưng tràn đầy phong cách cổ xưa. Tựa hồ so sánh Tru Tiên tứ kiếm thì còn có thêm một khí thế sắc bén, đây là một trong hai mươi bốn Chiến Kiếm mà các đại nhân vật từng tranh đoạt.

Bên cạnh thi thể Trượng Lục kim thân của Phật Đà. Mười hai đài sen hào quang lấp lánh ở giữa đám hoa cỏ đang tỏa ra muôn ngàn mùi thơm. Mà ở trên đài sen trong suốt long lanh cũng có một thanh Chiến Kiếm lẳng lặng ngả ra ở đó.

Bên cạnh xác chết của Chuẩn Đề Đạo Nhân, ánh sáng lung linh của Thất Bảo Diệu Thụ nhuốm đầy màu tựa như mặt nước dập dờn. Nhưng một chút năng lượng hàm chứa trong đó cũng không thể phung phí ra ngoài. Ở bên cạnh cũng có một thanh Chiến Kiếm. Chiến Kiếm phong cách cổ xưa dính máu Chuẩn Đề Đạo Nhân khiến nỗi kinh hãi đập vào mắt.

Lúc này, mọi người bên ngoài đã ngừng ồn ào náo động. Mà ngay cả những môn đồ Bán Tổ đang cực kỳ bi thương muốn chết, đang nguyền rủa Tiêu Thần cũng chuyển hết sự chú ý vào Thất Nhạc Viên.

Nhiều đại nhân vật như vậy ngã xuống, không nói chí bảo tùy thân bọn họ mang theo. Chỉ những thanh Chiến Kiếm này liền đủ để cho người điên cuồng.

Đây chính là hơn mười thanh Chiến Kiếm đó!

Tất cả đều lẳng lặng rơi xuống trong bụi cỏ hoa, giờ phút này… thu hút ánh mắt người ta như thế.

Hai mươi bốn Chiến Kiếm, ở nơi này có hơn mười thanh đủ để làm cho người ta điên cuồng.

Cẩn thận đếm. Tính cả ba thanh Chiến Kiếm trên tay Tiêu Thần, trong Thất Nhạc Viên có mười sáu thanh cổ kiếm. Hai mươi bốn Chiến Kiếm,thì nơi này đã chiếm hai phần ba, hoặc cắm ở mặt đất, hoặc đính trên thân cây, hoặc nhô ra từ vũng máu.

Có người đã nuốt nước bọt, Bán Tổ đều là chỉ vì tranh đoạt Chiến Kiếm thì làm sao chúng có thể là thứ tầm thường?

Ngoài ra ở đó còn có mười hai đài sen, Thất Bảo Diệu Thụ, Tru Tiên tứ kiếm, Thái Dương thánh thạch, ma trượng ma vương… Những.chí bảo này cái nào mà không phải là thánh vật.

Tiêu Thần có Thất Thải Thánh Thụ trên đỉnh đầu chậm rãi đi tới trong bãi tha ma Bán Tổ. Hắn không hề đi nhặt những chí bảo này, mà là đang suy tư con đường sau này sẽ đi tiếp như thế nào. Hắn không biết hành động như thế đã làm cho không ít người bên ngoài Thất Nhạc Viên điên cuồng. Bất kì món chí bảo nào dưới chân mà truyền lưu đi ra ngoài kia đều sẽ gây ra một trận đại chiến đó!

“Ngươi là một nhân vật nằm ngoài dự liệu của ta, không ngờ dám giết chết tất cả Bán Tổ nào rõ ràng bước vào Thất Nhạc Viên. Cũng có khí phách.” Âm thanh già nua vọng lại bên tai Tiêu Thần, đó là tinh thần dao động của võ ấn ký.

“Ta giết bọn họ là vì có thể sống sót, tránh cho tiểu thú bị tử vong uy hiếp nên cũng chẳng quan hệ gì.”

“Chẳng lẽ ngươi không muốn có được võ ấn ký truyền thừa sao?”

“Dạy hay không tùy ngươi.” Tiêu Thần đứng giữa đống tử thi hờ hững đáp lời. “Nền tảng của ngươi kém yêu cầu của ta quá xa. Nhưng mà ta thích sự quyết đoán của ngươi, thực sự có khí phách của võ giả. Để ta suy nghĩ một chút xem ngươi có phải là người thích hợp để nhận truyền thừa hay không.”

Ấn ký võ giả trên Thiên Bi lâm vào trầm mặc, một lát sau hơn mười thanh Chiến Kiếm đồng thời bắt đầu rung động, chúng rất ăn ý với ba thanh Chiến Kiếm trên người Tiêu Thần.

Hừ… Quả nhiên không phải vật phàm, ở trong Thất Nhạc Viên mà lại có thể chấn động.

Cách đó không xa, Thiên Bi lay động kịch liệt. Khắp không gian đều truyền đến dao động như sóng biển cuồn cuộn giận dữ. Thất Nhạc Viên thì càng thấy đất trời rung chuyển.

Xoát xoát xoát

Hào quang lóe lên. Hơn mười thanh Chiến Kiếm bay cả lên, mà ngay cả ba thanh Chiến Kiếm trong tay Tiêu Thần cũng bay lên trời. Bọn chúng bay lên giống như sao băng ở trong Thất Nhạc Viên.

Điều này không thể không làm cho người ta thán phục. Ở trong không gian thần bí này mà bọn chúng lại có thể phá không!

Có điều ngẫm nghĩ lại thì mọi người cũng cảm thấy bình thường, dù sao cũng là hai mươi bốn Chiến Kiếm cùng Thiên Bi trấn áp Thất Nhạc Viên. Nếu như chúng bị Thất Nhạc Viên niêm phong hoàn toàn thì làm như thế nào mà tham gia vào trấn áp?

Mười sáu thanh Chiến Kiếm lượn một vòng quay chung quanh Thiên Bi, rồi sau đó như những dải cầu vồng ngang trời vẽ ra những chùm ánh sáng rực rỡ mà cùng bay về phía Tiêu Thần.

“Y nha y nha…” Thất Thải Thánh Thụ trên đỉnh đầu Tiêu Thần lay động một hồi, từ đó truyền đến tiếng gào non nớt của tiểu thú, nó lộ vẻ hơi lo lắng bèn phóng ra từng vầng sáng đủ màu sặc sỡ để ngăn cản mười sáu thanh Chiến Kiếm.

Xích xích…

Tiếng xé gió vang lên không dứt bên tai, mười sáu thanh Chiến Kiếm như là mười sáu chiếc cầu vồng đáp xuống, xuyên thấu qua những vầng sáng đủ màu sặc sỡ do Kha Kha tạo ra rồi cắm thẳng vào trong thân thể Tiêu Thần.

Máu tươi văng tung toé. Huyết quang ngút trời.

Vào giờ khắc này. Tiêu Thần cảm giác linh hồn phảng phất đã bị đánh tan. Nỗi đau làm hắn không nhịn được mà kêu rống lên.

“Y nha y nha…”

Linh hồn tiểu thú ngụ trong Thất Thải Thánh Thụ không ngừng phát ra dao động tinh thần, dốc hết toàn lực phóng ra hào quang thần thánh như muốn ngăn chấn động từ Chiến Kiếm đáng sợ.

Nhưng. Vào giờ khắc này, những vầng hào quang sặc sỡ căn bản khó có thể lay chuyển mười sáu thanh Chiến Kiếm, bọn chúng hoàn toàn xuyên thủng thân thể Tiêu Thần. Mười sáu vòi máu điên cuồng phun ra.

Ở bên ngoài Thất Nhạc Viên, mọi người đều kinh ngạc. Đám đệ tử môn đồ của các đại nhân vật vỗ tay tỏ ý vui mừng. Những người khác thì không giải thích được.

“Ác đồ cũng có ác báo.”

“Hay. Giết tốt lắm, vạn kiếm xuyên thân”

“Ha ha… Chủ nhân há có thể giết, báo ứng đã đến.”

Tất cả mọi người giật mình khác thường mà đứng nhìn.

Chỉ có ba đại nhân vật chưa chết là biết sẽ phát sinh cái gì.

Sát thủ Chí Tôn đứng tách riêng một chỗ như bóng ma mà hờ hững nhìn tất cả cảnh này. Võ Thánh Tôn Vũ cưỡi long mã ngắm nhìn Thất Nhạc Viên từ rất xa. Một con Hồ Điệp khẽ chấp cánh dập dờn bay lượn giữa những bụi hoa.

Thiên Bi rung động. Vô tận mây mù phủ kín đất trời hạ xuống đã ngăn chặn tầm mắt của mọi người bên ngoài Thất Nhạc Viên.

Trong Thất Nhạc Viên, mười sáu thanh Chiến Kiếm xuyên thủng người Tiêu Thần đột nhiên như hoà tan, chậm rãi nhập vào trong cơ thể hắn rồi biến mất không thấy.

Không ai thấy tất cả cảnh này, Tiêu Thần cảm giác tựa hồ linh hồn sắp tan rã của mình lại lành. Mười sáu thanh Chiến Kiếm thật sự đã sáp nhập vào thân thể của hắn, hắn có thể cảm ứng rõ ràng được điều đó.

Âm thanh của ấn ký võ giả trên Thiên Bi truyền đến: “Nói thật, căn cốt của ngươi chỉ có thể coi là hai mươi năm mới thấy một lần. Trong mắt người bình thường đã là thân thể của thiên tài tu luyện. Nhưng mà so với những thiên tài kiệt xuất ngàn đời thì thật sự rất bình thường. Ta thực sự không muốn đem lực lượng của ta truyền thừa cho ngươi. Nhưng mà như đã nói trước, ta cũng không làm hại ngươi. Vì vậy sẽ gắng gượng dung hợp cùng mười sáu Chiến Kiếm trong Thất Nhạc Viên. Tinh hoa Kiếm Tâm cũng đã trở về, hiện tại bọn chúng thuộc về ngươi. Tám thanh Chiến Kiếm khác đã tìm được kí chủ, nếu có duyên thì một mình ngươi đi tranh giành đi. Mười sáu Chiến Kiếm này uy năng thật sự không thể phỏng đoán. Nhưng mà đến nay không ai biết làm sao để khống chế bọn chúng. Ta chỉ biết rằng Tứ Kiếm của Thông Thiên giáo chủ là phế phẩm bị vứt bỏ khi tế luyện hai mươi bốn Chiến Kiếm.”

Tiêu Thần không nói gì thêm, hắn biết võ ấn ký tất nhiên sẽ không nói dối. Thứ mà ngay cả Bán Tổ đều bức thiết muốn có được như thế thì làm sao là vật tầm thường đây? Còn cao hơn Tru Tiên tứ kiếm. Vậy… Không cách nào tưởng tượng!

“Ta sẽ truyền võ ấn ký cho ngươi. Nhưng mà lực lượng của ta thì sẽ không cho ngươi. Ta muốn tuyển một truyền nhân vừa lòng.”

Nói tới đây, âm thanh già nua dừng lại. Thiên Bi rung lên mãnh liệt. Mặt sau hiện lên những đường chạm trổ rối rắm phức tạp khó hiểu. Xuất hiện những rung động li ti rồi như có một bộ bức họa bay ra. Nội dung của một quyển Hư Vô Phiếu Miểu trong phút chốc nhập vào mi tâm Tiêu Thần rồi tiêu biến.

Đứng yên một lúc lâu, Tiêu Thần mới dần dần tỉnh dậy. Những thứ trong đầu đối với hắn mà nói thì thật sự rất rung động.

Một cánh cửa được mở ra, thì ra là “Võ” lại có thể tu luyện như vậy. Có thể đạt tới cái loại cảnh giới này, thực ngoài là sức tưởng tượng của hắn

Tiêu Thần có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cuối cùng khôngnói một lời mà chỉ lẳng lặng nhìn Thiên Bi trong thời gian dài.

“Có một chút vấn đề ngươi có hỏi ta cũng sẽ không nói.” Như là biết ý nghĩ của hắn. Âm thanh già nua của võ ấn ký truyền đến: “Hai mươi bốn Chiến Kiếm bay đi. Thất Nhạc Viên đã phá vỡ phong ấn. Thiên Bi tiếp tục trấn áp Thất Nhạc Viên hạ xuống. Ngươi… Đi thôi, những gì nên đưa cho ngươi ta đều đã cho. Ta… ấn ký võ giả cuối cùng, sau khi chọn được truyền nhân đích thực sẽ hoàn toàn biến mất.”

Tiêu Thần không nói gì, hắn quay về phía Thiên Bi vái tam vái rồi xoay người rời đi. Hắn cũng không quay đầu lại mà nhằm hướng về chỗ sâu trong Thất Nhạc Viên mà đi tới.

Thông Thiên, Nguyên Thủy, Lão Tử, Phật Đà, Thái Dương Thánh Thần đều xuất hiện, cướp đoạt Chiến Kiếm là nguyên nhân chủ yếu. Nhưng tiến vào Thất Nhạc Viên chỉ sợ cũng còn một nguyên nhân khác nữa, nơi này hẳn là có bí ẩn lớn lao. Có thứ gí đó mà bọn họ muốn có.

Thiên Bi rung động, mây mù vô tận đang tràn ngập lại mở ra. Mọi người ở bên ngoài Thất Nhạc Viên.căn bản không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì

“Y nha y nha…” Tuyết Bạch Tiểu Thú thì thào, tinh thần dao động biểu hiện là nó vô cùng bất an. Tựa hồ có điểm bất lực bi thương.

“Kha Kha, ngươi làm sao vậy?” Tiêu Thần hỏi.

“Y nha… Muốn khóc… Đau lòng…” Chính Tiểu thú cũng không biết tại sao lại như vậy. Nó cảm giác trong lòng tràn ngập đau buồn, phảng phất đã mất đi người thân nhất.

Cảnh sắc Thất Nhạc Viên vô cùng tuyệt đẹp, thần thụ đong đưa cành lá. Những phiến lá xanh tỏa sáng lập lòe như lục ngọc. Trên cành treo những thứ quả kỳ lạ đủ mọi màu sắc, hương thơm từng đợt thấm vào ruột gan. Nếu như là ngày thường thì tiểu thú, dù chỉ là linh hồn, e rằng cũng đã sớm leo lên.

Nhưng mà hiện tại tiểu thú hoạt bát hiếu động lại chỉ hiền lành nỉ non trong Thất Thải Thánh Thụ, đối với những loại quả kỳ dị này quả thực căn bản không có hứng thú.

Đi tiếp hơn mười dặm nữa, giữa đồng cỏ có một dòng sông nhỏ nước xanh như ngọc đang uốn lượn. Nếp nhà tranh ba gian nằm giữa cảnh đẹp như tranh vẽ.

“Y nha y nha… Mẫu thân… Phụ thân…”

Đến nơi này, Kha Kha đột nhiên lên tiếng khóc lớn. Linh hồn bay ra từ Thất Thải Thánh Thụ. Nó run rẩy. Tiểu thú kích động bay về phía nhà tranh.

Trong nếp nhà tranh đơn sơ, hai bộ xương trắng hình người đang tản ra hào quang êm dịu, bọn họ tựa đầu vào nhau mà ngủ, dương như bình an ra đi.

Tiểu thú vọt tới trước hai bộ bạch cốt mà lên tiếng khóc lớn. Linh hồn dao động vô cùng kịch liệt làm khắp Thất Nhạc Viên tràn ngập tình cảm đau thương

Vạn hoa điêu linh. Cây xanh rụng lá. Mọi ngưòi bên ngoài Thất Nhạc Viên đều cảm nhận được không khí bi thuơng.

“Mẫu thân… Ô ô… Phụ thân…”

Kha Kha nhận ra cha mẹ của mình, hoàn toàn là dựa vào trực giác vì nó chưa từng gặp cha mẹ. Đã lại… sớm hóa thành xương khô. Không biết đã chết đi bao nhiêu năm.

Trong lòng Tiêu Thần vô cùng rung động, hắn đột nhiên hiểu rằng Thất Nhạc Viên… Là thuộc về cha mẹ Kha Kha. Chả trách là nó có thể hành động tự nhiên ở chỗ này, thần lực hoàn toàn hòa hợp cùng nơi này. Chả trách đám người Thông Thiên giáo chủ muốn giúp nó, rồi sau đó lại muốn giết chết nó.

Cha mẹ Kha Kha rốt cuộc là thần thánh phương nào? Để lại Thất Nhạc Viên nghịch thiên như thế thì thật sự là… Khó có thể tưởng tượng.

“Ha ha…”

Từ bên ngoài Thất Nhạc Viên truyền đến một tràng tiếng cười to, chủ nhân Tú kiếm để lộ bóng dáng. Lão ngửa mặt lên trời cười ha hả mà nói: “Nguyên Thủy, Thông Thiên, Phật Đà, Lão Tử các ngươi cứ như vậy mà ngã xuống, ha ha… Trường Sinh Giới không còn ai! Hai mươi bốn Chiến Kiếm.. Từ cổ chí kim đã có bao nhiêu người vì nó mà chết. Cuối cùng nhất định phải trở về với Ngã Giới (thế giới của ta).”

“Từ đâu tới đây thì quay về đó đi.” Không một tiếng động, Tôn Vũ cưỡi long mã xuất hiện ở sau lưng chủ nhân Tú Kiếm.

“Hừ, mất đi nhiều Bán Tổ như vậy, Trường Sinh Giới đã không người. Sẽ không sợ đại quân Ngã Giới sát nhập sao?” Chủ nhân Tú Kiếm lời nói lạnh lùng. Không hề sợ hãi mà nhìn Tôn Vũ “Phụ thân, mẫu thân…” Tuyết Bạch Tiểu Thú phục ở trên hai bộ xương trắng mà lên tiếng khóc lớn. Mặc dù linh hồn không có nước mắt, nhưng mà loại bi thương này vẫn làm Tiêu Thần cũng có cảm giác chua xót.

Tiểu hài tử mới chỉ có ba bốn tuổi lại phải đối mặt với loại thống khổ như vậy.

“Kha Kha là cô nhi… Ô ô… Không có mẫu thân. Không có phụ thân… Ô ô…”

Nó vô cùng thương tâm, dĩ nhiên có dấu hiệu hôn mê

Một mảnh Thất Thải Ngọc Diệp chậm rãi tự hai bộ xương trắng hiện ra. Nó nhẹ nhàng bay đến trước mắt tiểu thú. Hào quang đủ màu không ngừng lóe ra.

Một tinh thần dao động êm dịu truyền ra: “Con ngoan của ta, con đã đến rồi sao? Tử vong cũng không phải kết thúc mà chỉ vẻn vẹn là một sự bắt đầu mới…”

Những đốm hào quang bập bềnh hé ra. Thất Thải Ngọc Diệp “Xích” một tiếng rồi vỡ vụn. Nó hóa thành một làn sóng nước rồi nhập vào linh hồn Kha Kha, tinh thần dao động êm dịu dần dần biến mất.

“Con ngoai của ta… Thất Nhạc Viên là thuộc về con!.”

Vào giờ khắc này, Thất Nhạc Viên bắt đầu lung lay mãnh liệt.

Mọi người bên ngoài kinh hãi không thôi. Bọn họ phát hiện không ngờ Thất Nhạc Viên lại từ từ biến mất.

Rồi sau đó ở bên dưới thần viên lại xuất hiện mấy huyệt động thật lớn. Chúng sâu không thấy đáy, tối om om không thể phỏng đoán, phảng phất nó nối liền đến bên bờ vũ trụ hồng hoang.