46 - Chương cuối

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Khi họ trở về ao, tuyết càng lúc càng lớn. Từng bông tuyết bay chầm chậm khiến người ta cảm thấy mỏi mệt…

Nhưng mà rốt cuộc thời gian là chậm hay nhanh.

Một ngày sau, No.1 trong bảng xếp hạng yêu tinh các phương sĩ trong thiên hạ muốn thu phục nhất đã thay đổi. Con thỏ chỉ ăn thịt đã chiếm ngự vị trí đó trong suốt sáu trăm năm mươi ba năm, bảy tháng, hai mươi ngày đã bị tụt hạng. Vị trí No.1 hiện tại là một yêu tinh không rõ tên tuổi, không rõ nam nữ, đẹp đến nỗi khiến cả người và thần cùng sửng sốt… lật đổ. Một thời gian sau, lời đồn đại nổi lên khắp nơi. Có người nói, trong giới phương sĩ cũng bắt đầu thịnh hành phong cách đam mỹ trung tính. Có người nói, đó là vì con thỏ tinh lại ăn thịt mà thôi… Yêu tinh trong ao lại nói, đài truyền hình nguyệt cung vì muốn báo thù nên đã tung ảnh Cá Nheo, lại còn mở rộng vòng tuyên truyền để truy bắt…

Một năm sau, ở Nam Hải xuất hiện giáo phái mới, tự xưng là Bắc Thần cung. Tương truyền, cung chủ của Nam Hải Bắc Thần cung là một nữ tử trẻ tuổi võ nghệ cao cường, xuất thân bí ẩn. Một năm sau đó, Bắc Thần cung đã cai quản toàn bộ hệ thống vận chuyển đường biển ở Nam Hải. Giang hồ đại loạn, tuyến phòng vệ ven biển mất cân bằng, triều đình rối ren. Lúc này, một vị tướng công trẻ tuổi công lao hiển hách chốn biên cương đã tự động nhận lấy nhiệm vụ nặng nề, nguyện dẫn binh trấn thủ Nam Hải, tiêu diệt tà giáo. Một thời gian sau, lời đồn đại lại nổi lên. Có người nói, bọn họ là kẻ thù lâu năm có thâm thù đại hận. Có người nói, họ là đôi tình nhân vì yêu mà sinh hận… Yêu tinh trong ao nói: Đó là một yêu tinh hoàn toàn không hiểu chuyện tình yêu và một nam nhân hiền lành, dịu dàng, thuần khiết…

Ba năm sau, nghe nói có cao đồ của một vị tiên sinh, sau khi quan lễ liền từ bỏ đường tu, rời khỏi đạo quan đã lớn lên từ nhỏ, đi theo một nữ tử xinh đẹp ngao du thiên hạ. Một thời gian sau, lời đồn đại lại nổi lên. Có người nói, nữ tử đó là yêu nghiệt chuyên đi dụ dỗ nam nhân. Có người nói, tiểu đạo sĩ đó không chống đỡ nổi sức mê hoặc của hồng trần. Có người nói, đã nhìn thấy họ ở vùng núi Nga My, khi ở dưới núi, nữ tử đó cứ chần chừ mãi xem nên mua bánh bao xanh hay mua hạt dẻ ngào đường… Yêu tinh dưới ao nói: Đó là một yêu tinh mãi mới hết tự ngược và một nam nhân mơ ước về nơi non xanh nước biếc…

Hai mươi năm sau, trên giang hồ xuất hiện một nữ tử áo trắng bay bay. Tương truyền, nữ tử ấy đẹp như tiên nữ, cao siêu thoát tục, không hề biết gì đến nhân tình thế thái, võ công vô cùng cao cường. Nữ tử ấy tự xưng là Tiểu Long Nữ. Người ta đồn đại rằng, nàng là tiên nữ giáng trần, là tuyệt sắc chốn nhân gian. Có người lại nói rằng, võ công của nàng cực kỳ mới mẻ, là nhân tài kiệt xuất chốn giang hồ. Có người lại nói, nàng và môn hạ đệ tử có gian tình, là loại tình yêu bất luân… Yêu tinh dưới ao nói: Không lẽ nàng chính là Ngu Si?!

Tất cả những lời đồn đại xuất hiện rồi lại biến mất, không có gì tồn tại mãi với thời gian. Điều duy nhất không thay đổi, chính là cái ao nhỏ bé ấy…

Cá Chép và Cá Quả núp sau tảng đá, nhìn về phía đám người bên bờ ao.

Đám người đó cãi qua cãi lại mãi một lúc lâu, cuối cùng cũng rời đi.

“Oa, ta còn tưởng là bọn họ không chịu đi chứ!” Cá Chép thở phào, nói.

“Đúng thế, không biết bọn họ ở đây làm gì, thật là ồn quá.” Cá Quả cũng thở phào.

“Thôi, chúng ta qua đọc thư của Bàng Bàng đi.” Cá Chép bơi qua một bên, “Lão Niêm, đọc thư đi.”

Cá Nheo ai oán cất lời, “Đợi một chút đi, ta đang bận lắm…”

Chỉ thấy một đàn nòng nọc bu lại ở chỗ Cá Nheo, ngây thơ gọi, “Mẹ, mẹ, mẹ…”

Cá Nheo vô cùng gượng gạo, “Ta không phải mẹ của các ngươi…”

Đàn nòng nọc vẫn ngây thơ nói, “Mẹ giống chúng con, mẹ chính là mẹ của chúng con.”

Cá Nheo tiếp tục gượng gạo, “Mẹ các ngươi có bốn cái chân… Ta không có…”

Đàn nòng nọc vẫn không chịu buông tha, “Mẹ là mẹ của chúng con.”

Cá Chép và Cá Quả nhìn nhau, “Chúng ta tự đọc thư vậy.”

Cá Chép e hèm lấy giọng:

“Hắc Tử, Lý Tử, Lão Niêm và cả Hắc Xà ca ca, cả nhà vẫn khỏe chứ? Bàng Bàng ở kinh thành rất khỏe. Lần khoa cử thứ ba của Bàng Bàng lại thất bại. Quả nhiên level của Bàng Bàng còn quá thấp… Nhưng mà, giấc mộng làm quan sẽ không bao giờ thay đổi!

Có điều, lần này Bàng Bàng đã gặp được một người vô cùng thú vị. Người này thi đỗ thứ ba, cũng chính là Thám hoa, họ Lý, tuy đã thi đỗ nhưng vẫn thích lưu lạc giang hồ, nghe nói công phu phi đao tuyệt đỉnh. Người này thật giỏi đúng không.

Còn Bàng Bàng tuy thi trượt nhưng vẫn chờ đợi lần sau đỗ đầu bảng vàng. Giá cả ở kinh thành quá đắt đỏ, Bàng Bàng sẽ nhanh chóng trở về thôi. Cả nhà phải đón chào ta đấy. Bàng Bàng kính thư.”

“Òa, Bàng Bàng còn quen cả tiểu Lý thám hoa? Thật lợi hại!” Cá Quả nghe xong xuýt xoa.

“Đúng thế! Lại còn biết phi đao! Nhất định rất có phong cách!” Cá Chép gấp thư, xuýt xoa theo.

“Bàng Bàng sắp trở về, chúng ta chuẩn bị một buổi party đón tiếp nó đi.” Cá Quả chợt nghĩ ra, nói.

“Ý hay đó, Hắc Tử!”

“Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Ta có ngày hôm nay là nhờ có Lý Tử ngươi.”

“Không hổ là huynh đệ tốt của ta! Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

“Điều lệ thứ ba trong ao quy, không được lớn tiếng ồn ào…” Giọng nói lạnh lùng của Hắc Xà vang lên.

Cá Chép và Cá Quả im bặt.

Cá Chép mắt ngân ngấn lệ, “Thế giới này thật là tàn khốc…”

Cá Quả cũng ngân ngấn lệ, “Hiện thực quá đau thương…”

“Đúng rồi! Chúng ta qua bên chỗ Ếch Xanh chạy trốn hiện thực đi!” Cá Chép nói.

“Ừ! Lên mạng nhé!” Cá Quả phụ họa.

Hai con cá lập tức biến thành hình người, lên bờ.

Cá Quả nhìn về phía tảng đá bên bờ ao, “Lại vứt giấy bừa bãi, tại sao loài người đều như vậy!”

“Đáng ghét! Phá hoại môi trường! Lại còn chặt cả trúc nữa!” Cá Chép kêu lên.

Hắc Xà có mặt ngay trên bờ, “Sao hả? Lại dám phá hoại môi trường quanh ao!” Hắc Xà cầm lấy cái chổi và thùng rác, “Thật là quá đáng! Quản thành đâu?!”

Hắn nhặt lấy một tờ giấy, đọc, ‘“Chặt trúc mở đường’? Ta thách các ngươi làm đấy!”

Hắn lại tiếp tục đi một vòng, cho hết giấy lộn vào thùng rác.

“Cái gì mà ‘hồ đá ký’[1]! Ao với hồ còn không phân biệt nổi, văn với chương!”

[1] Tên một bài thơ của Liễu Tông Nguyên.

“Thật là không ra gì! Chúng ta lên mạng bôi xấu bọn họ đi!” Cá Quả phẫn nộ.

“Đi!” Cá Chép đồng ý ngay.

Nói xong, bọn chúng kề vai sát cánh, hiên ngang hùng dũng cất bước.

Dưới ao, có tiếng hét bi thương của Cá Nheo, “Ta không phải mẹ của các ngươi thật mà.”

Cá Quả cười vô cùng vui vẻ.

Cá Chép cũng cười vô cùng vui vẻ.

Thời gian nhanh hay chậm, dài hay ngắn cũng như nhau. Quan trọng là, thời gian vui vẻ nhiều hơn thời gian không vui…

Bọn chúng luôn nở nụ cười, hạnh phúc sống bên cạnh nhau.

Quá khứ, hiện tại, và cả tương lai…