19

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Đối với bọn tiểu yêu dưới ao, ngày hôm đó quả thực quá dài.

Đến lúc trời tối, Cá Nheo dẫn theo Cá Chép trở về.

“Lý Tử!” Cá Quả lao đến.

“Hắc Tử…” Cá Chép vẫn ở trong hình dáng của một thiếu niên. Vẻ mặt nó có chút tiều tụy, giọng nói không còn sức lực.

“Thế nào hả? Không sao chứ?” Tôm Sông cũng lao tới hỏi.

Cá Nheo vuốt râu, “Không sao, đám phương sĩ đó đã đi hết, Lý Du đại sư là người hiểu biết nên cũng không làm khó chúng ta.”

“Thế sao… Tốt quá rồi…” Cua mừng rỡ.

“Thế… Ngân Lý thì sao?” Ly vuốt móng, hỏi.

“Đi rồi…” Người trả lời lại là Cá Chép, “Đi cùng tiểu Cẩm rồi…”

“…” Cá Quả không biết nên trả lời thế nào.

“Rõ ràng ta muốn Ngân Lý bị bắt, nếu thế, chưa biết chừng tiểu Cẩm sẽ thích ta… Tại sao ta lại đi cứu hắn chứ? Bọn họ, bọn họ đều đi cả rồi… Sau này sẽ không gặp lại nữa…” Cá Chép cắn răng khóc.

Quần yêu sững sờ.

Sau đó, chẳng ai nói gì, quay trở lại ao.

Đêm đó, Cá Chép nằm khóc trong lòng Cá Quả, hệt như một đứa trẻ.

Cảm giác đau lòng đó là vì cái gì, Cá Quả vẫn chưa thật hiểu. Nhưng mà, nó có thể cảm nhận được một điểm, cảm giác này đang âm ỉ trong tim. Kể cả một thời gian sau nữa, chỉ cần chạm vào, lại thấy nhức nhối. Nó cũng biết, nỗi đau đó không khiến con người ta bị thương. Đau là thế, chỉ khiến con người ta thêm kiên cường…

Cá Chép khóc mãi khóc mãi rồi ngủ mất, một vầng trăng đẹp đang từ từ nhô lên.

Lúc này, Ly bỗng đưa ra một câu hỏi.

“Hồ Ly đâu rồi?”

Quần yêu nhao nhao.

“Đúng rồi… Hồ Ly đâu nhỉ?!” Tôm Sông hét lên một tiếng.

“Ai da… Ta quên mất nó rồi…” Cá Nheo vỗ đầu.

“Chết tiệt!!!”

Cá Nheo nhìn lên trời một góc nghiêng 450, “Quả nhiên là ta đã già…”

“Xì!!!”

“Giờ phải làm thế nào?” Cua lo lắng hỏi.

“Không sao đâu…” Cá Nheo vẫn nhìn lên trời, “Luận về giao tình với Lý Du đại sư, nó còn hơn chúng ta nhiều. Chúng ta không sao, nó càng an toàn. Chưa biết chừng, giờ đang rình trộm…”

Quan điểm này nhận được sự tán đồng của toàn bộ quần yêu.

“Rình trộm?” Cá Quả và Ly cùng hỏi.

“Đó là chiêu thứ nhất trong bí kíp buôn chuyện, Hắc Tử à.” Cá Chép đang ngủ bỗng mở choàng mắt, nói giọng nghiêm túc.

“Ồ?” Cá Quả chăm chú tiếp nhận.

“Các tuyệt chiêu tương tự còn có: Nghe trộm, chụp trộm, yêu đương vụng trộm…” Cá Chép tiếp tục giảng giải.

“Lý Tử, ngươi thật là hiểu biết!” Cá Quả sùng bái.

“Tất nhiên rồi…” Cá Chép đắc ý.

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

“…”

“Bọn cá thật ngốc!” Tôm Sông khinh bỉ.

“Oa… Kỳ thị chủng tộc…”

Bỗng nhiên, ngoài rừng có tiếng động. Quần yêu yên ắng nghe ngóng tình hình.

Khoảnh khắc Thính Thông chạy ra, mọi người đều thở phào.

“Hồ Ly!” Ly tinh mắt phát hiện ra, trung tâm câu chuyện của họ vừa rồi đang nằm trong lòng Thính Thông.

Thính Thông đi đến bên hồ, đặt Hồ Ly xuống, “Sư phụ dùng khoá trói yêu nhốt nó trong trấn yêu đỉnh rồi, các ngươi trông chừng nó nhé!”

Cá Nheo biến thành hình người lên trên bờ, nhìn Hồ Ly lắc đầu.

Thính Thông ngạc nhiên, “Không nghiêm trọng đến mức đó chứ? Chỉ nhốt có một canh giờ thôi mà!”

“Rất… nghiêm… trọng…” Giọng của Hồ Ly phều phào.

Cá Nheo thở dài, “Haiz… tâm bệnh, hết thuốc chữa rồi…” Nói xong, lại quay về dưới ao.

“Oà!!!” Hồ Ly bỗng khóc dữ dội, “Người ta không muốn sống nữa!!! Lần này thì đúng là Lý Du ca ca đã ghét người ta rồi!!! Hu hu hu hu.. Trấn yêu đỉnh, nếu bị trói ở đó ba ngày ta sẽ bị trở về nguyên hình, đạo hạnh tiêu tan… Hu hu hu hu… Lần này thì đúng là ca ca đã ghét người ta thật rồi…” Nó cứ khóc mãi, rồi giọng nói bỗng trở nên thê lương, “Nếu ca ca không để ý đến ta thì tu luyện nghìn năm còn có tác dụng gì?…”

Nó cuộn tròn lại, sụt sùi.

Quần yêu nhìn nhau, lực bất tòng tâm.

Thính Thông gãi đầu, ngồi xuống, “Hồ Ly.”

Hồ Ly vẫn đang cuộn tròn, giống như con nhím.

“Hồ Ly?” Thính Thông giơ tay ra, kéo móng vuốt của nó.

Hồ Ly mở một con mắt, “Làm gì thế, người ta đang đau lòng mà!”

Thính Thông thở dài, “Đừng có đau lòng… sư phụ sẽ không bỏ mặc ngươi đâu. Ta từ nhỏ đã đi theo sư phụ, rất hiểu người mà.”

“Vớ vẩn, ta quen với ca ca mấy nghìn năm nay, chàng chưa bao giờ nói bắt là bắt ta ngay!” Hồ Ly lại vùi đầu thổn thức.

“Này! Ta đang an ủi ngươi đấy! Ngươi không thể phối hợp chút sao?!” Thính Thông nghiến răng giận dữ.

“Ngươi hung dữ như thế sao gọi là an ủi! Chẳng có chút thành ý nào hết!” Hồ Ly nhảy dựng lên, rít trong cổ họng.

“Ngươi muốn thế nào?” Thính Thông cũng đứng dậy, hét trả.

“Ít nhất, cũng phải dùng món gì đó an ủi ta!” Hồ Ly trả lời ngay.

Quần yêu thở dài, “Hết thuốc chữa rồi.”

Thính Thông ngẩn người, hỏi: “Được rồi, ngươi muốn gì?”

Hồ Ly có vẻ không thích nghi nổi với sự thay đổi thái độ đột ngột của Thính Thông, nó suy nghĩ một lát, “Bánh bao xanh, ta biết là không có! Hạt dẻ ngào đường vậy!”

“Hạt dẻ ngào đường thì hạt dẻ ngào đường!” Thính Thông cau mày, “Ta phải quay về, lần sau sẽ mang cho ngươi.” Nói xong quay người chạy vội đi.

Hai mắt sáng trưng nhìn về phía Thính Thông rời đi, hồi lâu sau, Hồ Ly mới thở ra một câu, “Ai da, quên mất không đòi hắn mua đúng loại hạt dẻ của A Vinh…”

Quần yêu im lặng tập thể.

Cá Chép nhìn Hồ Ly, hít hít cái mũi, “‘Yêu’ cũng thật là hay, nhưng vẫn không bằng hạt dẻ ngào đường.”

“Cá Chép, ngươi thật sâu sắc!” Hồ Ly gật đầu phụ hoạ.

“Yêu là gì?” Ly không hiểu.

“Quả nhiên ngu si…” Tôm Sông nói giọng khinh bỉ.

“Ta cũng không biết mà.” Cua ngây thơ cất giọng.

“Ngươi còn nhỏ…” Tôm Sông đáp một câu.

“Ha ha, nói tới chuyện còn nhỏ, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

Yêu? Cá Quả nhìn ánh trăng lóng lánh trên mặt ao, Yêu, không hiểu, có khi là tốt hơn…