28

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Khi trời vào đêm, quần yêu nhao nhao trở về, bỗng thấy Tôm Sông thẫn thờ bên phiến đá, không hề động đậy.

“Hà Tử? Ngươi sao thế hả?” Ly bước đến, hỏi.

Tôm Sông đờ đẫn trả lời, “Không… chỉ là có chút thẫn thờ…”

Cá Nheo thấy vậy, thở dài, “Nói đến thẫn thờ, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

Vẻ mặt vô tội, Cá Nheo tiếp tục, “Ta đâu có đâu có! Ta muốn nói là, đã từng có một nữ nhân đợi phu quân đến thẫn thờ, sau đó biến thành phiến đá, gọi là hòn vọng phu…”

Gần như Tôm Sông lập tức biến thành hình người, đứng giẫm lên Cá Nheo!

Cá Quả và Cá Chép xông đến giữ lấy nó, “Đừng có kích động!!! Hà Tử!!”

Tôm Sông giận dữ trừng mắt với Cá Nheo.

Đúng lúc hỗn loạn, một con tuấn mã màu đỏ phi vèo tới.

Kỳ Ký thở hổn hển, nói: “Chủ nhân…”

“Hắn làm sao?” Tôm Sông khinh bỉ hỏi.

Kỳ Ký nhìn quần yêu, “Không biết phụ thân của chủ nhân đã nghe ai nói lung tung mà cho rằng chủ nhân qua lại với yêu ma, nên cho mời đạo sĩ đến trừ yêu cho chủ nhân!”

“Aiz! Bị phát hiện rồi sao!!!” Cá Quả và Cá Chép kinh ngạc.

“Không phải ta, ta chưa từng đi đến nhà Âm Danh ca ca.” Cua thành thực trả lời.

“Ta không phải yêu, chắc là không liên quan đến ta chứ?” Ly ngây thơ vuốt móng.

Cá Nheo thở dài, “Trẻ con không hiểu chuyện, việc này rõ ràng có người hãm hại hắn.”

“Thế chúng ta phải làm sao?” Cua hỏi.

“Những việc của con người rất khó nói, tốt nhất là chúng ta không nên nhúng tay vào.” Cá Nheo vừa nói, vừa nhìn vẻ mặt của Tôm Sông.

Tôm Sông trừng nó, “Bình thường vẫn uống rượu của người ta, đến lúc này thì lại chẳng có tí nghĩa khí nào!

Cá Nheo vuốt râu, “Aiz, đây không phải vấn đề nghĩa khí. Âm Danh là người, chúng ta là yêu…”

Tôm Sông đá bay Cá Nheo, nhảy lên ngựa. “Đi thôi, ta phải xem xem!”

Tuấn mã vèo đi. Quần yêu nhìn những vết chân trên lưng Cá Nheo, tỏ vẻ vô cùng đồng tình.

Cá Nheo cố gắng bò dậy, thở dài, “Ngần này tuổi, làm người tốt cũng phải trả giá…”

“Ai? Làm người tốt? Ai làm người tốt vậy?” Ly hoang mang.

“Đúng thế đúng thế, ngươi không có nghĩa khí, không chịu giúp cho Âm Danh ca ca.” Cua thẳng thắn chỉ trích.

“Lão Niêm, ngươi thật là, còn không trọng tình nghĩa bằng Tôm Sông.” Cá Quả và Cá Chép nhìn Cá Nheo nói.

Cá Nheo im lặng, sau khi suy nghĩ một lát, nói: “Ha ha, nhắc đến việc trọng tình nghĩa, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

Lúc này Tôm Sông mới biết tốc độ của Kỳ Ký nhanh tới mức nào, chỉ trong nháy mắt, nó đã có mặt trong biệt viện có cái giếng ấy.

“Ở ngay kế bên, ta không tiện vào trong đó.” Kỳ Ký lên tiếng.

Tôm Sông xuống ngựa, niệm chú, bước vào một sân vườn thông sang. Bài trí bên kia khí thế hơn biệt viện nghèo nàn bên này nhiều. Đình đài lầu các, giả sơn ao hồ, nhìn qua đã biết là người có tiền.

Ở đại sảnh không xa, đèn đuốc sáng trưng, một đám đông đang tụ tập ở đó, vô cùng huyên náo. Tôm Sông rất thính tai nên đã nghe hiểu phần nào sự việc.

“… Qua lại với yêu ma, khó thành nghiệp lớn…”

“… Băng hoại đạo đức, sỉ nhục gia môn…”

“… Không có chí cầu tiến, mê muội buông thả…”

Đôi khi Tôm Sông thật khâm phục loài người, có thể dùng bao nhiêu từ ngữ khác nhau để diễn tả cùng một sự việc.

Trong đại sảnh thoáng có bóng đạo sĩ, Tôm Sông suy tính một lát, thi triển phép che mắt xông vào.

Đám đông đứng đó chỉ nhìn thấy một vật khổng lồ xông vào cửa, mang theo những cơn gió ớn lạnh. Quái vật cười nham hiểm nói, “Cuối cùng cũng bị ta tìm thấy rồi, Âm Danh công tử, hãy ngoan ngoãn để ta ăn thịt.”

Lời này vừa dứt, mười người, đã có chín người kêu lên thê thảm, một kẻ còn lại ngất ngay tại chỗ.

Gào thét thế nào cũng không ngoài mấy câu thoại, “Đại sư, đại sư, có yêu quái!!!”

Tôm Sông khinh bỉ giơ tay ra tóm lấy Âm Danh, bay đi.

Không thể sang biệt viện bên kia, cũng không thể trở về ao, Tôm Sông đành phải đi tìm một nơi vắng vẻ để thả Âm Danh.

“Hạ cô nương.” Vẻ mặt không chút sợ hãi, Âm Danh cười chào Tôm Sông.

Tôm Sông lườm một cái, “Ngươi là người, ta là yêu quái, ta nói sẽ ăn thịt ngươi, ngươi không sợ sao?”

Âm Danh vẫn cười, “Ta nói rồi, ngươi muốn ăn thì ăn đi.”

Tôm Sông yên lặng. Nó thở dài, rút đao. “Được rồi được rồi, ta chẳng thèm tranh cãi với ngươi. Để ta múa vài đao cho thật.”

“Ngươi vẫn muốn ta quay về sao?” Âm Danh lên tiếng, giọng nói đã chùng xuống.

Tôm Sông hơi sững lại, “Vớ vẩn, ta chỉ đến chứng minh ngươi không hề qua lại với đồng bọn yêu ma. Giờ ngươi đã không sao rồi, đợi lát nữa nhân lúc ta đấu với mấy tên phương sĩ kia thì chạy đi, làm ra vẻ vô tội mà trở về nhà.”

Âm Danh không nói gì, chỉ nhìn nó.

Tôm Sông khua đao, “Đứng yên, đừng có ngọ nguậy, chẳng may chém phải chỗ hiểm thì không hay.” Nói xong, nó giơ đao chém xuống.

Âm Danh không tránh, mà giơ tay ra, tóm lấy lưỡi đao.

“Bị thương ở tay, không đủ thật.” Tôm Sông cau mày nói.

Bàn tay nắm lưỡi đao không hề thả ra. Âm Danh cười nói, “Đã rất thật rồi…”

Tôm Sông không hiểu, nó nhìn nam nhân trước mắt, không vui: “Ngươi có ý gì?”

Máu từ từ nhỏ xuống lưỡi đao, ánh mắt Âm Danh vẫn tươi cười, “Hạ cô nương, ta muốn hỏi cô nương một câu, cô nương còn ghét con người không?”

Tôm Sông không cần suy nghĩ đã gật đầu, “Ghét!”

“Cũng ghét dối lừa?”

“Ừ.”

“Ghét chiến tranh?”

“Đúng thế!”

Âm Danh ngừng lại một chút, “Thế thì, chắc chắn cô nương rất ghét ta rồi.”

Tôm Sông sững lại, “Này? Rốt cuộc là ngươi có ý gì? Ta đã rất trọng nghĩa khí mà đến đây giúp ngươi, thế nhưng ngươi lại nói như ta đang nợ ngươi cái gì vậy?!”

Âm Danh lắc đầu, “Ngươi không nợ ta.” Hắn buông tay nói, “Hạ cô nương, ngày mai ta phải đi rồi.”

Tôm Sông cau mày, “Lần này lại là ý gì?”

Âm Danh cười đáp, “Ta vẫn đang do dự có nên nghe lời cha, đi làm những việc chí khí một chút. Nhưng giờ ta đã hiểu. Cô nương có biển lớn của cô nương, ta cũng nên có chốn an thân của mình…”

Tôm Sông bỗng có cảm giác khó chịu, nó không hiểu tại sao người này lại cứ úp mở mãi như thế, khiến người ta không thể hiểu nổi.

Không xa, tiếng ầm ĩ của những phương sĩ đã tiến lại gần.

Tôm Sông nghiến răng, hét lên, “Vốn dĩ đã nên là vậy! Chẳng lẽ ngươi định cả đời này cứ lang thang bên bờ ao ấy!” Nó đẩy Âm Danh, “Ngươi là người, ta là yêu, một trăm năm nữa, ta vẫn ở dưới ao, còn ngươi đã trở thành một bộ xương khô! Ngươi sớm nên có chí khí từ lâu rồi!”

Âm Danh cúi đầu, “Một trăm năm nữa…” Hắn cười nói, “Cách một trăm năm sao?”

Tôm Sông quay mặt, “Ngươi cứ điên tiếp đi! Mặc kệ ngươi!”

Nói xong, nó rời đi.

Tiếng huyên náo của những phương sĩ ngày càng xa, nhưng trong tâm trí nó cứ vang vọng mãi một câu của Âm Danh: “Cách một trăm năm sao…”