10

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Cá Chép thất tình rồi…

Cá Nheo nghe thấy tin này, hai mắt trợn trừng trừng. “Ngươi đã yêu khi nào vậy?”

Thế là, tử đảng của Cá Chép, tức Cá Quả chịu trách nhiệm giải thích rõ ràng với mọi người.

“Đó là một buổi sáng mùa xuân tươi đẹp, hoa thơm bướm lượn…” Tình cảm trào dâng, giọng của Cá Quả vô cùng tha thiết.

“Đã qua cả mùa hạ rồi mà…” Cua tự lẩm bẩm.

“Lý Tử qua ao bên kia nghe buôn chuyện, nghe đến đoạn Ngưu Lang và Chức Nữ ly hôn…” Cá Quả vẫn đang cơn xúc động.

“Nói đến việc ly hôn, ta đã từng…” Cá Nheo vuốt râu.

“Lão Niêm, đừng có chuyển chủ đề!” Quần yêu phát cáu.

“Một em cá chép gấm bơi qua, lúc đó, Cá Chép vừa gặp đã yêu…” Cá Quả kể như chính mình đang là Cá Chép.

“Sai!” Cá Chép đang vẽ những vòng tròn trên đỉnh đầu bỗng nhảy vọt lên, hét to, “Là một em cá chép mình khoác hoa văn hồng mai xanh thẫm, đôi mắt to, hai má phúng phính, hai vây tròn tròn, đuôi quẫy tung tăng, dáng cực chuẩn…”

“Cút ngay! Thật không hiểu nổi thẩm mỹ của loài cá các ngươi!” Tôm Sông hắt ngay một gáo nước lạnh.

Cá Chép mắt ngân ngấn nước, quay về một góc tiếp tục vẽ vòng tròn.

“Sau đó thế nào?” Hồ Ly đang ở trên bờ cúi xuống hỏi.

“Nhưng mà… Haizzz… Tự cổ đa tình đều ôm hận…” Cá Quả bắt chước giọng điệu của người kể chuyện, “Muốn biết hồi sau thế nào, mời nghe…”

“Vút!”

Bỗng chốc, Cá Quả bị quần yêu đá bay lên…

“Sau đó thế nào?” Cua khều khều Cá Chép đang ủ rũ.

“Còn phải hỏi, chắc là em cá đó chẳng thèm để ý đến nó…” Tôm Sông chê cười.

“Không phải đâu…” Cá Chép lại rơi nước mắt.

“Ta biết, chắc chắn là em cá gấm đó đã có người yêu rồi.” Cá Nheo thở dài, đáp.

Cá Chép càng sầu thảm.

“Ồ…” Quần yêu tỉnh ngộ.

“Cái gì? Đừng có nói là người đấy nhé?” Thính Thông chống cằm ngồi trên bờ, hứng thú hỏi.

“Mắt của em ấy không hề có vấn đề, làm gì có chuyện lại thích cái loài hai cẳng đó!” Cá Chép khinh bỉ.

Hồ Ly xòe ra những móng vuốt sáng lấp lánh, “Lý Tử, có phải ngươi đã đau lòng muốn chết rồi không?”

Cá Chép co rúm người.

“Rốt cuộc là thế nào?” Quần yêu chất vấn.

“… Chỉ là, chỉ là một tên Cá Chép bạc mà thôi…” Cá Chép lí nhí.

“Sai!” Cá Quả vừa bị đá bỗng từ đâu xuất hiện, “Là một soái ca chép bạc toàn thân lóng lánh như ánh trăng rằm, ánh mắt sắc sảo, dáng người tuấn tú, song vây mạnh mẽ, đuôi cong đẹp đẽ, vô cùng hoàn mỹ, có tám trăm năm đạo hạnh, khi biến thành hình người là một soái ca siêu… cấp…”

“Vút!”

Trong chớp mắt, Cá Quả bị Cá Chép đá bay.

Quần yêu im lặng nhìn Cá Chép: Toàn thân vây xám bình thường, hai mắt kèm nhèm, hai má như đang ngậm thức ăn, vây ngắn, đuôi tầm thường, thân hình hơi béo, mới được ba trăm năm đạo hạnh, nhân thân cũng không có gì đặc biệt…

Tôm Sông lắc đầu, “Tuy không thể hiểu nổi thẩm mỹ của loài cá các ngươi, nhưng mà, chắc chắn ngươi không có cửa rồi…”

“A… đừng có nói ra mà!!!” Cá Chép khóc như bão giật.

“Cứ như vậy… Lý Tử đã thất tình…” Cá Quả lại bất ngờ xuất hiện, nói một lời tổng kết.

“Haizzz…” Quần yêu vỗ trán, thở dài.

“Nhưng mà, thích cá cũng còn hơn thích người, ít nhất cũng có một tia hy vọng.” Thính Thông đi về phía đó, an ủi Cá Chép.

Hồ Ly tiếp tục giơ mấy cái móng vuốt ra, “Thính Thông, ngươi có ý gì vậy.”

Thính Thông giơ tay ra, nắn nắn cái đệm thịt dưới móng của Hồ Ly, nhân tiện xách nó lên, “Sao hả, ta nói sai gì à? Ngươi ấy, cả đời này cũng không có hy vọng!”

Hồ Ly nhào tới, ôm lấy mặt Thính Thông, “Cào nát mặt ngươi bây giờ! Hủy hoại dung nhan nhà ngươi! Để xem ngươi còn dám nói năng linh tinh nữa không!”

Thính Thông cười, tóm lấy móng vuốt hồ li, “Sao hả, đố kị vì ta đẹp hơn ngươi sao…”

Bốn bề trở nên im ắng.

“Sao ta bỗng cảm thấy lạnh thế này?” Tôm Sông run rẩy bò lên bờ phơi nắng.

“A…” Chốc lát, tiếng kêu của Cá Chép xé nát tầng mây.

Ngay lập tức Cá Quả nhào tới, “Lý Tử, chân trời nào chẳng có cỏ thơm, ngươi đừng nghĩ quẩn…”

“Không phải!” Cá Chép tóm vây Cá Quả, ánh mắt sáng lấp lánh, “Ngươi nói xem, chép bạc đẹp trai đến thế, chắc chắn sẽ bị đạo sĩ tóm thôi… Đến lúc đó, không phải là… Chà chà chà…”

“Cá Chép, ngươi quá thông minh, ta thật sùng bái ngươi…” Cá Quả cố nén nước mắt.

“Đâu có đâu có, ta đã nói mà, làm yêu tinh phải biết kiềm chế… Ha ha ha…” Cá Chép đắc ý.

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

Hồ Ly run rẩy quay lại nhìn Thính Thông, “Chúng ta tiếp tục… ta muốn hủy dung nhan của ngươi!!!”

“Òa, ta đùa ấy mà! Đùa mà!” Ngay lập tức, Thính Thông tìm đường chạy trốn.

“Đừng hòng chạy!”

“Ha ha… nói đến việc đùa, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!”

“Này… có người nào… à không, có yêu nào ngăn cản con Hồ Ly này không!!!”