36

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Đáy ao hơi lạnh hơn bình thường, Giao Long mở choàng mắt, khẽ thở dài.

Một khắc sau, nó bỗng cảm thấy trống ngực đập thình thịch. Đáy ao yên tĩnh không một bóng vật, cũng không thấy khuôn mặt ngây thơ của Ly, Giao Long bỗng cảm thấy có chút cô quạnh. Thói quen, là một thứ thật đáng sợ.

“Ngu Si…” Bất giác, nó khẽ lẩm bẩm.

“Ngươi gọi ta?”

Âm thanh bất ngờ khiến nó suýt chút nữa làm mình bị thương.

Ly ở ngay sau lưng nó, chớp đôi mắt ngây thơ.

“Ngươi ở đó làm gì!!!” Giao Long giật mình hét lên.

Ly vuốt móng, bơi đến trước mặt nó, “Ta… ta đang xem có thể mở được gông xiềng này ra không…”

“Thế đừng có bất ngờ lên tiếng!”

“Vì ngươi gọi nên ta mới lên tiếng chứ.”

“Ta đâu có gọi ngươi!”

Ly cúi đầu, “Ta sai rồi…”

Giao Long quay đi, mặt kệ nó.

Ly e dè lại gần Giao Long, “Chuyện đó, ta đã xin lỗi rồi mà… Hay là, ta giả vờ làm bánh bao nhé?”

“Ai cần ngươi giả vờ làm bánh bao!” Giao Long bực bội gầm lên.

Ly không biết tại sao Giao Long lại tức giận nhưng cũng lập tức xin lỗi, “Xin lỗi mà…”

Giao Long im lặng nhìn nó.

Ly chịu đựng ba phút, lại thốt lên ai oán: “Ta sai rồi, đừng có giận mà…”

“Ta đâu có giận…” Giao Long chậm rãi nói.

Ly vui vẻ hẳn lên. “Vậy ta có thể tiếp tục xem cái gông xiềng kia không?”

“Ừm.”

Ly lại bơi ra đằng sau Giao Long, xem xét cái gông xiềng làm bằng sắt thần.

“Không mở được đâu.” Giao Long đã qua cơn tức giận, nói.

“Ngươi phải bị xiềng ở đây bao lâu?” Ly hỏi.

“Kỳ hạn là một nghìn năm, còn khoảng bảy trăm năm nữa.”

“Ồ.” Ly giơ ngón tay lên đếm, “Vậy đến khi hết kỳ hạn ở đây, ngươi định làm gì?”

Giao Long suy nghĩ một chút, “Việc này đâu phải do ta muốn là được, còn phải xem quyết định của thiên giới.”

“Có rời khỏi đây không?”

“Ai mà biết được?”

Ly vuốt móng, giọng nói có chút mất mát. “Bảy trăm năm…”

Trong ấn tượng của Ly, bảy trăm năm vô cùng dài. Khi ở thiên cung, hình như cả thời gian cũng ngừng lại, ngày nào cũng lê thê, dài đến mức nó chẳng biết làm gì cho hết ngày. Từ lúc nào không biết, thời gian lại trôi nhanh như vậy? Khi ăn bánh đậu, nghe Cá Quả và Cá Chép buôn chuyện, lúc Cá Nheo chuyển chủ đề, khi Cua ham học hỏi hay thắc mắc, cả khi Tôm Sông tức giận, Hồ Ly lăn lộn… Và cả khi ở bên cạnh Giao Long, thời gian như nước chảy qua kẽ tay, không thể nắm bắt, không thể dừng lại. Ly hy vọng Giao Long không phải chịu khổ, nhưng lại hy vọng Giao Long cứ mãi ở đây. Tâm trạng mâu thuẫn ấy liệu có khiến cho thời gian trôi qua nhanh hơn.

Ly có chút bất an. Nó cuộn người lại, rũ bùn trên thân.

“Sao thế hả?” Giao Long hỏi.

“Không sao?” Ly ngẩng lên, “… Ngươi đi rồi, ta sẽ nhớ ngươi đấy.”

Giao Long sững người, bực tức: “Đúng là ngu si! Ta đâu có đi đâu, ngươi nói với ta những chuyện đó làm gì!!!”

Ly nghiêm túc trả lời: “Ta chỉ nói là, nếu ngươi đi rồi, ta sẽ nhớ ngươi đó.”

Giao Long bỗng chốc không biết nên trả lời thế nào, nó nhìn Ly, khẽ đáp một tiếng, “Ồ…”

Ly vuốt móng, cảm thấy thật vui.

Lúc này, trong ao bỗng chao đảo. Ly bơi lên, thấy mây đen sấm rền, mưa như trút nước, sóng nước cuồn cuộn khiến cả dưới đáy ao cũng cảm chống chếnh.

Ly bơi quay lại, “Mưa rồi.”

Giao Long im lặng một chút, nói: “Ngươi về đi.”

“Hả?”

Giọng nói của Giao Long thoáng một nét cười, “Mưa to như thế này ngươi không lo cho ao của mình sao? Ngươi là thủy quan, phải ghi nhớ sứ mệnh…”

Ly nhìn Giao Long, ánh mắt sáng lấp lánh.

“Về đi.” Giao Long nói, “… Lần sau lại đến.”

Ly chưa bao giờ nghe đến câu “Lần sau lại đến”. Nó rất vui, vui đến mức gật đầu thật mạnh, nhảy lên khỏi mặt nước.

Mưa rất to, gió cũng rất to, tiếng sấm kinh hồn, nhưng mà hiện giờ nó chẳng hề để ý đến những việc này…

Cá Quả và Cá Chép nghe tiếng sấm vang dội bên ngoài miệng giếng, ôm lấy nhau run rẩy.

“Trời ơi… Sấm tháng chín… Thế giới sắp bị hủy diệt rồi.” Hai con cá kêu ầm lên.

Hồ Ly ôm lấy tập album, “Oa! Thật đáng sợ!”

Ếch Xanh hơi cau mày, nhìn bầu trời qua miệng giếng.

“Lẽ nào lại đang có ai phải chịu oan uổng?” Cua gãi đầu, hỏi.

“Bàng Bàng, bị oan phải là mưa tháng Sáu.” Cá Quả và Cá Chép cùng đồng thanh.

“Đó chính là cô nương si tình đó!” Khuôn mặt Hồ Ly mơ màng, “Bao giờ đông nổi sấm, hạ tuyết rơi, ta mới xa mình. Òa. Thật là romantic.”

“Xì. Bây giờ mà là mùa đông à?” Thính Thông không do dự châm chọc.

Hồ Ly ai oán co vào một góc, sụt sịt. “Hu hu hu hu… Người ta romantic một tí cũng không được sao…”

“Ừm. Xem ra, hiện tượng ấm lên vào mùa đông đã rất nghiêm trọng, cần phải đặc biệt chú ý tới cái gọi là hiệu ứng nhà kính. Đây là một việc quan trọng có liên quan đến sự sinh tồn của vạn vật! Trân trọng thiên nhiên, bảo vệ môi trường!” Cá Chép nói y như thật.

“Lý Tử, ngươi thật là có học vấn!” Cá Quả ngưỡng mộ nói.

“Tất nhiên rồi, ta là ai chứ!” Cá Chép đắc ý.

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

Giữa những tiếng huyên náo, Ếch Xanh bỗng chậm rãi lên tiếng.

“Có người đấu pháp…”

“Đấu pháp?” Quần yêu không hiểu.

Thính Thông bất chợt ngộ ra điều gì, “Cái vừa rồi là cửu thiên ngự lôi chú!”

“Cửu thiên ngự lôi chú!” Quần yêu ôm chầm lấy nhau.

“Ừm. Nghe sư phụ nói, là chiêu của thiên binh thiên tướng.” Thính Thông nghiêm túc trả lời.

“Oa, nghe thôi cũng thấy lợi hại…” Cá Chép kinh hãi.

“Ai da, sợ quá sợ quá…” Cá Quả kinh hãi.

“Hu hu, làm thế nào bây giờ?” Cua kinh hãi.

“…” Hồ Ly nghĩ một tí, “Ta là người, ta sợ gì chứ?”

Ếch Xanh vẫn thong thả than một tiếng, “Hà tất…”

“Ếch Xanh, ngươi nói gì thế?” Cá Chép thính tai lại gần, hỏi.

Ếch Xanh nhìn nó, “Không có gì.”

“A, đúng rồi, hôm qua ta có nhìn thấy một vị tiên đến bên bờ ao. Nhìn vẻ ngoài thì đúng là phản phái, lẽ nào, cửu thiên ngự lôi chú có liên quan đến hắn ta?” Hồ Ly chợt nghĩ ra điều gì, nói rất to.

“Hả?” Quần yêu kinh ngạc.

“Đúng thế.” Ta cũng có ở đó, nhìn dáng vẻ của vị tiên đó, hình như là đến để tìm ai.” Thính Thông phụ họa.

“Hả?” Quần yêu càng kinh ngạc.

“Chúng ta đều ở dưới đáy giếng này, vậy ông ta muốn tìm ai?” Cua hỏi.

“Không lẽ là…” Quần yêu bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Lão Niêm!!!”

“Ồ, là bà con sao.” Cua vui vẻ hỏi.

Quần yêu nghị luận xôn xao, mỗi người một ý.

Ếch xanh thấy vậy, gảy đàn ba dây, khẽ cười nói: “Không, người đó đến tìm ta.”

Tiếng lao xao ngưng bặt, mọi ánh mắt đổ về phía Ếch Xanh.

“Phô trương như vậy cũng là để ép ta ra khỏi miệng giếng này…” Vẻ mặt của Ếch Xanh vẫn hoàn toàn thản nhiên.

“Tại sao?” Quần yêu đồng thanh hỏi.

Ếch Xanh vẫn cười, “Còn nhớ Kỳ Ký không? Nó là thiên mã, bao che nó chạy trốn là trọng tội. E là cấp trên truy cứu, nên cử người thảo phạt.”

“Hả?” Quần yêu thất kinh, “Vậy phải làm thế nào?”

“Không sao đâu.” Ếch Xanh chỉnh lại bông hoa dâm bụt trên mái tóc, “Thiên binh thiên tướng có là gì. Lão nương không sợ… Ha ha ha…”

“Các ngươi ở đây sẽ rất an toàn, không cần phải lo lắng.” Ếch Xanh ôm đàn ba dây, rảo bước.

“Thế còn lão Niêm ở bên ngoài có sao không?” Cua ngây thơ hỏi.

“A!!! Không nhắc thì chúng ta quên mất!!!” Cá Chép hét lên, “Lão Niêm làm thế nào bây giờ?!”

Ếch Xanh bình tĩnh, “Lão Niêm bảo các ngươi ở đây, cũng có nghĩa là lão ấy đã quyết định một số việc. Nếu lão Niêm đã chọn, thì hãy cứ để lão ấy gánh vác…”

“Chúng ta đi cứu lão Niêm!” Quần yêu chẳng để ý gì đến luận điệu của Ếch Xanh, hiên ngang hét vang.

“Các ngươi có nghe ta nói không đó!!!” Ếch Xanh phẫn nộ.

“Nghe rồi, không có hiểu.” Cua đáp.

“…” Ếch xanh im lặng.

“Được rồi, chúng ta xuất phát thôi! Đoàn kết chính là sức mạnh! Thiên binh thiên tướng cũng vượt qua.” Cá Chép biến thành hình người, lòng đầy căm phẫn.

“Đúng thế! Lý Tử, ta nguyện cùng ngươi lên núi đao xuống biển lửa!” Cá Quả cũng không cam chịu lạc hậu.

Hai con cá làm ra bộ dạng kinh điển phất cờ hướng về phía mặt trời, hát vang lên: “Tình và nghĩa, đáng giá nghìn vàng.”

Cua cầm một cuốn sách lên, “Tri thức là sức mạnh, Bàng Bàng ta sẽ lấy quyển sách này ném chết đám thiên binh thần tướng đó!”

Hồ Ly hưng phấn: “Bàng Bàng thật có chí khí!”

“Đa tạ!”

Ếch Xanh nhìn quần yêu trước mặt, có một cảm giác không nói thành lời.

“Xuất phát!” Sau tiếng hiệu lệnh của Cá Chép, quần yêu ý chí hăng hái, chuẩn bị xuất phát.

“Đứng lại!” Ếch Xanh hét lên, “Không biết tự lượng sức mình! Đạo hạnh của các ngươi không bằng một nửa của Nhạc Tuyển, ra ngoài đó khác nào tự tìm con đường chết! Ta không cho phép!”

“Nhạc Tuyển là ai?” Cua không hiểu.

Có điều, vấn đề này đã không còn quan trọng.

“Đạo hạnh của chúng ta không đủ, nhưng mà, Ếch xanh ngươi sẽ không bao giờ ra khỏi miệng giếng này, đúng không?” Cá Chép quay lại, nói, “Ếch Xanh, ngươi có giếng của ngươi, chúng ta cũng có ao của chúng ta. Chúng ta không ép ngươi, bù lại, ngươi cũng không được ngăn cản chúng ta.”

Cá Quả nghe mà vô cùng cảm động, “Lý Tử, không hổ là huynh đệ tốt của ta, nói hay quá!!!”

“Tất nhiên rồi, ta luyện lâu lắm rồi!!!” Cá Chép đắc ý.

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

“Các người nhanh lên một chút nào.” Ngoài miệng giếng, giọng của Hồ Ly nghe thật xa xôi.

Trong giếng, chỉ còn lại một mình Ếch Xanh.

Rất lâu trước kia, nó chỉ có thể ngẩn ngơ ngắm bầu trời qua miệng giếng. Thỉnh thoảng, gió vô tình mang tới một vài thứ. Một cái lá trúc, một cánh hoa rơi… Nó dựa vào những thứ đó để tưởng tượng thế giới bên ngoài kia. Cuối cùng, nó vẫn không thỏa mãn, nó cố hết sức để tu luyện, cuối cùng, nó đã có được bầu trời khoáng đạt vô biên…

Nhưng, nó cũng có được những thứ khác. Thế giới quá rộng lớn, nó cũng dần hiểu ra rằng, những điều nó nhìn thấy không hoàn toàn là tốt đẹp. Nó bắt đầu nghĩ, nếu ngay từ đầu mình đã không ra khỏi miệng giếng này, liệu có phải sẽ không chịu những nỗi đau xuyên tim thế này không. Nếu, nó không hiểu gì hết, nó chỉ là một con Ếch Xanh, liệu có vui vẻ được mãi mãi hay không? Nó có thể ôm giấc mộng đẹp, tự tạo cho mình một thế giới, một cái giếng, một thiên hạ. Thế là, nó đã có được những điều nó muốn…

Thật sự đã có được chăng?