38

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sức mạnh của Cửu thiên ngự lôi làm chấn động đất trời.

Lúc này, một luồng ánh sáng trắng xua tan bão táp. Nước mưa và nước đọng trên mặt đất tụ hợp, đổ ngược lại trong ao.

“Ngu Si!” Quần yêu vui mừng vô cùng.

Ly hóa thành nhân thân, ống tay áo trắng bay phần phật trong gió bão.

“Ta là thủy quan ở đây, không cho phép ngươi động vào ao của ta!” Ly cau mày liễu, giọng nói vô cùng không vui.

Hắc Xà hơi ngẩng đầu lên, “Ta phụng chỉ thiên cung, truy đuổi yêu nghiệt. Thượng tiên đừng mong ngăn cản.”

Ly ra sức lắc đầu, “Ta không cho phép!”

Cá Nheo kéo Ly, lên tiếng, “Ly, đừng có làm bừa.”

Ly hơi sững lại, “Ngươi là ai?”

Cá Quả lập tức nhào tới, giải thích.

Ly ngay tức khắc rơi vào trạng thái ngây ngô.

Giọng nói của Cá Nheo nghiêm túc lạ thường, “Ngươi không thể giúp chúng ta, đây là trọng tội, phạm phải sẽ bị tước đi tiên tịch.”

Ly nghe xong, không cần suy nghĩ đã lắc đầu, “Ta không cần tiên tịch, ta sẽ cùng làm yêu tinh với các ngươi!”

Quần yêu vô cùng cảm động.

“Ngu Si! Tình và nghĩa đáng giá ngàn vàng…” Cá Chép và Cá Quả nắm tay Ly, hát trong nước mắt.

Ly nghiêm túc gật đầu, “Ừ!”

“Ly…” Cá Chép thở dài, “Ngươi không được làm yêu tinh đâu… mưu nghịch phạm thượng sẽ bị đầy xuống nhân gian.”

Quần yêu yên lặng.

“Đầy xuống nhân gian?” Ly không hiểu, nó ra sức nghĩ ngợi, “… Đầy xuống nhân gian, chính là trở thành người… Vậy ta sẽ làm người.”

Quần yêu nhìn nó, không biết nên làm thế nào cho phải.

“Làm người cũng rất tốt mà. Giống như Âm Danh và Thính Thông, Hồ Ly cũng làm người, không phải là rất tốt sao? Ta cũng làm người.” Ly cười, ngây thơ nói.

“Ngươi làm người sẽ không được gặp lại Giao Long…” Cá Nheo nhìn nụ cười của nó, nói.

Sắc mặt của Ly hơi thay đổi, nó cau mày cẩn trọng suy nghĩ. Hồi lâu, nó vẫn nở nụ cười nói, “Không sao… Ta sẽ tìm thấy Giao Long. Làm người cũng nhất định sẽ tìm thấy…”

Ngay lập tức Cá Quả và Cá Chép lao đến trước mặt Ly, “Ly! Chúng ta sai rồi… Hu hu hu hu… Bình thường chúng ta toàn gọi ngươi là ‘Ngu Si’, cố ý bắt nạt ngươi… Xin lỗi nhé…”

Ly hơi đỏ mặt, “Không sao đâu, ta cảm thấy gọi như thế cũng hay mà. Ha ha.”

“Ly…”

Quần yêu vô cùng cảm động vì câu nói của Ly.

Ly ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hắc Xà ngay trước mặt.

Rất lâu trước đây, nó cũng là một vị tiên lạnh lùng, là Tiểu Long ở thiên cung. Tất cả mọi người đều thích gọi nó là “Ngu Si”. Nó không biết như thế có nghĩa gì, nhưng cũng đồng ý. Nhưng mà nó vẫn ngầm cảm thấy cách gọi đó có cái gì đó khiến người ta không dễ chịu.

Sau, nó làm thủy quan ở cái ao bé tí teo này. Yêu tinh dưới ao vẫn gọi nó là “Ngu Si”. Nhưng nó biết, điều này hoàn toàn khác. Cách gọi của chúng mang một thiện ý ấm áp. Cũng có thể chúng gọi thế không vì muốn bắt nạt nó, mà vì coi nó là một phần trong số chúng. Cả cuộc đời này, nó sẽ không bao giờ quên được cảm giác thân thiết ấy.

Và cả Giao Long nữa…

Có rất nhiều việc nó không hiểu, mà bọn yêu tinh trong ao cũng không nói cho nó biết. Nhưng nó biết rằng, chúng cũng muốn vì tốt cho mình. Còn Giao long vẫn luôn nghiêm túc nghe nó nói chuyện, nghiêm túc trả lời các câu hỏi của nó. Tuy rằng Giao Long luôn tỏ vẻ hung dữ, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Ly đã biết Giao Long không giống với những con rồng khác trên thiên cung… Chỉ là, nó không thể nói rõ ràng là không giống ở điểm nào…

Ly biết, làm thủy quan ở cái ao là việc vui vẻ nhất đời nó. Có được niềm vui và cảm giác hài lòng này, cho dù mất đi tiên tịch, làm một con người có tuổi thọ ngắn ngủi, cũng vẫn là một việc tốt đẹp…

“Chuyện phiếm nói xong chưa?” Hắc Xà lạnh nhạt hỏi, “Nếu như thượng tiên cố chấp, tiểu tiên đành phải đắc tội.”

Ly gật đầu, nghiêm túc đưa ra quyết định.

Hai luồng ánh sáng đen và trắng đan xen vào nhau trong không trung. Mưa càng lúc càng to, phạm vi ảnh hưởng cũng ngày càng rộng, mực nước trong hồ lớn cũng ngày càng tăng cao, cuối cùng tràn cả lên bờ, ngập cả thành trấn.

“A… Lớp học bị nhấn chìm rồi!!!” Cua kinh hãi kêu hơn.

“A… bánh bao trong tiệm bị nhúng nước hết rồi!!!” Cá Chép cũng kinh hãi kêu lên.

“A… Ta còn chưa ăn bánh bao trứng sữa!!!”

“A… Phòng vừa mới thuê của ta!!!” Hồ Ly còn kinh hãi hơn ai hết.

“…” Thính Thông cũng kinh hãi, nhưng không biết nói gì.

“Dẫn thủy chú!” Cá Nheo tuy kinh hãi, nhưng hành động còn nhanh hơn cả lời nói.

Dòng nước bị ngăn lại, nhưng vẫn không chịu rút đi.

“Bàng Bàng cũng tới!!!” Bàng Bàng chạy đến, giơ tay niệm chú.

“Hắc Tử!” Cá Chép hét lên.

“Lý Tử!” Cá Quả trả lời.

“Huynh đệ đồng tâm, việc gì cũng xong! Chúng ta tiến lên!”

Hồ Ly biết mình không giúp được gì, nó cắn môi, bàn tay nắm thật chặt.

“Chúng ta lên trấn xem có giúp được gì không?” Thính Thông kéo nó, nói.

Hồ Ly hơi ngỡ ngàng.

“Người bình thường cũng có thể làm được một số việc.” Thính Thông cười, nắm tay nó thật chặt.

Hồ Ly cười, gật đầu.

Không phải tiên, cũng không phải yêu tinh mà là con người. Tuy rằng không có sức mạnh gì, nhưng vẫn có thể làm được một số việc… Làm những việc mình có thể làm được, đây chính là việc đầu tiên Hồ Ly cần học sau khi làm người.

Hai người họ nắm tay nhau chạy về phía trấn.

Nước càng lúc càng to, quần yêu sắp không thể tiếp tục trụ vững.

Ly hơi lo lắng, bèn thu lại sức mạnh của mình, khống chế thế nước. Nhưng mà, khoảnh khắc ấy sấm sét khắp trời, xé tan mây đen. Nó bị sấm sét đánh trúng, rơi xuống đất.

“Ly!” Cá Nheo định rút ra, nhưng thế nước đã hạn chế hành động của nó, nó chỉ có thể kêu lên khẩn thiết.

Ly chống người, khóe miệng rớm máu. Nó nhìn Hắc Xà nhẹ nhàng đáp xuống, ánh mắt vô cùng kiên định.

“Đắc tội.” Hắc Xà nhìn xuống phía nó, lạnh nhạt lên tiếng.

Cả người Ly đau như có lửa đốt, nước mắt cứ thế trào ra. Nó nhìn Hắc Xà bay vèo về phía yêu tinh trong ao, nỗi đau trong lòng càng không thể diễn tả bằng lời.

Lúc này, ngực nó phát ra thứ ánh sáng chói lọi. Nó sững sờ lấy ra vật đó.

Chiếc vây màu vàng phát ra thứ ánh sáng ấm áp, giống như là đang an ủi.

Nó vẫn nhớ Giao Long từng bảo rằng, nếu xảy ra chuyện gì thì hãy lấy cái vây vàng này ra.

Nó cầm lấy cái vây vàng, nhắm mắt lại, khẩn cầu. Nếu có thể, xin hãy phù hộ cho cái ao này…

Sắc vàng ấm áp ấy bỗng chốc trải dài ra, nó mở choàng mắt, nhìn thấy ánh sáng ấy biến thành một hình người, càng lúc càng rõ ràng.

Trước mắt nó xuất hiện một nam tử tuấn tú xa lạ. Tóc vàng mắt đỏ, hai hàng lông mày ẩn chứa khí phách cao quý ngang ngạnh bẩm sinh. Quanh người đó phát ra thứ ánh sáng màu vàng, làm cho cả mưa gió cũng trở nên ảm đạm, vô cùng thần thánh.

“Ngu Si!” Người đó lên tiếng, giọng nói quen thuộc vô cùng, “Khóc cái gì? Thật là vô dụng!”

Sau khi nhận ra giọng nói ấy, Ly càng khóc nhiều hơn. “Giao Long…”

Giao Long ngồi xuống, xoa đầu nó, “Đừng khóc nữa… Có ta ở đây…”

Ly cố gạt nước mắt, ra sức gật đầu.

Giao Long cười, đứng dậy bay lên.

Hắc Xà đang định ra tay, bỗng cảm thấy sau lưng có một luồng kinh phong. Hắn quay lại, nhìn thấy một người lấp lánh kinh quang.

“Ngươi…” Hắc Xà dừng lại, có chút kinh ngạc.

“Sao hả? Không nhận ra ta?” Giao Long khoanh tay trước ngực, cười nói, “Tuy ta phân thân, nhưng dung mạo chắc cũng không khác là mấy… Trí nhớ của ngươi lại kém thế sao, Nhạc Hân?”

“…” Hắc Xà cau mày, “Không hổ là rồng.”

“Quá khen.” Giao Long nhìn thành trấn chìm trong cơn đại hồng thủy, bất giác lại nghĩ đến một ngày nào đó của mấy trăm năm trước, cũng giông bão, cũng nước lớn thế này.

“Ngươi cũng muốn chống lại thiên lệnh?” Hắc xà hỏi.

Nụ cười của Giao Long mang theo vẻ dịu dàng thân thiết, “Nói thế nào nhỉ… Đám yêu tinh này cũng rất khôi hài, ta không ghét chúng.”

“Chỉ vì lý do này?”

“…” Giao Long khẽ nhắm mắt, giọng nói xen lẫn ý cười, “Không đủ sao? Thế thì thêm một lý do, Ngu Si rất tốt…”

Hắc Xà nhìn Giao Long, trong lòng bỗng có một nỗi xúc động lạ lùng.

Rồng sinh ra đã là tiên, không cần tu luyện, mọi thứ đều sẵn sàng. Thế nên, đại đa số rồng đều coi thường người khác, vô cùng ngạo mạn. Giao Long đã từng là chiến tướng dũng mãnh nhất thiên cung, tại sao bỗng trở nên không còn lạnh lùng, trái lại càng dịu dàng và ôn hòa đến vậy?

Tại sao, ngay cả Giao Long phạm phải thiên quy cũng cười viên mãn đến thế, giống như đã gột sạch mọi khổ đau, chỉ còn lại niềm hạnh phúc.

Chỉ có hắn là không có gì hết hay sao…

Tâm trạng đau khổ này có phải vì đố kỵ? Tại sao rõ ràng đã là tiên, vẫn còn những nỗi xúc động này…

Hắc Xà nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Giông bão vẫn gào thét bên tai, nhưng nó lại nghe thấy một âm thanh khác.

“Òa! Soái ca kia là ai?” Cá Chép vừa thi triển phép thuật, vừa hỏi.

“Không biết, chưa từng gặp.” Cá Quả vừa nhìn Giao Long, vừa trả lời.

“Đến bao giờ Bàng Bàng mới có được nhân thân như thế…” Cua khịt khịt mũi.

“Ta đoán đó là Giao Long…” Cá Nheo cười hi hi nói.

“Ai? Không phải Giao Long đang bị xiềng dưới trấn thủy kiếm hay sao?” Quần yêu vô cùng kinh ngạc.

“Nó dùng thuật phân thân, đây không phải là bản thể.”

“Bản thể?” Cua hỏi.

“Bản thể: ‘Miêu tả một cách hệ thống những vật tồn tại khách quan trên thế giới, trích tồn tại luận.’, là cách giải thích hoặc thuyết minh một cách có hệ thống về sự tồn tại khách quan, quan tâm tới bản chất trừu tượng của hiện tượng khách quan đó.” Cá Chép trả lời, “Đây là khái niệm triết học do Aristoteles[1] khởi xướng…”

[1] Aristoteles: Là một nhà triết học và bác học thời Hy Lạp cổ đại.

“Lý Tử, ngươi cái gì cũng biết, thật là lợi hại.” Cá Quả ngưỡng mộ.

“Đương nhiên rồi.” Cá Chép đắc ý.

“Nhưng ta nghe không hiểu…” Cua ảo não.

“Không sao, ta cũng không có hiểu. Cái gọi là triết học, chính là dùng những ngôn ngữ phức tạp nhất để giải thích một vấn đề đơn giản nhất!” Cá Chép nói vẻ sâu sa.

“Lý Tử thật là sắc sảo, nói quá hay!” Cá Quả càng thêm ngưỡng mộ.

“Ha ha, nói tới sắc sảo, ta đã từng…”

“Vào những lúc như thế này vẫn có thể chuyển chủ đề! Lão Niêm, I phục you thật đấy!” Cá Chép kêu lên kinh ngạc.

“…”

Lão Niêm im lặng một lúc, lại cười nói tiếp, “Ha ha, nói đến I phục you, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”