39

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ngoài giếng, tiếng mưa ầm ầm như muốn gột sạch tất cả, mãi không ngừng nghỉ.

Trong giếng, hoa đầy như gấm, gió nam ấm áp dịu dàng như nước, yên tĩnh như trong bức họa.

Ếch Xanh dừng tay gảy đàn, mở mắt, ngẩng lên nhìn bầu trời nơi miệng giếng.

Có được tất cả và không có gì, chẳng qua cũng chỉ cách nhau vài chữ.

Một giọt nước mưa xuyên qua kết giới, long lanh bay theo làn gió nhẹ nơi đáy giếng, rơi xuống đất.

Ếch Xanh cúi đầu, cười nhẹ.

Trong khoảnh khắc giọt nước rơi xuống, có người xuất hiện nơi đáy giếng.

“Khách quý.” Ếch lên tiếng, cười nói.

Nam tử trước mặt tuấn tú, phong thái siêu phàm thoát tục, nét mặt như vẽ, toàn thân toát ra linh khí vô cùng thanh thoát.

“Lý Du đại sư lại đến cái giếng bé tí teo này của ta có việc gì?” Ếch Xanh cười hỏi.

Lý Du khẽ giơ tay lên. Kết giới nơi miệng giếng bỗng chốc biến mất, gió bão ùa vào, sấm chớp đùng đùng.

“Hóa ra tới dỡ nhà của ta?” Ếch Xanh cau mày bất mãn.

Lý Du đứng trong mưa gió nơi đáy giếng, khẽ lắc đầu, “Đây là giếng của ngươi, nếu ngươi muốn trong gió mát, hóa phép là được… Ta chỉ hiếu kỳ, ngươi có thể không nghe không hỏi đến bao lâu.”

Ếch Xanh ôm đàn ba dây, nói: “Ta tuy có tiên đạo nhưng vẫn chưa gia nhập tiên tịch. Ta không lo nổi chúng sinh trong thiên hạ, cũng không đến lượt ta lo…”

Lý Du cười nói, “Ta không hỏi đến cả thiên hạ, ta chỉ nói đến một cái ao mà thôi.”

Ếch Xanh im lặng một lát, trả lời, “Nếu bọn chúng chịu ở lại đây đã có thể tránh được kiếp nạn này… Ta lực bất tòng tâm.”

Lý Du nhìn nó, nói: “Ngươi muốn bọn chúng cũng ở đáy giếng này cả đời sao?”

Ếch Xanh im lặng.

Lý Du cũng im lặng, hồi lâu mới cất tiếng: “Nhạc Tuyển từng nói với ta. Thứ ngươi nhìn vào là duyên sinh duyên diệt, còn thứ Nhạc Tuyển nhìn vào lại là đông đảo chúng sinh… Nếu ngươi cho rằng đó là duyên diệt, ta cũng chẳng có cách nào…”

Nói xong, Lý Du ngẩng lên, biến mất trong mưa.

Bỗng chốc, kết giới nơi miệng giếng lại khôi phục nguyên trạng, trời quang mây tạnh, những giọt nước long lanh trên thảm hoa nơi đáy giếng sáng lấp lánh.

“Ta nhìn vào duyên sinh duyên diệt. Nhạc Tuyển nhìn vào, là vô số chúng sinh…” Ếch Xanh đứng nơi đáy giếng, khẽ lẩm bẩm.

Hai luồng ánh sáng vàng đen đang nhảy múa trên không trung, tranh đấu kịch liệt.

Không khí bị quấy tung, biến thành cuồng phong, cuộn thành mưa to gió lớn tàn phá mặt đất…

Quần yêu đứng về một chỗ, thi triển chú pháp khống chế mực nước. Nhưng thời gian dài quá, pháp lực của chúng đều đã tiêu hao gần hết.

“Bàng Bàng sắp không chịu nổi nữa rồi…” Cua nhăn mặt, nói.

“Cố gắng lên, Bàng Bàng!” Cá Quả và Cá Chép cùng hét lên.

Lúc này, Ly chạy tới, giúp trị thủy.

“Ly…” Quần yêu cảm động nói.

Cá Nheo thấy thế, lên tiếng, “Ở đây giao cho ngươi.”

“Tại sao?” Ly chớp mắt, hỏi.

“Thuật phân thân chỉ phát huy được ba phần công lực… Ta sang bên đó giúp.” Nói xong, Cá Nheo tung người, khuất sau mưa bão.

Ly có chút lo lắng nhưng không thể bỏ mặc mực nước đang ngày càng dâng cao. Nó cắn chặt môi, cố gắng thi triển chú pháp.

Hắc Xà cảm thấy trong lòng buồn bực vô cùng, không biết tại sao mình lại tức giận, cũng không biết tại sao mình lại đau lòng. Rõ ràng nó đã là tiên, sao lại có những cảm giác này?

“Giao Long, đây là ân oán cá nhân, ngươi hãy về đi!” Cá Nheo bất ngờ xuất hiện, chắn ngay trước mặt Giao Long.

Giao Long nhìn Cá Nheo, trong ký ức hiện lên những ấn tượng mơ hồ. Nó từng mất mấy trăm năm truy bắt một con Ếch Xanh, rồi một ngày nào đó bên cạnh con Ếch Xanh bỗng xuất hiện yêu tinh đẹp một cách khác thường.

“Ta tình nguyện mà.” Giao Long cười trả lời.

“…”

Khóe miệng Cá Nheo hơi giật giật. Nó không hiểu, tại sao người, yêu, tiên bên cạnh nó bỗng chốc lại trở nên cố chấp như vậy.

“Không phải ngươi cũng tình nguyện sang đây sao?” Giao Long cười, ánh sáng ấm áp tỏa ra trong đôi mắt đỏ, “Lùi lại đi, tiểu yêu tinh chẳng biết trời cao đất dày kia, không đến lượt ngươi có mặt ở sân khấu này.”

Cá Nheo khựng giữa không trung, hồi lâu vẫn chưa tỉnh lại.

“Òa, khẩu khí của Giao Long thật là hay!” Cá Quả tán thưởng.

“Đúng thế đúng thế, lão Niêm đơ người ra rồi kìa!” Cá Chép thở dài.

“Tại sao Giao Long lại có được khẩu khí như thế chứ?” Cua hiếu kỳ.

Ly cố gắng suy nghĩ, lắc đầu, “Ta không biết…”

“Việc này chúng ta đều biết.” Quần yêu đồng thanh.

Trong không trung, động tác của Hắc Xà cũng đột nhiên dừng lại. Đột nhiên, nó không còn muốn tiếp tục chiến đấu…

Giao Long nhìn thấy sơ hở, tấn công ngay.

Hắc Xà nhìn thấy luồng sáng màu vàng đang từ từ tiến lại gần, đầu óc bỗng dưng trống rỗng. Thế nào cũng được, chỉ cần không cô độc một mình…

Tiếng sấm bỗng ngưng bặt, nhưng một âm thanh khác còn to hơn cả tiếng sấm, chấn động màn nhĩ nó.

“Lão Niêm!”

Tiếng hét của quần yêu khẩn thiết đến thê thảm.

Cá Nheo từ trong không trung rơi xuống.

Giao Long vội vàng thu lại thuật pháp của mình, tung người đón lấy Cá Nheo tiếp đất.

“Ngươi điên à!” Giao Long nhìn thấy Cá Nheo đang thoi thóp, phẫn nộ hét lên, “Rốt cuộc là ngươi muốn giúp ai?!”

Hắc Xà sững người, nó vội vã bay tới, giơ tay ra, lại do dự, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy bàn tay Cá Nheo.

Cá Nheo nắm chặt tay nó, cười.

Hắc Xà quỳ xuống, “Tại sao lại cứu ta…”

Cá Nheo nhìn nó, “… Trở về bên cạnh Huyền Thanh đi…”

Hai con ngươi của Hắc Xà bỗng chốc lại bốc hỏa, “Lúc này rồi ngươi còn nói những lời ấy để làm gì! Ngươi sẽ chết mất, ngươi không cần đến nghìn năm đạo hạnh này sao!”

Một cảm giác nóng bỏng lạ lùng, sôi trào trong lồng ngực.

“Nếu muốn ba người ở cạnh nhau, thì ngươi không thể xảy ra chuyện gì! Nghe thấy chưa Nhạc Tuyển!” Hắc Xà hét lên, chỉ sợ Cá Nheo thả tay mình ra.

“Hứa với ta đi…” Cá Nheo quật cường.

Hắc Xà nắm chặt bàn tay Cá Nheo, gật đầu, “Ta hứa với ngươi!”

Cá Nheo cười, hai mắt từ từ khép lại, bàn tay nắm chặt cũng dần dần buông thõng.

“Nhạc Tuyển!” Hắc Xà gào lên thảm thiết.

Quần yêu cũng quây lại.

“Lão Niêm… Lão đừng như thế…” Cua nhào tới, khóc thút thít.

“Lão Niêm… Ta sẽ để yên cho lão chuyển chủ đề… Lão đừng chết mà…” Cá Chép cũng nhào tới, khóc sụt sịt.

“Lão Niêm, ta cũng sẽ không nói lão không có nghĩa khí nữa… Lão hãy chuyển chủ đề đi…” Cá Quả cũng nhào tới, khóc sụt sịt.

“Lão Niêm…” Ly đau lòng rơi lệ, nhưng không biết nên nói gì.

“Nó sẽ không chết đâu!” Giao Long không thể nhẫn nhịn thêm, hét lên.

“Hả!” Quần yêu, tiên kinh ngạc.

“Ta đâu có hạ độc thủ, sao có thể vừa trúng đòn đã chết!!! Đáng ghét!!!” Giao Long tức tối.

“… Nói tới hạ độc thủ, ta đã từng…” Cá Nheo mở mắt, yếu ớt cất giọng.

“Đừng có chuyển chủ đề!!!” Quần yêu phẫn nộ.

“Aiz…” Cá Nheo vẻ mặt vô cùng ngây thơ, “Không phải lúc nãy vừa mới bảo sau này ta cứ thoải mái chuyển chủ đề sao?”

“Hối hận rồi!!!” Cá Quả và Cá Chép phẫn nộ.

“Hả? Thế đâu có được…” Cá Nheo ai oán.

“Nhạc Tuyển… Ngươi…” Hắc Xà nghiến răng kèn kẹt, trán nổi gân xanh.

“…” Cá Nheo nhìn tình thế, “Aiz… Nói tới cái tên Nhạc Tuyển, ta đã từng…”

“Đừng có chuyển chủ đề!!!” Quần yêu càng thêm phẫn nộ.

Lúc này bỗng vang lên giọng nói mềm mại của Ly. “Mưa càng lúc càng to, làm thế nào bây giờ.”

Quần yêu, tiên thất kinh.

“A… Tất cả là tại lão Niêm làm ta quên trị thủy!!!” Cá Chép vừa sợ vừa tức.

“A… Chuyển chủ đề, quả nhiên là tội lớn nhất từ cổ chí kim!!!” Cá Quả vừa tức vừa sợ.

“A… Trường học của Bàng Bàng bị nhấn chìm rồi, từ nay Bàng Bàng trở thành trẻ em thất học rồi!!!” Cua phẫn nộ.

“A…” Ly suy nghĩ, “Ta đi trị thủy…”

Hắc Xà nhìn Cá Nheo, “Ngươi còn không mau dậy đi!!!”

Cá Nheo cười không nói gì, cả người bắt đầu tỏa ra thứ ánh sáng khác thường.

“Nhạc Tuyển…” Hắc Xà chợt trở nên lo lắng, đây là dấu hiệu pháp lực tiêu tán, là điềm báo đạo hạnh tiêu tan.

“Cũng chỉ là lại làm cá mà thôi… Không sao đâu…” Cá Nheo cười nói.

Vẻ mặt vô cùng trầm trọng, quần yêu nhìn giông bão đầy trời, và cả đạo hạnh đang dần dần mất đi của Cá Nheo.

Đột nhiên, mây đen tan biến. Gió lặng bão ngừng, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, chiếu ánh nắng ấm áp. Nước bắt đầu rút đi, tất cả lại yên ả như ban đầu.

Tiếng đàn ba dây kỳ ảo, từ xa lại gần.

Trong ánh nước lấp lánh, một thiếu nữ thanh tú đang rảo bước tiến đến, mái tóc mai cài một bông hoa dâm bụt.

“Ếch Xanh…” Quần yêu vô cùng vui mừng.

Ếch Xanh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mỉm cười, rồi nói thật to: “Quả nhiên là các ngươi không thể thiếu ta… Ha ha…”

“Huyền Thanh…” Biểu cảm của Hắc Xà vô cùng phức tạp.

Ếch Xanh nhìn hắn hồi lâu, nở nụ cười, “Nhạc Hân”.

Cảm giác lúc đó cũng giống như trời đất lúc này, mây đen tan biến, chỉ còn lại ánh mặt trời ấm áp.

Ếch Xanh bỗng cảm thấy thật thanh thản. Duyên sinh duyên diệt, từ đầu đến cuối là chuyện quá nặng nề…

“Nhạc Tuyển…” Hắc Xà nhớ ra điều gì, nói giọng lo lắng.

Cả người Giao Long đột nhiên lại phát sáng, sau khi ánh sáng tan biến, một viên nội đan tinh phách xuất hiện trước mắt mọi người.

“Dùng cái này sẽ giữ được đạo hạnh cho nó chứ?” Giao Long lên tiếng.

“Nội đan tinh phách.” Ly ngạc nhiên.

Ếch Xanh cũng kinh ngạc, “Ngươi không dùng sao?”

Giao Long chả thèm để ý, cười nói, “Ta chả thèm mấy đồ của yêu tinh!”

Hắc Xà cầm lấy viên tinh phách, nhẹ nhàng đặt vào tay Cá Nheo.

“…” Cá Nheo nhìn viên tinh phách, không biết nên có biểu cảm gì.

Hắc Xà cười, “Cái này vốn dĩ là của ngươi mà, đúng không?”

Rất lâu, Cá Nheo không có phản ứng, sau cùng, nó mới gật đầu, cười cảm kích.

Đúng lúc ấy, trên không trung vang tới một âm thanh nghiêm nghị.

“Yêu tinh dưới kia nghe cho rõ! Tuyệt đối không được phản kháng!” Một nam tử uy vũ anh tuấn nhẹ nhàng đáp xuống, nói giọng nghiêm túc.

“A! Nhạn đại ca!” Cá Quả và Cá Chép kinh ngạc.

“Sai rồi! Ta là Vân Nhạn, đại đội trưởng một lực lượng cảnh sát bắt yêu thiên giới, Mã số 58K2046!” Nam tử tiếp tục nghiêm túc.

“Nhạn đại ca… không, cảnh sát Nhạn, cảnh sát không phải yêu tinh sao? Gia nhập thiên binh từ khi nào vậy?” Cua hỏi.

“Ngươi chẳng quan tâm đến ta gì cả! Sáu trăm năm trước ta đã nộp đơn ghi danh ‘yêu tinh thành viên’ đội tìm kiếm đặc biệt trường cảnh sát thiên giới, mãi mới được phê duyệt… Aiz, gần đây thiên cung thiếu nhân sự…” Đại Nhạn dừng một chút, tiếp tục, “Nghiêm túc chút. Nay ta đọc lệnh bắt giữ hình sự đối với các ngươi về tội danh bao che thiên mã, gây ngập nhà dân! Các ngươi có quyền giữ im lặng, nhưng tất cả những điều các ngươi phát ngôn rất có thể trở thành bằng chứng trước tòa!”

“Đừng mà! Ta không muốn ngồi tù!!!” Cá Chép khóc lóc.

“Ta cũng không muốn ngồi tù!!!” Cá Quả cũng khóc.

“Ta chưa đủ tuổi vị thành niên, không được bắt ta!!!” Cua vừa khóc vừa cãi.

“Ai da, đừng có kêu nữa, ta cũng là vạn bất đắc dĩ thôi… Ta còn phải bắt cả Hà Tử cô nương đây này…” Đại Nhạn sụt sịt.

“Hả?!” Quần yêu tinh thất kinh.

“Nhạn ta sao biết được Tôm Sông cô nương sao lại ở cùng Kỳ Ký chứ, Nhạn chẳng còn cách nào khác, đành phải bắt cả… Mẹ ơi, lần này, chắc chắn Hà Tử cô nương chẳng thèm để ý đến ta đâu…” Đại Nhạn đau khổ cuối đầu.

“Hết cách rồi, đành phải đi một chuyến…” Ếch Xanh thở dài, bình tĩnh nói, “Các ngươi yên tâm, ta sẽ che chở cho các ngươi. Cảnh sát thiên giới là cái thá gì…”

Quần yêu và tiên nhìn nhau cười. Cả nhà cùng ở chung một chỗ, cho dù là ở đâu cũng chẳng quan hệ gì.

Hồng thủy đến rất nhanh, đi cũng nhanh.

Hồ Ly đang cầm gáo nước, có chút thắc mắc. “Pháp lực của ai mà cao cường vậy?”

Thính Thông vắt nước trên vạt áo, “Ai mà biết được.”

“A…” Hồ Ly đấm vai, nhìn lên bầu trời trong xanh. Mấy luồng ánh sáng lạ kỳ từ phía ao đang bay lên bầu trời.

“Hả? Sao băng?” Hồ Ly gãi đầu, “Sao băng phải từ trên trời rơi xuống chứ… Thôi mặc kệ, cứ ước đã!”

Thính Thông bước tới bên nó, “Ước cái gì?”

“Có bánh bao xanh và hạt dẻ ngào đường ăn mãi không hết!” Hồ Ly nghiêm túc.

Thính Thông tỏ vẻ bất mãn, “Bánh bao xanh và hạt dẻ ngào đường, chỉ được chọn một!”

“Nhỏ mọn!” Hồ Ly cũng bất mãn.

“Nàng ấy, tham lam!”

“Thế thì, bánh bao xanh nhân hạt dẻ ngào đường.”

Thính Thông hít sâu một hơi, quay đầu đi thẳng.

“Này! Làm sao thế? Thế, bánh bao vị hạt dẻ ngào đường vậy?” Hồ Ly đuổi theo, nói tiếp.

Thính Thông không nói gì, vẫn bước đi.

“Thế thì, hạt dẻ ngào đường vậy…” Hồ Ly suy nghĩ một lát, nói.

Thính Thông không quay lại, tiếp tục đi.

“Thế cũng không được sao…” Hồ Ly đuổi theo, cười, “Nhỏ mọn!”

Sắc mặt Thính Thông ửng đỏ, “Ta mặc kệ nàng!”

“Ha ha…”

Trên con đường đá vẫn còn những vũng nước nhỏ, bước chân của họ hất tung từng hạt nước mưa, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Trong không trung, cầu vồng đang xuất hiện…

Phía cuối đường, có một người đang đứng đó. Người đó cười, rồi quay đi…

Duyên sinh, duyên diệt, quả nhiên là chuyện quá nặng nề…