41

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Một ngày sau, cuối cùng quần yêu và quần tiên cũng biết một sự thật kinh hoàng! Quả nhiên là có ô dù thật!!!

Từ khi bắt đầu thẩm tra vụ án, đã có vô số các vị thần tiên tai to mặt lớn chạy tới gõ cửa đồn cảnh sát. Cả Phổ Hiền Chân nhân, Quảng Mục Thiên vương, Tăng Trường Thiên vương, Nhị Lang thần, Na Tra… Khoa trương nhất là, cuối cùng cả Tề Thiên Đại Thánh cũng có mặt…

“Bao nhiêu thần tiên như vậy… Ta thực là quá nhỏ bé…” Cá Chép nắm chặt tay, cúi đầu rưng rưng lệ.

“Lý Tử! Không quan trọng, trong mắt ta ngươi mãi là thiên vương!” Cá Quả nói giọng kiên định.

“Hắc Tử!” Cá Chép cảm động vô cùng.

“You are my superstar…” Cá Chép rưng rưng rơi lệ.

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

Quần yêu và quần tiên nhìn bọn chúng, sau cùng chọn cách quay đi.

Cua nhìn cảnh hỗn loạn trong đồn cảnh sát, hiếu kỳ hỏi: “Tại sao vụ án của chúng ta lại thu hút nhiều tiên như vậy?”

Cá Nheo lao đến, “Ha ha, nói đến…”

Cá Nheo còn chưa kịp nói, đã bị quần yêu và quần tiên cắt ngang. “Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

Cá Nheo thở dài sườn sượt, gạt nước mắt hát, “Nobody knows who I really am, I never felt this empty before…”[1]

[1] Lời bài hát”Life is like a boat”, tạm dịch”: Không một ai biết được con người thật của tôi, tôi chưa bao giờ cảm thấy trống rỗng như thế này trước đây cả.

“Hát cái gì thế! Nói tiếng mẹ đẻ đi!” Giao Long phẫn nộ.

Cá Nheo nhìn Giao Long một lúc rồi hỏi: “Tức giận như thế này, hay là ngươi vẫn chưa qua kỳ thi ngoại ngữ cấp bốn trên thiên giới?”

Bỗng chốc cả người Giao Long toát ra sát khí.

Quần yêu thống nhất phòng thủ.

Ly chớp đôi mắt vô tội. “Thật không, hay quá đi, ta cũng chưa qua.” Nó nhìn Giao Long, vô cùng mừng rỡ.

“Ai nói ta chưa qua!!!” Giao Long trừng mắt, “Không qua cấp bốn sao có thể làm thượng tiên!!!”

Ly rụt cổ, ngậm miệng.

“Oa…” Bỗng dưng, Cua khóc ầm lên.

Quần yêu và quần tiên vô cùng kinh ngạc.

“Sao thế hả? Bàng Bàng?” Ly bịt tai, hỏi.

Cua nói trong nước mắt, giọng ai oán: “Hóa ra làm thần tiên cũng phải thi cử… Người ta không thèm tu luyện nữa, người ta không muốn đi thi!”

“Tác dụng phụ của giáo dục thi cử…” Cá Quả và Cá Chép thở dài, tổng kết.

“Ha ha… nói tới giáo dục thi cử, ta đã từng…”

Quần yêu và quần tiên chả buồn cắt ngang nhưng dù thế Cá Nheo cũng chẳng nói thêm được lời nào.

“…” Cá Nheo nhìn mọi người, nuốt nước miếng.

“Để ngươi chuyển, xem ngươi có thể chuyển được gì!” Giao Long lạnh lùng hừ một tiếng, nói.

Cá Nheo chỉ cười ngơ ngẩn, không thể đáp lại.

“Đúng rồi! Các ngươi đừng có chuyển chủ đề của ta! Rốt cuộc là tại sao lại có bao nhiêu thần tiên đến đây?” Cua lau nước mắt, hỏi.

Quần yêu và quần tiên cùng quay lại nhìn Cá Nheo.

Cá Nheo e hèm lấy giọng, “Bởi vì… năm xưa Ếch Xanh là fan cuồng, nên đã để lại cho họ một ấn tượng sâu sắc…”

“Dương Lệ Quyên?!”[2] Cá Quả và Cá Chép kinh hãi.

[2] Dương Lệ Quyên là fan cuồng của ngôi sao Lưu Đức Hoa, một biểu tượng đình đám của các fan cuồng thần tượng.

= =| | |

“Huyền Thanh mà nghe được sẽ giết chết các ngươi đấy.” Hắc Xà nói giọng vô cảm.

Cá Quả và Cá Chép rùng mình, ôm nhau run rẩy.

“Nói mới nhớ, Ếch Xanh và Hà Tử đang ở đâu?” Cua giơ tay hỏi.

Cá Nheo thở dài, chỉ tay, “Đi xin chữ ký ở đằng kia kìa…”

Lúc này, Đại Nhạn vừa lau mồ hôi vừa lao đến, chỉ nói một câu: “Các ngươi về cả đi.”

“Hả?!”

“Hồng Sir đã đồng ý cho các ngươi được bảo lãnh. Các ngươi cứ về, khi nào có phán quyết sẽ được thông báo.” Vẻ mặt vẫn còn nguyên vẻ hoảng hốt, Đại Nhạn nói.

“Tại sao?” Không chỉ mỗi Cua ham học hỏi thắc mắc, tất cả quần yêu và thần tiên đều đồng thanh lên tiếng.

Đại Nhạn giận dữ thở dài.

“Tề Thiên Đại Thánh đó mà! Ông ấy cứ ở lỳ trong văn phòng cục trưởng, nói Kỳ Ký là huynh đệ của ông ấy thời còn làm Bật mã ôn, lần này cũng là do ông ấy thả nó xuống hạ giới. Ông ấy còn rêu rao, đây không phải lần đầu tiên mình thả thiên mã, có bản lĩnh thì cứ bắt ông ấy trước.” Đại Nhạn nói giọng vô cùng đồng tình, “Giờ cục trưởng chúng ta đang rất đau đầu, đã đặc biệt lệnh cho Hồng Sir thả các ngươi ra, chi tiết sau này hãy nói… Haiz, cũng không biết ai lại đưa tin này ra ngoài…”

Cá Quả và Cá Chép nghe xong liên tục thở dài.

Cua càng xúc động, nó nắm chặt nắm đấm, nói thật to: “Quá đẹp trai! Sau này Bàng Bàng cũng muốn làm quan!!!”

Quần yêu và quần tiên đồng loạt quay lại nhìn rồi lần lượt vỗ vai nó.

“Có chí khí! Boys, be ambition!”[3] Đại Nhạn nắm tay Cua, cổ vũ.

[3] Tạm dịch: Con trai, cứ tham vọng đi!

“Nhưng mà, ta không muốn làm quan trên thiên cung… Ta không muốn thi cấp bốn…” Cua nói nghiêm túc.

“Ai da, mẹ ơi! Sao ngươi lại biết ta chưa qua cấp bốn?!” Đại Nhạn kinh ngạc.

“Phí lời…” Giao Long khinh bỉ, cái gì mà be ambition. Ambition là danh từ, phải là ambitious mới chính xác! Trình độ ấy mà còn dám huyênh hoang!”

Đại Nhạn rơi lệ, “Đố kỵ anh tài…”

Cá Quả và Cá Chép thở dài, an ủi: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, đại hiệp hãy cố lên!”

“Ha ha… Nói tới đại hiệp, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

Lúc này, Tôm Sông và Ếch Xanh đã xin được chữ ký, đang quay lại.

“Quả nhiên là Chân nhân rất đẹp trai.” Vẻ mặt còn nguyên xúc động, Ếch Xanh nói tiếp, “Dương Tiễn đại nhân, ta luôn luôn ủng hộ ngài.” Nó xoa xoa vào cuốn sổ xin chữ ký, giọng hờn dỗi.

Tôm Sông cũng ôm lấy quyển sổ xin chữ ký của mình, “Òa! Ta nhìn thấy Na Tra rồi, ta nhìn thấy Na Tra rồi. Na Tra chinh phục Đông hải. Oa…”

Quần yêu và quần tiên đồng loạt im bặt.

“Nhưng mà đẹp trai nhất vẫn là Tề Thiên Đại Thánh. Òa…” Ếch Xanh mơ màng, “Thật là khí phách hiên ngang, phong thái trác việt, phong lưu phóng khoáng… Không hổ là tấm gương điển hình của những yêu tinh thành tiên…”

“Ta cầu xin các ngươi đó…” Đại Nhạn bỗng khóc ầm lên, “Các ngươi mau đi đi… Các ngươi còn không đi, cái ghế cục trưởng chúng ta cũng lung lay mất thôi. Ông ấy bị cắt chức chỉ là chuyện nhỏ, ta không được thưởng cuối năm mới là chuyện lớn!”

Quần yêu và quần tiên nhìn nó khinh bỉ.

“Thực dụng!”

Sau một hồi đồng thanh, quần yêu và quần tiên đã mồm năm miệng mười rời khỏi đồn cảnh sát.

Giao Long đi được một đoạn, quay lại nhìn Hắc Xà, “Sao ngươi cũng đi theo?”

Hắc Xà lườm nó, “Đường của nhà ngươi à?”

Giao Long khoanh tay trước ngực, “Ngươi muốn đánh nhau à?”

Hắc Xà cười khẩy, “Thế nào?”

Ngay lập tức, sát khí sôi sùng sục, quần yêu và quần tiên nhìn nhau, sau đó cùng thở dài.

Ly nhìn tình hình xung quanh, Hắc Xà và Giao Long nhìn nhau hằm hằm sát khí, Cá Quả và Cá Chép tiếp tục tâng bốc nhau, Ếch Xanh và Tôm Sông trao đổi sổ chữ ký, Cá Nheo nhẫn nại dạy dỗ Cua đừng có học thói bạo lực…

Không biết tại sao, Ly bật cười từ tận đáy lòng…

Nó cũng biết mấy câu trong bài hát tiếng Anh Cá Nheo vừa hát:

Nobody knows who I really am

Maybe they just don’t give a damn

But if I ever need someone to come along

I know you would folllow me, and keep me strong

(Không một ai biết được con người thật sự trong tôi

Có thể mọi người cũng chẳng thèm để tâm đâu

Nhưng nếu có một ngày tôi cần một người bước đi cùng

Tôi biết cậu sẽ theo tôi, và giúp tôi trở nên mạnh mẽ)

Cảm giác thật lạ lùng, điều này, không phải chứng tỏ rằng sẽ không còn cô độc nữa hay sao?