37

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Trong tiếng gió bão gầm gào, Cá Nheo bơi ra từ đám rong rêu lên bờ.

Một nam tử áo đen đang đứng đó. Sắc trời âm u càng làm nổi bật sự lạnh lùng của hắn.

Lần này trong mây đen là chớp giật, khiến bầu trời càng thêm thâm trầm đáng sợ.

“Thời hạn ba ngày đã tới, Nhạc Tuyển, ngươi muốn thế nào?” Hắc Xà lên tiếng hỏi.

Cá Nheo chắp tay sau lưng, mỉm cười, “Ngươi nói xem?”

Hắc Xà khẽ nhắm mắt, “Ta nói rồi, hôm nay ta sẽ san phẳng đất này.”

Cá Nheo nhìn nó, “Huyền Thanh sẽ không ra khỏi giếng đâu… Ngươi san phẳng đất này thì sẽ thế nào?”

“Ta không tin…” Hắc Xà trả lời, “Ta không tin nàng lại nhìn ngươi chết.”

“Tại sao lại không?” Cá Nheo hỏi lại

Giọng nói của Hắc Xà nhuốm một vẻ âm u, “Nàng thích ngươi…”

Cá Nheo cười khổ sở, lắc đầu, “Ngươi vẫn không hiểu…” Cá Nheo đứng giữa vầng sáng bạc, giọng nói cũng trở nên trong veo mơ hồ, “Ngươi rất ghét khuôn mặt này đúng không… Hủy hoại khuôn mặt này, để xem Huyền Thanh có chịu xuất hiện…”

Hắc Xà cau mày, “Ngươi nên hiểu là, ta phụng thiên mệnh, không phải ân oán cá nhân.”

“Mệnh trời cũng thế, ân oán cá nhân cũng vậy. Ân oán nghìn năm, ngày hôm nay hãy kết thúc cho bằng hết…”

Bỗng chốc, tiếng sấm nổi lên, xé toạc bầu trời.

Cá Chép nhào vào trong ao đầu tiên, rừng trúc đã bén lửa, cháy rừng rực trong mưa bão.

“A! Mau gọi 119[1]!” Cá Chép chưa nhìn tình hình xung quanh, đã vội vàng lên tiếng.

[1] 119: Số điện thoại gọi cứu hỏa.

Hồ Ly giận dữ đẩy nó một cái, “Ngươi là Cá Chép tinh! Còn không thi triển hoán thủy chú đi!!!”

Vẻ mặt vô cùng đau đớn, Cá Chép nói, “Tài học hỏi kém…”

Hồ Ly cứng đờ người, quay lại nhìn Cá Quả, “Còn ngươi?”

Vẻ mặt Cá Quả cũng đau đớn y hệt, “Tài học kém cỏi…”

Hồ Ly hóa đá. “Bàng… Bàng thì sao…”

Bàng Bàng đứng lại, “Ta biết!” Nó đặt ngón tay cái bên phải lên ngón vô danh, hét, “Hoán thủy chú!”

Bỗng chốc nước trong ao cuồn cuộn dâng lên về phía rừng trúc.

Lửa tắt, nhưng lại thấy cá tôm trong ao thiếu nước đang giãy giụa

“Cháy rừng trúc…” Cá Chép cảm thán.

“Ao cá vạ lây…” Cá Quả tiếp tục cảm thán.

“Hai ngươi nghiêm túc một chút!!!” Bàng Bàng, Hồ Ly và Thính Thông ở bên cạnh hét lên.

Lúc này, một luồng sấm chớp xuất hiện, nhắm thẳng về phía quần yêu.

“Cẩn thận!” Một giọng trong veo cất lên, luồng sấm sét lướt qua quần yêu, phá nát cả tảng đá phía xa.

Khi nhìn thấy người đó, quần yêu đều ngây dại.

Đó thật là một thiếu niên tuấn tú làm sao! Mái tóc đen ướt sũng, vài sợi tóc còn đọng nước dính trên vầng trán sáng trong như ngọc. Dưới hai hàng lông mày thanh tú là hai hàng mi đen, đôi mắt xanh sậm như phỉ thúy, sáng lấp lánh. Cho dù hai hàng lông mày đang cau lại, hai môi mím chặt, thiếu niên đó vẫn trong veo như nước.

“Sao thế hả?”

Âm thanh bay bổng như tiếng đàn trời càng tôn lên dung nhan thoát tục của thiếu niên.

“Ngươi là ai?” Cua nhìn một đám yêu đang đờ đẫn xung quanh, tự giác hỏi.

Thiếu niên hơi kinh ngạc, rồi khẽ thở dài, “Ta là lão Niêm mà.”

Lời này vừa dứt, cả Cua cũng đờ đẫn nốt.

Cá Nheo huơ huơ tay, quần yêu vẫn không một phản ứng.

“Ở đây rất nguy hiểm, các ngươi mau quay về chỗ của Ếch Xanh đi. Biết chưa?” Cá Nheo dặn dò một câu, lại tiếp tục với chiến sự của mình.

“Lão Niêm?!” Cá Quả và Cá Chép nắm chặt tay nhau, kêu lên không thể nào tin.

Hồ Ly ôm mặt, “Ta đang nằm mơ, ta đang nằm mơ…”

Thính Thông gãi đầu, “Không thể nào, không thể nào…”

Cua ngồi xuống nhổ cỏ, “Phải đến khi nào Bàng Bàng mới có thể tu luyện thành hình người như thế…”

“Cả nhà bình tĩnh!” Trong cơn hỗn loạn, Cá Chép hét lên đầy khí khái lãnh tụ.

Ngay lập tức, quần yêu yên tĩnh hẳn.

“Mục đích khi chúng ta đến đây không phải để sợ hãi!” Cá Chép nghiêm túc hơn bao giờ hết.

“Nói đúng lắm! Lý Tử!” Cá Quả phụ họa.

“Đúng thế, chúng ta đến để cứu lão Niêm!” Hồ Ly gật đầu thật mạnh.

“Chết thật, quên mất việc chính.” Thính Thông nói.

“Chuyện này, Bàng Bàng có một câu hỏi…” Bàng Bàng giơ tay lên, “Cứu thế nào?”

“Những lúc như thế này mà hỏi thẳng những câu như thế, thật khiến người khác đau lòng…” Cá Chép muốn khóc mà không thể rơi lệ.

Quần yêu bất lực nhìn bão tố nổi lên trên bầy trời, sấm sét nhằng nhịt.

Cua lĩnh hội sâu sắc vấn đề mình đã đặt sai câu hỏi. Nó cúi đầu suy nghĩ rồi reo thật to: “Bàng Bàng không sợ, Bàng Bàng biết sử dụng Hoán thủy chú!”

Quần yêu nhìn nó.

Cua chỉ lên bầu trời, “Các người xem, thiên binh thiên tướng cũng chỉ có mỗi một người mà thôi. Chúng ta có bao nhiêu người thế này, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách!”

“Bàng Bàng…” Quần yêu cảm động.

“Đúng thế! Chúng ta lấy số đông áp đảo, tuyệt đối không thành vấn đề!” Cá Chép nói, “Tuy rằng ta tài học kém cỏi, không biết sử dụng hoán thủy chú, nhưng cũng biết tụ phong chú!”

“Ồ! Ta cũng biết!” Cá Quả lên tiếng.

“Hắc Tử! Không hổ là huynh đệ tốt của ta!” Biểu cảm của Cá Chép vô cùng nghiêm túc.

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

Chúng nhìn nhau chằm chằm.

Trước kia, có một con Cá Quả không muốn ăn cá. Và một con Cá Chép muốn lên bờ đi bộ.

Cuối cùng, Cá Quả không còn phải ăn cá, nhưng nó lại không biết phải ăn gì. Đúng lúc đó, nó gặp được Cá Chép thích ăn bánh đậu đỏ.

Cuối cùng, Cá Chép có thể đi được bằng đuôi, nhưng nó không biết làm gì ngoài việc đi buôn chuyện. Đúng lúc đó, nó gặp được Cá Quả thích nghe mình nói chuyện.

Có những lúc, sẽ có một cảm giác thật lạ lùng. Giống như đã gặp nhau từ kiếp nào, hận rằng kiếp này gặp nhau quá muộn.

Cá Quả ăn bánh đậu, Cá Chép đi bộ và buôn chuyện.

Còn bây giờ, cho dù không ăn bánh đậu và không buôn chuyện, bọn chúng vẫn ở bên nhau. Cho dù là làm bất cứ chuyện gì…

Cá Nheo đang chiến đấu với Hắc Xà trên không trung.

Lúc này, có vài luồng sáng xen vào, tách hai người đó ra.

“Tụ phong chú!”

Trời nổi gió lớn, thổi tan mây đen.

Cá Nheo nhìn kỹ người ở trước mặt, lên tiếng, “Các ngươi làm gì thế! Mau lui ra đi!”

Cá Chép và Cá Quả cùng phủ quyết với một thái độ vô cùng bất mãn, “Không đời nào!!!”

Hắc Xà nhìn chúng, hờ hững lên tiếng, “Tiểu yêu to gan, dám chặn đường ta!”

Vẻ mặt vô cùng chính nghĩa, Cua lên tiếng, “Là ngươi bắt nạt lão Niêm trước!”

Hắc Xà cau mày. Đạo hạnh của đám yêu tinh trước mặt thấp một cách đáng thương, nhưng vẻ mặt lại không chút sợ sệt.

“Lý Tử, Hắc Tử đẹp trai quá…” Hồ Ly và Thính Thông ở dưới cổ vũ.

“Đa tạ!” Hắc Tử và Lý Tử vô cùng đắc ý.

Cá Nheo tóm lấy cổ áo chúng, “Quay hết về giếng cho ta!”

Ba tên tiểu yêu cố sức giãy giụa.

“Đừng mà! Đây là ao của chúng ta, Bàng Bàng không đi đâu!” Cua cố giãy giụa cả tay lẫn chân, khuôn mặt phúng phính ửng đỏ.

“Giúp Kỳ Ký chạy trốn cũng có phần của ta!” Cá Chép hét to.

“Những việc Lý Tử có phần, ta cũng có phần!” Hắc Tử cũng hét to y hệt.

Cá Nheo sững người lại. “Các ngươi…” Cá Nheo nở nụ cười bất lực, “Mấy đứa con nít không hiểu chuyện này…”

“Hi hi.”

Hắc Xà lặng lẽ đứng nhìn, nghĩ đến những việc từ rất lâu khi trước.

Vạn vật xuất hiện đều cô độc một mình. Nó đã tưởng rằng, nó sẽ mãi cô độc như thế. Nhưng rồi, nó gặp được một con Cá Nheo rất hay bẽn lẽn. Điều lạ lùng là, rõ ràng xung đột chủng tộc, rõ ràng tính cách trái ngược, nhưng lại vô cùng ăn ý.

Cùng tu luyện, cùng ngao du, cùng cười, cùng khóc. Mỗi ngày của chúng đều trở nên sinh động vì có sự tồn tại của người kia.

Chỉ đến khi yêu tinh đó xuất hiện.

Ếch Xanh đạo hạnh cao hơn hẳn, lại hay bắt nạt chúng. Những ngày ba bọn chúng ở cạnh nhau, hình như còn càng vui vẻ hơn.

Hắc Xà thích Ếch Xanh, cũng thích cả Cá Nheo. Hai sự thích hoàn toàn khác nhau, nhưng đều vô cùng sâu sắc. Nó biết, cho dù sau này Ếch Xanh quyết định cùng ai ngao du thiên hạ, nó đều tươi cười tiếp nhận. Chỉ là… đừng để lại nó cô độc một mình…

Khi nhìn thấy một viên nội đan tinh phách, nỗi sợ hãi ấy khiến nó không thể suy nghĩ gì thêm.

Không muốn cô độc một mình, lại bị bỏ rơi theo một cách như vậy… Nếu đó là lựa chọn của họ, thà rằng hãy để nó tự nguyện rời đi, như thế sẽ không cần tươi cười chấp nhận…

Còn bây giờ thì sao? Tuy đã là tiên, nhưng nó vẫn cô độc một mình. Còn Cá Nheo là yêu tinh, lại được quây quần náo nhiệt thế kia.

Thế giới chỉ thuộc về họ từ lâu đã không còn tồn tại…

“Nhạc Tuyển…” Hắc Xà lên tiếng gọi cái tên thân thiết kia, “Đã biết Huyền Thanh không bao giờ ra khỏi giếng, lại còn đuổi bọn tiểu yêu đi, một mình ứng chién, ngươi lấy đâu ra sự tự tin điên rồ đến vậy?”

Cá Nheo khẽ cười, “Ta không phải là đối thủ của ngươi… Ngay từ đầu đã là như vậy.” Cá Nheo ngẩng lên, “Chỉ là hoài niệm mà thôi…”

“Hoài niệm?” Hắc Xà cười lớn, “Giữa ngươi và ta có gì hoài niệm?”

Trong ánh mắt của Cá Nheo có một sự bi ai sâu thẳm khiến người khác không thể nhìn ra, “Ngươi muốn giết ta, ta không có gì để nói… Nhưng, Nhạc Hân, nếu ngươi muốn san phẳng đất này, hãy thứ lỗi cho ta không thể nghe lời.”

Hắc Xà nhìn về phía cái ao nhỏ bé đến tội nghiệp, “Chỉ vì một cái ao mà ngươi muốn chống đối cả thiên cung?”

“Không phải cái ao.” Nụ cười của Cá Nheo đủ để khuynh đảo chúng sinh, “Là nhà…”

Hắc Xà cảm thấy trong lòng mình có nơi nào đó đang hoảng sợ, nhưng mà cảm giác ấy đã tan biến ngay trong tức khắc.

Hắc Xà nhìn quần yêu trước mặt, lạnh nhạt, “Nếu đã như vậy, nhiều lời vô ích!”

Sức mạnh của Cửu thiên ngự lôi chấn động đất trời.

Cá Quả và Cá Chép nhìn nhau, mỉm cười.

Cua ưỡn thẳng lưng, ánh mắt sáng trưng.

Hồ Ly nắm chặt tay Thính Thông, cũng cảm giác được một sự ấm áp kiên định.

Nụ cười như vẫn đọng lại trên khuôn mặt Cá Nheo.

Tiếng sấm nổi lên, gió giật ầm ầm.

Nếu phải lựa chọn thêm lần nữa, Cá Nheo vẫn sẽ lựa chọn cái ao này, sống với đám yêu tinh này.