40

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thiên cung. Mây trắng bay bay, nhạc tiên văng vẳng.

Thỉnh thoảng lại có tiên hạc, tiên nữ, tiên nhân, tiên bảo… bay qua trước mắt quần yêu.

“Lý Tử… Không lẽ cả cuộc đời này của chúng ta sẽ trôi qua ở cái nơi trắng bệch trắng bạc này hay sao?’’ Cá Quả nước mắt lưng tròng.

“Hắc Tử, đừng sợ. Dù ở nơi nào, ta cũng sẽ bên cạnh ngươi!” Cá Chép cũng nước mắt lưng tròng.

“Lý Tử!” Cá Quả vô cùng cảm động

“Hắc Tử!” Cá Chép nắm chặt tay Cá Quả, cũng vô cùng cảm động.

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

“Câm miệng!” Giao Long và Hắc Xà cùng hét lên.

Cá Quả và Cá Chép ôm lấy nhau, vẻ mặt ngây thơ nước mắt lưng tròng nhìn hai vị tiên nhân.

“Thần tiên quả nhiên rất đáng sợ…” Cua đứng bên cạnh cắn vạt áo.

“Nhẫn nại là đức tính tốt đẹp.” Ếch Xanh xoa đầu nó, an ủi.

“Ha ha. Nói tới nhẫn nại, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!” Quần yêu đồng thanh.

Hắc Xà nhìn Cá Nheo, “Lạc Tuyển… ngươi…”

Cá Nheo thở dài, “Lau khô nước mắt và đừng có hỏi tại sao…”

“Khụ khụ! Nghiêm túc chút!” Đại Nhạn cau mày nhắc nhở.

“Rõ rồi!”

Thế là, vẻ mặt của quần yêu nhất loạt trở nên nghiêm túc.

Đại Nhạn nhìn Giao Long, Ếch Xanh, Hắc Xà và Ly, thở dài, “Ta nói, các ngươi cũng đừng coi như không có chuyện gì như thế. Cho dù là có ô dù thì cũng nên kiềm chế chút, đúng không?”

“Ô dù?” Cua ham học thắc mắc.

“Bé ngoan không cần biết.” Quần yêu đồng thanh trả lời.

Ly ngây thơ nhìn Giao Long.

Khóe miệng của Giao Long hơi giật giật, “…Bé ngoan không cần biết.”

Ly mở to đôi mắt ngây thơ, cau hàng lông mày tuyệt đẹp.

Hắc Xà ngỡ ngàng nhìn bọn họ, cảm giác không thể nói rõ ràng.

“Hay ho không?” Ếch Xanh cười hỏi.

Hắc Xà nhìn nó, khẽ gật đầu.

Ếch Xanh ngẩng đầu nhìn bốn xung quanh, “Thiên cung… vô vị thế này sao…”

Ngay lập tức Đại Nhạn xông tới, bịt miệng Ếch Xanh, “Đại tỉ, ta đã nói mà, cho dù có ô dù cũng nên kiềm chế chút!”

“Nói tới ô dù, ta đã từng…”

“Lão Niêm, đừng có chuyển chủ đề!!!”

“Nhạn đại ca… à không, cảnh sát Nhạn tiếp tục đi.” Cá Chép vô cùng nghiêm túc.

Đại Nhạn vừa ý nắm tay Cá Chép, “Tiểu huynh đệ có tương lai đấy!”

“Ồ, ta là yêu quái tuân thủ kỷ cương phép trời!” Cá Chép trả lời.

“Ta cũng thế!” Cá Quả hùa vào.

“Cả ta nữa!” Cua không chịu lạc hậu.

Ly đang định hùa theo, bị Giao Long kéo lại, “Ngươi không phải yêu, đừng có hùa theo chúng!”

Ly chớp mắt, gật đầu.

Lúc này, một tiếng hét xé toạc tầng mây, “Là các ngươi à!!!”

Quần yêu và quần tiên quay lại, lập tức cũng hét lên, “Hà Tử!!!”

Ly chạy tới đầu tiên, khóc như hoa lê ướt sương, “Hà Tử!”

Tôm Sông kinh ngạc hỏi, “Sao các ngươi lại ở đây?”

“Hà Tử cô nương, hãy để cho ta được giải thích..” Đại Nhạn xun xoe.

Tôm Sông giơ chân hất tung Đại Nhạn, giẫm lấy giẫm để. “Hừ!!! Đại Nhạn khốn kiếp! Ta còn tưởng ngươi đến tìm ta để làm gì! Hóa ra là bắt ta lên trời! Thật uổng công ta coi ngươi như huynh đệ! Giẫm chết ngươi! Giẫm chết ngươi! Giẫm chết ngươi!”

“Oán hận của nữ nhân thật đáng sợ, cả nhà nhớ cho kỹ.” Cá Nheo quay lại, dạy dỗ đám tiểu yêu ở phía sau.

Thiên binh ở bên cạnh thấy vậy thì xông lên kéo Tôm Sông.

“Thả ta ra! Đằng nào thì cũng phạm thiên quy, đánh thêm một tên cảnh sát nữa cũng chẳng làm sao!” Tôm Sông phẫn nộ.

Đại Nhạn nằm trên đất, lưng còn nguyên dấu chân. Nó cố gắng bò dậy, nước mắt lưng tròng, “… Tự cổ trung nghĩa khó vẹn toàn…”

“Ha ha… Nói tới trung nghĩa, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

“Lão Niêm đã chuyển chủ đề ba lần rồi, có phải là tâm trạng đang rất vui không?” Cua gãi đầu, hỏi.

“Chúc mừng ngươi! Đã ngộ đạo!” Cá Quả và Cá Chép kêu lên.

Đại Nhạn nhìn quần yêu, khuôn mặt méo mó, giọng run rẩy: “Nghiêm túc chút, được không?”

“Được!” Câu trả lời vô cùng chắc chắn.

“Hà Tử, hiện giờ ngươi thế nào?” Ly không bị ảnh hưởng, kéo tay Tôm Sông, ngân ngấn nước mắt hỏi.

Tôm Sông thu lại nộ khí, “Ta bị oan! Việc của Kỳ Ký chẳng hề liên quan gì đến ta! Ta chỉ vô tình ở cùng một chỗ với nó! Mà cũng chẳng phải ta muốn ở cùng với nó! Ta bị Lý Du thu vào pháp bảo, đưa cho tên Âm Danh kia! Thật là đáng ghét!”

“A! Không phải là trốn theo Âm Danh!!!” Cá Chép kinh ngạc.

“A! Là bị bắt cóc!!!” Cá Quả cũng kinh ngạc.

“A! Lý Du đại sư lại làm việc này!!!” Cua còn kinh ngạc hơn.

“Sao lại như thế chứ…” Cua phẫn nộ.

“Thời thế đổi thay, lòng người thay đổi…” Ếch Xanh tổng kết.

Cá Nheo thận trọng co về một bên, tỏ vẻ ngây thơ.

Tôm Sông không hề phát giác ra điều gì, tiếp tục hét lên, “Ta bị oan! Ta phải kháng án!”

Đại Nhạn đã khôi phục được chút nguyên khí, tiến lại gần Tôm Sông, cầm ra một cuốn công văn, “Chuyện này… Tôm Sông cô nương, chuyện này, cái chính là vì cô nương đã xông vào phủ tướng quân… Cho nên…”

Tôm Sông càng phẫn nộ, nó lại đá lăn Đại Nhạn, tiếp tục giẫm, “Đáng ghét, đó cũng là vì tên khốn Âm Danh đó!!! Tại sao lại bắt ta!!! Giẫm chết ngươi! Giẫm chết ngươi! Giẫm chết ngươi!!!”

“Oán hận của nữ nhân thật đáng sợ…” Đám tiểu yêu nhìn Cá Nheo, nghiêm túc nói.

“Biết là tốt.” Cá Nheo thở dài.

Đúng vào lúc quần yêu ồn ào huyên náo, trên bầu trời bỗng xuất hiện một luồng sáng bảy sắc.

Có tới hai con rồng bảy sắc cùng xuất hiện.

“Ồ.. Thật là náo nhiệt..” Một con cười nói.

“Hồng sir!” Đại Nhạn nhanh chóng bò dậy, kính lễ.

Giao Long bỗng nhiên cứng đờ, “Hồng… sir…”

“Ồ. Tiểu Giao.” Hồng cười chào.

“Đừng có gọi ta là Tiểu Giao!!!” Giao Long hét lên.

“Ha ha.” Hồng cười, “Thuật phân thân của ngươi càng lúc càng xuất sắc… Chỉ là, tiếp tục như thế này, chân khí bị hao tổn, chân thân cũng không thể chịu đựng đâu.”

Giao Long im lặng, “Cũng chẳng sao, đằng nào cũng phạm thiên quy rồi…”

Hồng tiếp tục, “Đúng là biết nghĩ thoáng.”

Hồng nhìn quanh một vòng quần yêu và quần tiên, “Tất cả đều phạm thiên quy sao?”

“Báo cáo, Sir, tội phạm bao che thiên mã và gây ngập nhà dân.” Đại Nhạn nghiêm túc trả lời.

Hồng gật đầu, “Thế này đi, vụ án này cứ giao cho ta. Ta sẽ điều tra rõ ràng.”

“Yes, sir!” Đại Nhạn kính lễ, trả lời.

Con rồng bảy màu còn lại cũng lên tiếng, “Hồng, chúng ta đi thôi.”

Hồng quay đi, “Cứ thế nhé, ta đi trước đây.”

“Goodbye, sir!” Đại Nhạn vẫn đứng nghiêm, nhìn theo phía hai con rồng rời đi.

“Òa… Thật là ngầu…” Cá Chép mơ màng.

“Òa… Thật là đẹp trai…” Cá Quả cũng mơ màng.

“Òa… Thật uy phong…” Cua càng thêm mơ màng, “Sau này Bàng Bàng sẽ làm quan..”

“Ha ha… Nói đến làm quan, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

Đại Nhạn ôm trán thở đài, “Ta nói rồi… cho dù có ô dù cũng nên kiềm chế chút biết không…”

Trên bầu trời xanh trong không một gợn mây, hai con rồng bảy sắc đang bay lượn, vẽ nên đường cầu vồng diễm lệ.

“Ngươi lại ôm rơm dặm bụng rồi.” Nghê bất mãn lên tiếng.

“Ha ha, có hề gì. Đằng nào ta cũng không có việc gì làm.” Hồng cười nói, nhìn thành trấn đã không còn nước lũ, lung linh dưới ánh chiều tà, “… Cứ như là, đã tìm được tri kỷ…”

“Ai?”

“Ai mà chẳng được.”

“…”

Ngày hôm đó, cầu vồng xuất hiện rất lâu trên bầu trời, như thể vĩnh viễn không biến mất…