03

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lại nói đến chuyện con Ly[1] đến làm Thủy Quan[2] ở cái ao nước nhỏ này, đó là chuyện của hai trăm năm sau.

[1] Con Ly: Con rồng không sừng trong truyền thuyết, để trang trí các công trình kiến trúc.

[2] Thủy quan: Tam quan đại đế gồm thiên quan, địa quan, thủy quan, gọi chung là tam quan.

Hôm đó cảnh xuân tươi đẹp, hoa thơm chim hót, Cá Chép và Cá Quả đang nằm trên lớp bùn mềm dưới đáy hồ phơi nắng. Lúc này, một quầng sáng màu trắng rọi vào mặt nước. Trong chốc lát, rừng trúc quanh hồ sáng lấp lánh.

“Sao băng…” Cá Quả mơ màng cảm thán cảnh đẹp trước mắt.

“Ước đi…” Cá Chép ngất ngây hùa theo.

“A… Ta bị chèn xuống rồi.” Cua đau khổ rên rỉ.

“Bàng Bàng, ngươi không sao chứ!” Tôm Sông lấy cái càng kéo Cua ra, quan tâm hỏi.

Cá Quả và Cá Chép sực tỉnh, nhìn kỹ lại con Ly, lại nhìn sang Cua bên cạnh thì quyết định trừ hại cho dân!

Hai con cá đồng thanh lên tiếng: “Thằn lằn tinh to gan kia, dám đến đây làm loạn à?”

Ly chớp chớp mắt, “Bọn kia, ta không phải…”

“Đừng có dài dòng. Hắc Tử, xông lên!” Cá Chép giận dữ lao đến.

Ly nói vẻ vô tội, “Ta, ta không phải…”

“Yêu tinh to gan, đừng hòng giảo biện!” Cá Quả học theo lối hát kịch, hét to.

Ly vuốt móng, “Nhưng, ta không phải…”

“Hắc Tử, đừng phí lời với nó, chúng ta xông lên!”

“Huynh đệ đồng tâm, chém đinh chặt sắt!”

“Ta thực sự không phải…”

“Nó không phải rắn bốn chân đâu, cá ngu!” Tôm Sông hét lên!

“Kỳ thị chủng tộc!!!” Cá Quả và Cá Chép cùng nói.

Khó khăn lắm mới có cơ hội được lên tiếng, Ly cố gắng mở miệng: “Ta không phải là rắn bốn chân. Ta là rồng Li, ta đến đây để làm thủy quan.”

“Là rồng sao?” Quần yêu ngỡ ngàng hỏi.

“Rồng cũng có thể thành tinh sao?” Cá Quả ham học hỏi.

“Thứ gì mà chẳng có thể thành tinh, Hắc Tử!” Cá Chép dịu dàng trả lời.

“Cá Chép, ngươi thật là học cao hiểu rộng…” Vẻ mặt của Cá Quả vô cùng sùng bái.

“Xin các ngươi, rồng bẩm sinh đã là thần thú, về căn bản không cần thành tinh, hiểu không? Bọn cá ngốc!” Tôm Sông lạnh lùng.

“A… Kỳ thị chủng tộc!”

“Xin hỏi quý tính đại danh của ngài? Thưa thủy quan đại nhân?” Cá Nheo bơi qua, hỏi chuyện nghiêm túc.

Ly suy nghĩ một lát, “À, mọi người thường gọi ta là Bạch Ly, vì ta màu trắng…”

“Ngu Si[3]?”

[3] Bạch Ly và ngu si phát âm giống nhau.

“Tên hay! Gọn gàng dễ hiểu, khiến người ta tỉnh ngộ!” Cá Chép cảm khái.

“Phân tích sâu xa, ngôn ngữ sắc sảo!” Cá Quả tiếp lời.

“Trước chưa từng có, sau chưa chắc có!” Cá Chép bồi thêm.

“Kỳ quái ngạc nhiên, có một không hai!” Cá Quả bổ sung.

“…”

Đúng lúc hai con cá đang tự hò vè với nhau, bỗng một đồng tiền xu bay vèo vào trong nước, đập trúng đầu Cá Chép, ngay lập tức, Cá Chép phơi bụng trắng hếu.

Cá Nheo ngẩng đầu, một đám thôn dân nhìn thấy ánh sáng lúc nãy, cho là điềm lành nên thi nhau ném tiền đồng vào trong ao để cầu may.

“Trời phạt…” Tôm Sông chê cười.

“Lý Tử, Lý Tử, ngươi làm sao thế?” Cá Quả lo lắng hỏi.

“Hắc Tử, ta chết rồi, ngươi có nhớ ta không?” Cá Chép vẫn phơi bụng trắng hếu ra, nói.

“Có chứ, có chứ, Lý Tử!” Cá Quả chảy nước mắt, “Không thể nào, Lý Tử, ngươi chết rồi, ta còn sống làm gì? Ta cũng chết theo!” Nói xong, Cá Quả cũng phơi ra cái bụng trắng hếu của mình.

“Hắc Tử! Thật là huynh đệ tốt của ta…”

“Hắc Tử!”

“Hắc Tử!”

“Hắc Tử!”

Ly vuốt móng, không hiểu nổi chuyện đang xảy ra trước mắt.

Tôm Sông nhướng mày, khuôn mặt đầy vẻ thấy lạ mà không lạ.

Cua ra sức nhặt tiền trong hồ.

Cá Nheo cảm khái nhìn cơn mưa tiền ào ào trút xuống.

“A! Tiền giả!” Cua bỗng kêu ầm lên, “‘Khai’, ‘Thông’, ‘Chi Phó’, ‘Bảo’! Đây là hàng giả!” Cua đọc những chữ trên tiền đồng, nói.

“Tôm Sông? Tiền giả!” Ngay cùng lúc, Cá Chép và Cá Quả quên mất việc giả chết, lật bụng lại kêu lên kinh hãi.

“Dám ném tiền giả!” Tôm Sông phẫn nộ hét lên.

“Ha ha… nói chuyện tiền giả, ta đã từng…” Cá Nheo thủng thẳng mở lời.

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!”