06

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thân nhân của Cua là một bé trai bảy, tám tuổi có khuôn mặt phúng pha phúng phính. Theo luật lệ dưới ao, trước khi tròn ba trăm tuổi, cho dù là yêu tinh gì cũng đều được đến một trường tư trong thành theo học môn con người. Nói theo lời Cá Nheo, đây là khóa tu hành vì sự sinh tồn trong tương lai… Cũng vì bận đi học mà Cua không được ăn bánh bao xanh. Nó ngồi bên bờ ao, lầu bầu tức giận.

“Bàng Bàng kia… đừng có tức giận mà…” Cá Chép và Cá Quả bơi đến bên, mở lời.

“Hừ!” Cua quay mặt đi.

“Ai da, đừng có mà như thế… Ăn hết bánh bao là lỗi của chúng ta, lần sau sẽ mua cho ngươi…” Cá Chép quẫy đuôi.

“Hừ!” Cua hậm hực mở sách ra, chẳng thèm đếm xỉa đến bọn chúng.

“Bàng Bàng…” Hai con cá bay qua bay lại, làm đủ trò gây cười.

“Các ngươi đáng ghét quá!” Hai mắt ngân ngấn nước, Cua đứng dậy, nhặt lấy hòn đá trên đất, ra vẻ định ném.

“Cứu mạng… đồ sát ngư…” Cá Chép và Cá Quả ôm chầm lấy nhau, hét lên.

Lúc này, Hồ Ly lao từ trong rừng ra, nhanh như chớp phi đến bên bờ ao, rồi biến thành một con ốc, rơi xuống đáy hồ.

Quần yêu sững sờ nhìn chuỗi hành động của Hồ Ly, đờ đẫn mất một lúc lâu. Mãi đến khi cậu thiếu niên ở đạo quan cầm chổi thở hồng hộc chạy từ trong rừng đến, mới phần nào hiểu ra sự tình.

“Con… con Hồ Ly đáng chết kia… Ngươi, ngươi lên đây cho ta!” Cậu thiếu niên đứng bên bờ ao, chống cây chổi thở hổn hển.

“Con ốc” khẽ di chuyển, rồi lại nằm im giả chết.

“Chạy đi đâu rồi…” Cậu thiếu niên nhìn quanh bốn phía, hai hàng lông mày cau lại. Đúng lúc đó, cậu ta nhìn thấy Cua nước mắt lưng tròng.

“Ngươi sao thế?” Thiếu niên nhìn Cua, hỏi.

“Hứ… Bánh bao xanh… ta chẳng được ăn một cái nào hết…” Vừa có người hỏi đến, lòng Cua lại thổn thức.

Thiếu niên nhìn thấy Cua khóc như thế bỗng trở nên luống cuống. Cậu ta quỳ xuống, lấy từ trong người ra một túi đồ. “Ta không có bánh bao xanh. Bánh bao xanh đã bị con hồ ly đó ăn trộm hết cả rồi. Mứt táo được không? Ngọt lắm đó…” Cậu thiếu niên cười, đưa gói mứt táo ra.

Cua hít hít cái mũi, cầm lấy một quả mứt táo, cho vào trong miệng. Bỗng chốc, Cua nhoẻn miệng cười: “Ngọt quá…”

“Đúng vậy.” Thiếu niên cười nói, “Ngươi là con cái nhà ai? Muộn thế này sao vẫn chưa về nhà? Ở đây nguy hiểm lắm đó…”

Dưới mặt ao bỗng vang lên tiếng cá quẫy nước “bùm bụp”.

“Ta là cua sống ở dưới ao này…” Cua trả lời, “Mọi người đều gọi ta là Bàng Bàng, nhưng thầy giáo gọi ta là Bàng Nhiếp… Chữ này rất khó viết…”

Sắc mặt cậu thiếu niên bỗng chốc thay đổi, lập tức ôm trán thở dài sườn sượt, “Thật là… mình ngu quá…”

“Ca ca? Ca ca tên là gì?” Cua kéo vạt áo thiếu niên, mở to đôi mắt ngây thơ chờ đợi.

“Thính Thông.” Thiếu niên miễn cưỡng trả lời.

“Cái tên buồn cười thật.” Cua vừa ăn mứt táo vừa nói.

“Đây là tên sư phụ đặt cho.” Thính Thông đứng thẳng, nhìn chung quanh, “Đúng rồi, ngươi có nhìn thấy một con hồ ly không?”

“À, nó đã biến thành con ốc, trốn ở dưới đáy ao rồi.” Cua cười trả lời.

“Ngươi dám bán đứng ta, con Cua chết tiệt kia!!!” Hồ Ly hiện nguyên hình, hét lên.

“Nhưng mà, táo rất ngọt…” Cua nở nụ cười ngời ngời hạnh phúc.

“Truyền thuyết kể rằng, Lý Du mang đồ ăn ngon làm đại pháp dụ yêu. Mọi người phải để ý, đừng có trúng kế…” Cá Chép vuốt râu, dạy dỗ một đám tiểu yêu ở phía sau.

“Vì một miếng mứt táo mà ngươi bán đứng ta!” Hồ Ly đứng bên bờ ao, nhìn về phía Cua giẫm chân thình thịch.

“Ngươi cũng thật biết trốn đấy…” Thính Thông nheo mắt, vỗ vỗ vào cán chổi trong tay.

“… Sao thế? Cũng chỉ là ăn trộm một cái bánh bao xanh, làm gì phải đến mức ấy!” Hồ Ly vẫn tiếp tục giẫm chân.

“Nhưng là ngày nào cũng đến ăn trộm như thế!” Thính Thông tức giận.

“Cũng vì muốn gặp Lý Du ca ca mà…”

“Đây là lý do gì chứ? Hôm nay nhất định phải kết thúc chuyện này!”

“Lại thế rồi! Ta sợ gì ngươi chứ! Mạo Cung, Ngôn Tòng, Thị Minh, Thính Thông, Tư Duệ. Nghe tên cũng biết ngươi xếp ngược thứ hai trong năm đại đệ tử của Lý Du ca ca! Mạo Cung còn đối phó không nổi với ta, ngươi là cái thá gì chứ!”

“Ngươi…”

Bên này, Cua vẫn đang sung sướng ăn mứt táo.

“Hôm nay Bạch Ly đi đâu rồi?” Cá Chép ghé vào đám rong, ngẩn ngơ nói.

“Đi dạo phố với tôm rồi…” Cá Quả cũng ghé vào đám rong, ngẩn ngơ đáp.

“Thế này đi…”

Ngốc…

Đúng vào lúc một người một yêu tinh chuẩn bị động thủ, Cua bỗng xen vào.

“Thính Thông ca ca, mai ca ca có đến nữa không?”

“Ta không đến đây chơi, ta đến để…” Thính Thông vừa định nói rõ tính hợp lý trong hành động của mình, lại phải cúi đầu trước ánh mắt sáng rạng rỡ của Cua, “… Ừ, được rồi.”

“Thật chứ? Ngày mai ta sẽ bắt cho ca ca mấy con giun đất, ngon lắm đó…”

“Không cần đâu, ta sẽ mang đồ đến…” Thính Thông xoa đầu Cua, nhếch miệng nói.

“Bánh bao xanh!” Ngay lập tức Hồ Ly xông tới, nắm chặt tay Thính Thông.

“Đừng hòng!” Thính Thông lạnh lùng từ chối.

“Tại sao?” Hồ Ly không phục.

“Mùa này lấy đâu ra bánh bao xanh! Thế mà không hiểu tại sao ngày nào ngươi cũng đến ăn trộm được.”

“Hu hu hu hu. Người ta thích ăn mà!” Bỗng chốc Hồ Ly lại biến thành hồ ly, nằm lăn trên đất.

“Ăn vạ cũng chẳng ích gì! Không có là không có!” Thính Thông quỳ xuống, chỉ vào Hồ Ly mắng mỏ.

“Đừng mà… đừng mà… đừng mà…”

“Ngươi một vừa hai phải thôi nha!”

“A.. Nói tới việc một vừa hai phải, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!”