15

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Khi Giao Long tỉnh dậy, đã nhìn thấy Ly ôm viên nội đan tinh phách, đôi mắt sáng trưng đang nhìn mình chằm chằm.

“Nhìn cái gì?!” Giao Long hững hờ lên tiếng.

Ly nâng tinh phách lên, “Cho ngươi này.”

Giao Long chỉ liếc qua, “Ta không cần.”

“Tại sao?”

Giao Long ngọ nguậy cái đầu trên thanh trấn thuỷ kiếm, “Cái gì mà tại sao, ta và ngươi không thân không thích, hà cớ gì lại cho ta thứ này.”

Ly e dè tiến lại gần Giao Long, “Ta… ta nghe nói những phương sĩ đó muốn phong ấn gia cố trấn thuỷ kiếm, thế nên… tuy chúng ta mới quen biết nhau không lâu, nhưng mà, chúng ta đều là rồng… Vì thế…”

Giao Long vẫn không cho là đúng: “Đừng ngốc nữa.” Nó nhìn tinh phách trong tay Ly, “Ngươi có biết mình đang cầm cái gì không?”

“Nội đan tinh phách có năm trăm năm linh lực…” Ly thành thực trả lời.

Giao Long gật đầu, “Ngươi có biết công dụng của nó không?”

“Có thể giúp ngươi hồi huyết sinh cơ…” Ly vẫn thành thực trả lời.

“Không đúng.” Giao Long thở dài, “Dùng thứ này để hồi huyết sinh cơ thì thật là phí của trời cho. Phải mất hàng nghìn năm mới tu luyện ra được một viên tinh phách thế này. Ta không biết ngươi làm thế nào có được nó, nhưng những thứ quý giá thế này thì không được tuỳ tiện nhận, cũng không được tuỳ tiện cho người khác, biết chưa!”

Ly nhìn viên tinh phách trong tay với vẻ mặt vô cùng ngây thơ.

“Nhưng mà…”

Giao Long nhắm mắt lại, “Mang về đi.”

Ly lắc đầu nguầy nguậy, “Không đâu, ta muốn cho ngươi mà!”

Giao Long mở mắt, trừng nó, “Rốt cuộc ngươi có hiểu ta đang nói gì không!!! Thứ này người bình thường ăn vào có thể thoát thai đổi cốt, yêu tinh ăn vào có thể thành tiên, nếu ngươi dùng nó, cũng có thể tăng đạo hạnh, thông minh hơn một chút, đỡ bị người ta gọi là ‘ngu si’!”

Ly nhìn Giao Long, kiên định trả lời: “Ta bị gọi là ‘ngu si’ cũng không có sao, nhưng ta không muốn nhìn thấy bộ dạng khổ sở này của ngươi!”

Giao Long hơi sững lại, “… Tội ta đáng phải chịu thế này…”

“Không phải!” Ly hét lên, “Ngươi không làm sai gì cả, chính hai con xà tinh đó đã phạm thiên quy!”

Giao Long yên lặng, một lúc sau, nó mới chậm rãi cất tiếng, “Ngu si!”

Ly ngạc nhiên nhìn Giao Long. Hai tay nó vẫn đang nâng viên tinh phách sáng lóng lánh.

“… Ngươi lấy đâu ra thứ này?” Giao Long bất đắc dĩ cất lời.

“Ếch Xanh trên trấn cho ta.”

Giao Long ngẩn người rồi hét lên: “Lại là con Ếch Xanh đó!!!”

“Hắt xì…”

Ếch Xanh day mũi, ngẩng đầu nhìn lên miệng giếng, “Hừ? Kẻ nào đang nói xấu ta?”

“Ếch Xanh, ngươi vừa nói mình quen với con Giao Long đó, đúng không?” Cá Chép vốn tài hớt, truy hỏi.

Ếch Xanh gật đầu, “Quen. Nói gì thì năm xưa nó cũng là một thủy quan, ta đã bị nó truy sát mấy trăm năm.”

“Tại sao phải truy sát ngươi?” Cua không hiểu.

“Ta là yêu tinh mà…” Ếch Xanh cười, “Thần thú bắt yêu tinh, hoàn toàn hợp lý.”

“Sau đó thì sao?” Cá Chép lại hỏi.

“Lẽ nào trong quá trình truy sát lại nảy sinh tình cảm?” Hai mắt Hồ Ly sáng trưng, chen vào một câu.

Ếch Xanh đá bay nó, lên tiếng: “Pháp lực của tên kia cũng chỉ tầm tầm, nên không thể thu phục ta. Hơn nữa, lúc đó thời cục hỗn loạn, nó lại phải nhận nhiệm vụ khác. Sau nữa, ta đã nhập tiên đạo, nên nó không thể làm được gì!!!”

“Oà, thật là lợi hại!” Quần yêu sùng bái tập thể.

“Ừm. Nhưng nó là thần thú, nếu không vì lúc đó thời cuộc hỗn loạn, có thể ta sẽ không có được ngày hôm nay…” Ếch Xanh khẽ gảy đàn ba dây, thở dài.

“Hỗn loạn thế nào?” Cá Quả nhào tới, hỏi.

“Tề Thiên Đại Thánh, các ngươi đã nghe đến Tề Thiên Đại Thánh chưa?” Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Ếch Xanh tiếp tục, “Khi đó Tề Thiên Đại Thánh đại náo thiên cung, tất cả thần tiên đều bị cuốn vào. Đó cũng là thời điểm nghỉ xả hơi của rất nhiều yêu tinh. Trên thực tế, Tề Thiên Đại Thánh là thần tượng của ta, chỗ ta còn có poster của ngài, các ngươi có muốn qua bái lạy không? Bản giới hạn có kèm chữ ký đó!”

“Thôi…”

“Không thích Tề Thiên Đại Thánh? Ở đây ta còn có cả tập ảnh của Na Tra thái tử, các ngươi có muốn xem không? Đệ nhất chính thái[1] trên thiên giới đó!!!” Ếch Xanh càng nói càng hứng thú, “Sao hả, không thích chính thái à? Ta còn có cả vòng cổ chó mà Nhị Lang thần đã dùng, áo khoác mà Phổ Hiền chân nhân từng mặc, kính râm Quảng Mục thiên vương đã từng đeo…”

[1] Chính thái: Từ chỉ những cậu bé thiếu niên đáng yêu, thường xuất hiện trong truyện tranh, hoạt hình, tiểu thuyết, cũng có thể là trong đời thực.

Ủa… Thực ra, những lúc rảnh rỗi Ếch Xanh còn là fan cuồng các ngôi sao thần tượng…” Cá Nheo lặng lẽ giải thích.

“Hiểu mà…” Quần yêu trả lời.

“…Sao hả? Đều không thích à? Cần phải nâng cao khẩu vị soái ca của các ngươi đấy…” Ếch Xanh nghiêm túc nói, “Ồ, tính ra, con Giao Long đó cũng thật sáng sủa, mỗi tội tính tình hơi hung hãn. Chậc chậc, thật là đáng tiếc…”

“Ha ha, nói tới sự hung hãn, ta đã từng…”

“Lão Niêm…”

Quần yêu còn chưa kịp hét vang lời thoại của mình, tiếng gầm rú của Ếch Xanh đã át hết mọi tiếng ồn.

“Hừ!!! Ta ghét nhất là lúc mình đang nói chuyện soái ca lại có kẻ chuyển chủ đề!!! Cá Nheo chết tiệt kia, ngươi không muốn sống hả!!! Có tin ta ném ngươi ra ngoài kia, cho ngươi thành cá khô luôn không! Từ lâu rồi ta đã nhận ra, năm đó ta không nên quen biết ngươi!!! Tục ngữ nói, nhìn người không nên nhìn vẻ ngoài. Đánh giá một người qua vẻ ngoài là hoàn toàn sai lầm, năm đó ta đã bị cái bản mặt của nhà ngươi lừa…”

Trong lúc Ếch Xanh phẫn nộ, Cá Quả bỗng giác ngộ ra điều gì.

“Hử? Bị cái bản mặt của nhà ngươi lừa? Không lẽ…”

Cá Chép cũng nghĩ ra, “Lẽ nào…”

Tôm Sông đánh rơi quyển sơn hải kinh, “Không phải chứ…”

Hồ Ly trợn tròn mắt, “Không thể nào…”

Cua không hiểu ẩn ý bên trong, “Sao thế…”

“Lão Niêm! Chắc ngươi không phải là một soái ca đấy chứ!!!” Quần yêu nhào đến, đồng thanh hét lên.

“Ha ha, nói tới soái ca, ta đã từng…”

“Lão Niêm!!! Đừng có chuyển chủ đề!!!”