11

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Tôm gạo!!!” Một buổi sớm đẹp trời, dưới ao vang lên tiếng kêu thảm thiết…

Thính Thông bịt tai ngồi bên bờ ao, “Phản ứng dữ quá!!!”

Cá Nheo thở dài, “Trẻ con chưa trải sự đời…”

“Cho xin đi, mười mấy phương sĩ[1] cùng đến trừ yêu, liệu có thể không xúc động sao!” Cá Chép làm ra vẻ hộc máu đến nơi.

[1] Người cầu tiên, luyện đan.

Hồ Ly lấy giấy bút ra, giọng xiểm nịnh: “Tiểu Thông Thông, cho ta biết đường đi cụ thể của đoàn đạo sĩ, ta muốn theo Quý Du ca ca.”

Thính Thông đá nó đi, nói tiếp: “Nhưng cũng không sao, bọn họ chỉ ở đây bảy ngày, các ngươi hãy đi tìm nơi nào tránh qua cơn sóng gió này.”

Ngay lập tức, Cá Quả và Cá Chép nắm tay nhau, ai oán cất giọng: “Nếu không có nước… biết sống thế nào…”

Tôm Sông biến thành hình người đi lên bờ, “Việc gì đến cũng phải đến, phải tìm một nơi tránh đi đã.”

Cua ôm đầu, “Ao bên cạnh?”

“Ao bên cạnh và ở đây có gì khác nhau sao?” Cá Chép thở dài, “Huống hồ dưới đó còn có một con Giao Long vô cùng lợi hại, càng không an toàn.”

Ngay lập tức Ly chen vào, “Không phải đâu, nó rất tốt mà!”

Quần yêu nhìn nó, đồng thanh nói: “Nữ nhi khi yêu đều mù quáng…”

Hồ Ly xông tới, “Các ngươi nói ta sao?”

“Khụ khụ…” Lão Niêm cũng biến thành hình người, “Trở về chuyện chính, nói đến việc tìm nơi tránh qua sóng gió, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!”

“Ta đâu có chuyển chủ đề! Ta nói mình từng quen với một con ếch xanh, sống trong một cái giếng trong trấn, chúng ta có thể qua bên đó!” Cá Nheo lắc đầu, bất lực.

“Ta biết mà! Chính là con ếch xanh người ta đồn, nó chưa bao giờ ra khỏi cái giếng đó, còn cứ tưởng cái giếng là cả thế giới này!” Cá Chép bỗng chốc tỉnh ngộ.

Tôm Sông nói: “Đó là một đứa điên!”

Cá Chép nói: “Đó là một đứa điên!”

Cá Quả nói: “Đó là một đứa điên!”

Cua nói: “Đó là một đứa điên!”

Cá Nheo nói: “Đó là…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!”

Vẻ mặt vô tội, Cá Nheo nói: “Ta đâu có chuyển chủ đề! Ta muốn nói, đó là một nhà triết học, theo chủ nghĩa duy tâm!”

Thế là, sau bao nhiêu trắc trở, cuối cùng bọn chúng cũng đã đến bên cái giếng trong trấn.

“Chỗ này sẽ không bị bọn đạo sĩ tóm được chứ?” Cá Chép thận trọng.

“Ừ, yên tâm.” Cá Nheo cười tít cả mắt.

Đến khi vào trong cái giếng, cuối cùng bọn chúng cũng đã hiểu ra tính chính xác trong lời của Cá Nheo.

Rõ ràng là một miệng giếng bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng bên trong đầy đủ vạn vật. Có núi non, có sông biển, có lầu các, có đình đài. Cảnh sắc bốn mùa biến ảo giao nhau, nhật nguyệt sáng ngời, ngân hà lấp lánh.

“Oa…” Cua nhìn biển hoa dưới chân, trầm trồ.

Tiếng đàn ba dây vang lên cách đó không xa, xen lẫn tiếng hát khe khẽ:

“Khép cổng trúc tiếu ngạo sương mây

Xa xa rừng núi

Nho nhỏ nhà tiên

Ngoài vách mây trắng

Trước cửa trúc xanh

Chu sa dưới giếng

Năm mẫu đất không người trồng cấy

Một mái tranh có khách rót trà

Sắc xuân không còn

Tường vi nở hết

Hoa lê đã tàn.”

Những thanh âm linh hoạt kỳ ảo, như rót vào hồn phách người nghe.

“Ồ… Ếch Xanh… ta là Cá Nheo…” Lão Niêm gọi to.

Một thiếu nữ thanh tú xuất hiện, tay ôm đàn ba dây, tóc mai cài một bông hoa dâm bụt.

Đúng lúc quần yêu đang trầm trồ tán thưởng, thiếu nữ cất lời. “Shit[2]! Lần này lại chuyện gì nữa đây? Ngươi đừng có gây thêm phiền phức cho ta nữa nhé, ta nói cho ngươi biết! Ta nhẫn nhịn ngươi lâu lắm rồi! Cứ mỗi lần bị truy sát lại chạy đến chỗ ta! Ngươi tưởng chỗ này của ta là nơi nào hả? Trung tâm cứu trợ của liên hiệp quốc à?…”

[2] Shit: Nguyên gốc là từ “Kháo” – ngôn ngữ mạng, nói chệch của từ “mông đít” – đồng âm khác nghĩa, tỏ ý kinh ngạc hay phản đối.

Cá Nheo gãi đầu, “Thì… lần cuối cùng…”

“Lần nào cũng bảo là lần cuối cùng! Mẹ kiếp!” Khi thiếu nữ tức giận, cảnh sắc chung quanh cũng biến đổi theo, biển hoa lúc trước đã biến thành biển lửa.

Khó khăn lắm mới cắt nghĩa rõ ràng về nguồn cơn của sự “đến” lần này, cảnh sắc trong giếng mới quay về nguyên trạng. Thiếu nữ nhân thân của Ếch Xanh chỉ vào một cái ao bên cạnh, “Qua bên đó đi, không có việc gì thì đừng chạy lung tung.”

Ngay lập tức, quần yêu đầu gật như lạy Phật.

“Ngươi đoán xem, nó có bao nhiêu năm đạo hạnh?” Cá Chép trốn xuống cái ao mới, khe khẽ hỏi.

“Ít nhất cũng phải một nghìn năm.” Tôm Sông ghé vào một tảng đá, nhìn về phía Ếch Xanh cách đó không xa.

“Thật là lợi hại, một nghìn năm đã thành tiên rồi…” Cua khua khua cái càng, mừng rỡ.

“Ồi… Ta mới ba trăm năm…” Cá Quả cảm khái.

“Tại sao nó không chịu hiện nguyên hình nhỉ, biến thành hình người rất tốn sức…” Cá Chép nghi ngờ.

“Ha ha…” Cá Nheo bơi qua, “Các ngươi sai rồi, hình người đó đã là nguyên hình của nó rồi, nên sẽ chẳng tốn chút sức lực nào.”

“Òa… lợi hại thế sao!” Quần yêu kinh ngạc.

“Nó đã có ba nghìn năm đạo hạnh, nhập tiên đạo rồi!” Cá Nheo bổ sung.

“Òa…” Quần yêu càng ngạc nhiên.

“Tiên đạo?” Cá Quả không hiểu.

Chính là cái cầu thủ Lăng Nam, còn có cả Lưu Xuyên, là Tương Bắc!” Cá Chép nói.

“Ồ! Lý Tử, ngươi thật hiểu biết!” Cá Quả sùng bái.

“Xì! Bọn cá ngốc thật đấy!” Tôm Sông khinh bỉ.

“Kỳ thị chủng tộc!!!” Cá Quả và Cá Chép hét lên.

“Kỳ thị thì đã làm sao?” Tôm Sông cười gằn.

“A… Chủ nghĩa Phát Xít!!!” Cá Quả và Cá Chép buồn bã.

“Ha ha, nói đến chủ nghĩa Phát Xít, ta đã từng…” Cá Nheo thong thả lên tiếng.

“Ta xác nhận, lần này lão Niêm muốn chuyển chủ đề!” Cá Chép đã phát hiện ra.

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”