13

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Như thế nào gọi là “nhân sinh hà xứ bất tương phùng”[1]? Chính là vì trong lúc vô cùng buồn chán, Tôm Sông liều chết cũng phải đi dạo phố một chuyến. Thế là, nó hăng hái biến thành hình người bò ra khỏi miệng giếng, bỗng đụng đầu với một người, đó là Âm Danh.

[1] Trích từ câu thơ nổi tiếng của Trung Quốc: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Nhân sinh hà xứ bất tương phùng.” Nghĩa là nếu đã có duyên thì dù có xa nhau nghìn dặm cũng sẽ gặp mặt, cuộc đời này, con người ta có thể gặp nhau ở bất cứ đâu.

Âm Danh một tay xách thùng nước, một tay ôm đầu, sững sờ nhìn Tôm Sông.

“Sao ngươi lại ở đây!!!” Tôm Sông ôm cục u trên đầu, giọng bi phẫn.

Vẻ mặt Âm Danh hoàn toàn vô tội, “Thực ra, chỗ này là nhà ta…”

Tôm Sông cứng đờ cả người.

“Nhà… nhà ngươi?!” Tôm Sông nhảy ra khỏi miệng giếng, nhìn quanh hoa viên có chút hoang phế này.

“Nói chính xác, đây là biệt viện nhà ta.” Âm Danh đặt thùng nước xuống, thành thực trả lời.

Tôm Sông nhìn nó, thở dài, “Bản chất của ngươi là hấp dẫn yêu quái…” Nàng ta tổng kết.

“Ta?” Âm Danh cười, “Đúng rồi, Hạ cô nương, tại sao cô nương lại ở đây?”

“Không liên quan gì tới ngươi.” Tôm Sông rảo bước tránh.

Lúc đó, đã có mấy cái đầu cùng thò ra khỏi miệng giếng.

“Hạ Tử… mua cho ta bánh đậu nhé!” Cá Chép và Cá Quả cùng hét lên.

“Hạ Tử tỉ tỉ, qua thư viện nói giúp với thầy giáo một tiếng, bảo thời gian này ta không đi học được!” Cua cố gắng thò cái đầu ra ngoài, hét theo.

“Hạ Tử, mang hộ ta bình rượu!” Cá Nheo cũng thò một tay ra vẫy vẫy.

Tôm Sông tiến lại, “Tại sao các ngươi không tự đi?!”

Quần yêu ngân ngấn nước mắt: “Việc này cần phải có dũng khí mà…”

“Chết đi!!!” Tôm Sông nhảy lên miệng giếng, giẫm như điên lên mấy cái đầu kia.

“Hạ cô nương.” Âm Danh bước tới, giữ Tôm Sông lại, “Không cần phải giận dữ thế, những việc đó cứ giao cho ta.”

Quần yêu xôn xao cảm kích: “Bạn tốt! Bạn tốt!”

Tôm Sông nheo mắt nhìn Âm Danh, “Ngươi thật kỳ lạ, ngươi có mục đích gì?”

Âm Danh chớp mắt, “Mục đích?”

Hai tay khoanh trước ngực, Tôm Sông đứng ở miệng giếng nhìn xuống Âm Danh: “Lòng người khó đoán, kẻ làm yêu tinh sợ nhất là gặp phải người xấu!”

Âm Danh ngẩng lên nhìn nó: “Ta không phải người xấu.”

“Loài người biết nói dối, không – đáng – tin!”

Âm Danh im lặng một lát, “Ta không nói dối.”

Không khí bỗng trở nên vô cùng kì dị.

“Ha ha, nói đến việc nói dối, ta đã từng…” Cá Nheo cười nói.

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

Âm Danh im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Ta chỉ là muốn kết bạn, có được không?”

“Người với người là bạn, cha mẹ ngươi không dạy ngươi thế à!!!” Tôm Sông khinh bỉ.

Âm Danh sững sờ.

Cá Quả và Cá Chép lại hét lên: “A… Kỳ thị chủng tộc…”

“Liên quan gì đến hai ngươi!!! Có động đến hai ngươi đâu!!!” Tôm Sông giậm chân.

Cá Quả ôm đầu, “Phản ứng cực nhanh, buột miệng thôi… không cố ý…”

Cá Chép cũng ôm đầu, “Nhưng mà, Tôm Sông cũng không phải, cho dù là loài người, cũng không được kỳ thị…”

“Âm Danh ca ca, ca ca đừng để tâm, nếu ca ca giúp ta xin thầy giáo nghỉ phép, ta sẽ kết bạn với ca ca!” Cua vô cùng trượng nghĩa.

“Ừm, Âm Danh công tử, tửu phẩm của công tử không tồi, Cá Nheo ta vẫn luôn coi công tử là bằng hữu.” Cá Nheo cũng góp lời.

“Mua cho chúng ta bánh đậu thì chắc chắn không thể là người xấu, chúng ta tin ngươi!” Cá Quả và Cá Chép cùng tuyên bố.

“Các ngươi còn dám nói à!!!” Tôm Sông lại ra sức giẫm.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Âm Danh bật cười.

“Cười cái gì mà cười!” Tôm Sông cau mày.

Âm Danh lắc đầu, “Đâu có, ngươi hoa mắt à.”

Tôm Sông đang định nổi xung, bỗng có tiếng người vang lên bên ngoài viện.

“Công tử, nên trở về rồi.”

“Ta biết.” Âm Danh đáp lời, rồi quay lại cười với Tôm Sông, nói, “Hạ cô nương, ta nghe nói gần đây trong trấn có nhiều phương sĩ, giờ cô nương ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm đó. Cô nương cần gì, ta sẽ mang đến cho cô nương.”

Tôm Sông khinh bỉ hừ một tiếng, “Đám phương sĩ đó có thể làm gì được ta?”

“Các ngươi biết điều cho ta chút được không!!!” Bỗng dưng, từ đáy giếng có tiếng hét vang, “Ta thu nhận các ngươi là vì thấy các ngươi đáng thương, các ngươi lại tưởng đây là khách sạn à!!! Nói vào là vào, nói ra là ra, bày bố kết giới che giấu tai mắt con người không tốn pháp lực sao!!! Quay hết lại đây cho ta!!!”

“A… Ếch Xanh tức giận à…” Quần yêu kinh ngạc.

“Các ngươi thực là quá đáng!!! Tốt nhất là các ngươi bị đạo sĩ bắt hết đi cho ta, thế giới này mới có thể thanh bình, Mẹ kiếp!!!…” Giọng nói vẫn vô cùng giận dữ, “Ta đã sớm biết, quen với Cá Nheo ngươi chính là việc thất bại nhất trong cuộc đời ta…”

“Ừm… nói tới việc thất bại, ta đã từng…” Cá Nheo thận trọng trả lời.

“Cá Nheo chết tiệt kia, ngươi đừng có chuyển chủ đề!!!”

“Chuyện đó… nói tới việc chuyển chủ đề, ta đã từng…”

“Ngươi muốn chết hả!!!”

Trong lúc chiến tranh thăng cấp, quần yêu đã lặng lẽ chuồn về đáy giếng.

Tôm Sông suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ lại thò đầu ra, “Này, mua hộ ta một cuốn sơn hải kinh, nhớ chọn loại kèm tranh minh họa nhé!”

Âm Danh mỉm cười, gật đầu.

Tôm Sông lạnh lùng hừ một tiếng, biến mất.

Âm Danh nhìn về phía miệng giếng thần kỳ đó, xen lẫn trong sự u ám là những tiếng nói sau cùng.

“Ha ha, nói đến sơn hải kinh, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”