32

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Một buổi sớm mai, cỏ lau bàng bạc, sương trắng mênh mang. Từ sáng sớm Cá Nheo đã lên bờ, tập thể dục trong sương sớm.

“Lão Niêm đang làm gì thế?” Cua thò đầu ra hỏi.

“Trái ba vòng, phải ba vòng, lắc cái cổ, lắc cái mông, ngủ sớm dậy sớm. Chúng ta tập thể dục thôi…” Cá Nheo vừa nhảy vừa hát.

Cá Quả và Cá Chép bị tiếng hát lạ lùng đánh thức, bất mãn làu bàu: “Lão Niêm ồn ào quá! Bình thường vẫn là kẻ lười nhất, hôm nay tập thể dục cái gì chứ.”

Cá Nheo xua xua ngón tay, nói: “Trẻ con không hiểu chuyện. Hôm nay là tiết Trùng Dương, theo truyền thống là phải trèo cao. Trước khi trèo núi đương nhiên phải vận động…”

“Trùng Dương?” Ly có vẻ không hiểu.

“Hôm nay là mồng chín tháng chín, chín là chính dương, hai số chín, nên gọi là trùng dương[1]. Hôm nay tốt ngày.” Cá Nheo vuốt râu, cười nói.

[1] Người Trung Quốc quan niệm số 9 là số dương (ngược với số 6 là số âm), nên ngày 9 tháng 9 âm lịch là ngày dương tháng dương, số chín được lặp lại hai lần, vì thế có tên là tết trùng cửu hay tết trùng dương. Ngày này, người ta có tục mang theo túi hạt thù du, lên núi uống rượu hoa cúc.

“Ồ. Ta biết ta biết, trên lớp có học rằng, ‘Đất lạ cô đơn mình khách lạ. Gặp hôm Trùng Cửu nhớ quê xa. Ta biết bạn hữu vui trên núi. Thù du khắp đất thiếu một người’.” Cua tiếp tục, “Chính là nói về tiết Trùng Dương.”

“Đúng thế.” Cá Nheo cười hi hi trả lời.

Ly bỗng cảm thấy chút mất mát, “Thù du khắp đất thiếu một người… Không biết Tôm Sông giờ đang ở đâu, ta nhớ nó quá…”

“Aiz… Ta biết tỉ muội đã theo người khác. Thù du khắp đất thiếu Tôm Sông.” Cá Chép thở dài.

Cá Quả ngưỡng mộ, “Lý Tử, ngươi còn biết làm thơ!”

“Đâu có đâu có.” Cá Chép làm bộ thâm trầm, khiêm tốn.

“Lý Tử, không hổ là huynh đệ của ta!”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

….

Đúng lúc cả ao đang nhộn nhịp một con chim nhạn phi vèo tới, phanh kít lại, cất giọng sang sảng: “Các huynh đệ tỉ muội, ta là Vân Nhạn, ta đã trở lại và lợi hại gấp trăm lần!”

Cá Quả và Cá Chép kêu lên kinh ngạc, bơi qua.

“Nhạn đại ca… Cuối cùng huynh đã trở về!” Cá Quả và Cá Chép đồng thanh kêu lên.

Ly chớp mắt, “Nhạn đại ca?”

“Đây là nhạn đại ca, mỗi năm cứ vào dịp này lại đến đây trú đông.” Cua trả lời.

Đại Nhạn gật đầu, “Trả lời chính xác, tiểu Bàng Bàng.” Nó rũ lông, “Niêm huynh, lâu rồi không gặp, vẫn mạnh khỏe chứ!”

Lão Niêm chắp tay, “Nhờ phúc của ngươi.”

“Nhạn đại ca, gần đây có dưa lê bán… À không, có tin gì mới không?” Cá Nheo lại gần, hỏi.

“Có!” Đại Nhạn gật đầu, “Gần đây phòng trận mùa thu, biên cương rất loạn.”

Cá Chép cụt hứng bơi đi.

Đại Nhạn tự lẩm bẩm, “Ta nói, Hoàng đế cũng thật ngu dốt. Kiếm một mỹ nữ cầu thân là xong, tốn công đánh trận làm gì. Nghĩ lại năm đó, Hán gì gì đế đó, thật là thông minh.”

“Ê, thế nào là hòa thân?” Ly hỏi.

Đại Nhạn nhìn Ly, “Vị này là?”

“Đây là thủy quan của ao chúng ta, Ngu Si tỉ tỉ.” Cua trả lời.

“Ồ. Ngưỡng mộ từ lâu.” Đại Nhạn chào hỏi xong, lại tiếp tục câu chuyện của mình, “Cầu thân ấy, chính là Hoàng đế sẽ chọn con gái của mình, hoặc là một mỹ nữ nào đó, gả cho người của quốc gia khác. Ừm, lại nói chuyện n năm trước, chính là vào thời Hán gì gì đế đó, ta lần đầu tiên biết đến chuyện cầu thân, cảm thấy thật mới mẻ, liền bay đi xem. Không ngờ lại bị người ta hiểu lầm thành ta ham hố sắc đẹp của cô nương đó, thật là một nỗi sỉ nhục lớn trong cuộc đời của một yêu tinh.”

“Ồ!” Cá Chép vốn không hề hứng thú đã kịp lấy lại tinh thần, “Cô nương đó họ Vương đúng không?”

“Đúng thế đúng thế. Aiz, thực ra cũng chẳng đẹp đẽ gì. Năm đó, ta đạo hạnh chưa cao, căn bản không phân biệt được sự xấu đẹp của con người nên bị hiểu lầm mất bao nhiêu lâu. Giờ nghĩ lại, trong giới yêu tinh chúng ta có bao nhiêu là mỹ nhân cơ chứ. Ai thèm.” Đại Nhạn nói giọng khinh bỉ.

“Đúng thế đúng thế.” Cá Quả và Cá Chép cùng gật đầu.

“Ủa? Nói mãi mới nhớ, Tôm Sông cô nương đi đâu rồi?” Đại Nhạn nhìn quanh, hỏi.

“Trốn theo người khác rồi!” Cua trả lời.

Đại Nhạn chúi đầu xuống ao, “Mẹ ơi! Trốn theo người khác? Theo ai?” Nó ngoi lên, hét to.

“Âm Danh ca ca!” Cua tiếp tục thật thà.

“Ai?” Đại Nhạn lo lắng.

“Chính là công tử của phủ tướng quân.” Cá Quả nói.

“Mẹ ơi! Lại là người à, Tôm Sông cô nương ơi, sao cô nương lại có thể phụ lại tấm lòng của ta chứ!!!” Đại Nhạn đau khổ.

Cá Nheo khẽ khàng lên tiếng, “Cả nhà đừng có kinh ngạc quá, Âm Danh công tử yêu thầm Tôm Sông đã nhiều năm nhưng không dám thổ lộ.”

Quần yêu gật đầu tỏ vẻ tỏ tường.

“Tình yêu nơi đất khách quê người, thật không dễ dàng gì…” Đại Nhạn ngẩng lên nhìn trời, nó bỗng nhớ ra điều gì, “Ủa? Âm Danh, cái tên này rất quen… Có phải là ta đã gặp rồi không?”

“Âm Danh ca ca đi phòng trận mùa thu, hay là Đại Nhạn ca ca đã gặp ở biên cương?” Cua nói.

Đại Nhạn đập cánh, “Mẹ ơi! Đúng là ta đã từng gặp thật!” Nó phẫn nộ, “Các ngươi không biết chứ, gần đây biên cương có nhiều chuyện lạ. Chuyện là một vị công tử tướng quân, cưỡi trên ngựa thần ngày đi ngàn dặm, khi đánh trận lại còn dùng cả yêu pháp. Nửa đêm còn nghe thấy cả tiếng nữ tử gầm gào trong màn trướng, nhưng vào trong thì chỉ có mỗi một mình công tử tướng quân. Ta thật không thể nghĩ ra, thân thủ tuấn tú là thế, sức hút kinh người là thế, cuối cùng lại chính là Tôm Sông cô nương xinh đẹp của ta!”

“Ai?” Quần yêu thở dài.

“Lẽ trời ở đâu chứ! Một con người như hắn dựa vào cái gì mà đòi ở cạnh Tôm Sông! Rõ ràng là Tôm Sông cô nương đang bị ép buộc, ta phải đi cứu Tôm Sông!” Đại Nhạn kêu lên một tiếng, vỗ cánh bay đi.

“Nhạn đại ca không trú đông nữa sao?” Cá Chép hét lên.

“Còn trú đông gì chứ? Ta phải làm anh hùng đi cứu mỹ nhân đây! Good bye!” Đại Nhạn lao đi, mất hút giữa tầng mây.

“Quả nhiên là Vân Nhạn…” Cá Quả thở dài.

“Ừm, kiểu cất cánh thật tuyệt vời…” Cá Chép bổ sung.

“Hà Tử quả nhiên là đang ở với Âm Danh ca ca…” Cua gật đầu.

“Phòng trận mùa thu, không biết khi nào sẽ trở về…” Ly vuốt móng, nói.

Cá Nheo vuốt râu, cười lắc đầu.

“Lão Niêm sao lại không chuyển chủ đề!” Cá Chép kêu lên kinh ngạc.

Quần yêu thất kinh.

Cá Nheo hơi ngẩn người, nhìn bốn xung quanh. “Ừm…”

“Ta đã nói mà, chắc chắn lão Niêm biết chuyện của Hà Tử! Nói cho chúng ta biết đi, tại sao Hà Tử lại trốn theo Âm Danh?” Cá Chép hét lên.

“Đúng thế đúng thế! Lần này tuyệt đối không cho lão chuyển chủ đề!” Cá Quả phụ họa.

Cá Nheo thấy tình hình không ổn, co cẳng bỏ chạy. “Ta đi leo núi đây… Tiết Trùng Dương… Tuổi cao càng phải vận động…”

“Đứng lại!!!” Tiếng hét của quần yêu càng lúc càng xa.

Cá Nheo chạy tít vào tận trong rừng sâu, quay ra đằng sau thấy không còn ai đuổi theo mới nở nụ cười an tâm, chắp tay sau lưng, thong thả cất bước.

“Lâu lắm không gặp, Nhạc Tuyển.”

Tiếng chào bất ngờ khiến toàn thân cá Nheo cứng đờ. Cá Nheo quay lại, nhưng chẳng thấy một ai.

“Tại sao lại dùng đến lớp vỏ này? Thật đáng tiếc khuôn mặt trước kia.” Giọng nói có vẻ châm biếm.

“…” Hai hàng lông mày cau lại, Cá Nheo không nói lời nào.

“Chuyện cũ ôn đến đây thôi. Bát tuấn mã trên thiên cung bị lạc mất một con, chắc ngươi cũng nghe đến chuyện này. Trong thiên hạ rộng lớn, chỉ mình Huyền Thanh có thể giúp nó tránh được sự truy đuổi của thiên binh. Nể tình quen biết cũ, ta cho ngươi ba ngày. Sau ba ngày, nếu Kỳ Ký không trở về thiên cung, ta sẽ san phẳng đất này.”

Lời vừa dứt, một cành thù du[2] cắm ngay xuống dưới chân Cá Nheo.

[2] Thù du hay ngô thù du là một loại cây thuốc. Loại cây này mọc ở nhiều tỉnh của Trung Quốc như Quí châu, Quảng tây, Vân nam, Tứ xuyên, Triết giang, Hồ nam, Thiễm tây…

Trong rừng trúc, chỉ còn lại tiếng gió thổi lá trúc. Khuôn mặt Cá Nheo bỗng có một nỗi ngao ngán buồn thương…

Ếch Xanh nhìn cành thù du khẽ thở dài, “Là Nhạc Hân.”

Cá Nheo gật đầu, “Ngươi định làm thế nào?”

Ếch xanh cười, phất ống tay áo. “Cái gì đến sẽ đến. Nó không vào được miệng giếng này, mà ta sẽ chẳng ra ngoài. Mặc kệ nó đi…” Nói xong quay người bước đi.

Một mình ra khỏi miệng giếng, Cá Nheo quay lại nhìn, “Một miệng giếng…”

Trói chân trong miệng giếng này, rốt cuộc là ai…

….