23

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tết Trung Thu, Âm Danh cưỡi ngựa mang bánh trung thu đến.

Quần yêu cả kinh. Không phải vì Âm Danh, cũng không phải vì bánh trung thu, mà là vì con ngựa. Tuấn mã màu đỏ, bờm rực rỡ như một ngọn lửa.

“Kỳ Ký!!!” Quần yêu kinh ngạc tập thể.

Âm Danh ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt hoang mang, “Kỳ Ký?” Hắn nhìn hộp bánh trung thu trong tay, không hiểu cái này sao lại tên là “Kỳ Ký”.

“Đang nói con ngựa của ngươi đấy.” Cá Nheo giải thích.

“Hả?” Âm Danh càng không hiểu. Hắn xuống ngựa, nói: “Con ngựa này không hiểu tại sao lại xuất hiện trong biệt viện nhà chúng ta, thấy nó là con ngựa tốt, nên…”

“Chúng ta biết mà…” Quần yêu cùng gật đầu.

Lúc này, tuấn mã biến hình thành cậu thiếu niên tuấn tú diêm dúa, mỉm cười với Âm Danh, “Chủ nhân, ta tên là Kỳ Ký.”

Âm Danh chớp mắt, gật đầu, “Xin chào.”

Tôm Sông lắc đầu một cách điên cuồng, “Trời ơi, thu hút yêu tinh đã đành, đằng này còn thu hút cả thần tiên!!!”

“Thật là lợi hại…” Bên kia, Thính Thông cũng vô cùng ngưỡng mộ.

“Điều này có phải vì pheromone[1] không?” Hồ Ly lim lim mắt, nói.

[1] Pheromone là những chất được sử dụng như những tín hiệu hoá học giữa các cá thể cùng loài, những chất này được tiết ra ngoài cơ thể côn trùng và có thể gây nên những phản ứng chuyên biệt cho những cá thể khác cùng loài, giúp cho côn trùng nhận ra nhau.

“Pheromone?” Ly không hiểu.

“Ta biết, pheromone và hormon, chính là ‘chất dẫn dụ’ và ‘kích thích tố’, là chỉ những mùi hương đặc trưng của cơ thể!” Cá Chép giương vây giải thích.

“Lý Tử, ngươi thật là hiểu biết!” Cá Quả ngưỡng mộ.

“Tất nhiên rồi! Ta là ai chứ, ha ha…” Cá Chép đắc ý.

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

“…” Tôm Sông nhìn chúng, “Ta chẳng ngửi thấy gì hết…”

Hồ Ly mơ màng, “pheromone dựa trên giác quan thứ sáu… giống như là cảm giác của ta đối với Lý Du ca ca…”

“Xì.” Quần yêu đồng loạt khinh bỉ.

Tôm Sông nhìn Âm Danh, “Sẽ có một ngày bị bọn yêu ăn thịt người quấy rầy, chết không toàn thây!”

Âm Danh ngồi xuống đất, “Đây là nguyền rủa đấy, Hạ cô nương.”

“Hừ!” Tôm Sông quay đi, mặc kệ hắn.

“Ha ha, nói tới việc bị yêu quái quấy rầy, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

= = #

Âm Danh cười, “Lão Niêm không phải là yêu quái sao mà còn bị yêu quái quấy rầy?”

Cá Nheo biến thành hình người, qua nắm lấy bàn tay của Âm Danh, “Đồng chí đồng chí! Cuối cùng cũng có người chịu cho ta chuyển chủ đề! Đó là một câu chuyện tình yêu rất đẹp, có một thiếu nên tên là Ninh Thái Cơ, một ngày kia hắn đi qua một nơi là Lan Nhược tự, sau đó bất ngờ gặp gỡ một quỷ nữ xinh đẹp là Nhiếp Tiểu Thanh…”

“Quỷ?!” Cá Quả và Cá Chép ôm nhau, “Thật đáng sợ…”

“Thân làm yêu tinh mà lại sợ quỷ, có mất mặt quá không!” Tôm Sông tức giận.

“Bàng Bàng cũng sợ quỷ…” Cua co rúm vào một bên, khẽ thì thầm.

“Ta cũng sợ…” Hồ Ly nhảy lên đầu gối Thính Thông, cuộn tròn lại.

“Quỷ… Rất đáng sợ sao?” Ly vuốt móng, hỏi.

“Ừm!” Quần yêu gật đầu.

“Nghe ta kể hết đã…” Cá Nheo e hèm lấy giọng, “Sau đó, Ninh Thái Cơ và Nhiếp Tiểu Thanh rơi vào bể tình…”

“Hắn không sợ sao?” Ly lại hỏi.

“Không sợ.” Cá Nheo trả lời.

“Tại sao?” Ly không hiểu.

“Bởi vì yêu.” Hồ Ly giơ móng vuốt, trả lời.

“…” Ly vẫn không hiểu.

Cá Nheo thở dài, “Tiểu Ngu Si, ngươi có sợ Giao Long không?”

“Không.” Ly đáp ngay lập tức.

“Thế thì đúng rồi.” Cá Nheo gật đầu.

“Tại sao?”

“Tại vì tất cả bọn ta đều sợ!” Quần yêu trả lời.

“Ồ, là thế sao…”

Bàng Bàng giác ngộ, “Ồ, thế nên Hồ Ly không sợ Lý Du đại sư, Âm Danh không sợ Tôm Sông…” Bàng Bàng học một biết mười, đang phát huy đến một nửa đã bị Tôm Sông dùng kẹp lôi xuống nước.

“Tại sao lại kéo ta vào đó!!!” Tôm Sông phẫn nộ gào lên.

Âm Danh cười đáp: “Hạ cô nương, tức giận có hại cho sức khoẻ.” Hắn cười đưa bánh trung thu qua, “Ăn bánh đi, hôm nay là Trung Thu.”

Tôm Sông không nói gì, trừng hắn. Trừng qua trừng lại như thế cũng mất một canh giờ.

“Chủ nhân, tại sao nó cứ trừng mắt thế?” Kỳ Ký ăn bánh trung thu, không nhịn được hỏi.

Âm Danh nhấp chút rượu hoa cúc, lắc đầu.

“Ta nghĩ là nó đã cảm nhận được pheromone của Âm Danh rồi…” Cá Quả hoàn toàn nghiêm túc.

“Hắc Tử, nói hay lắm!” Cá Chép biểu dương.

“Hai con cá chết tiệt kia!!!” Tôm Sông trở về nguyên hình, nhảy xuống ao, đuổi theo bọn cá đang bơi.

Hồ Ly cầm miếng bánh trung thu ngắm trăng trên trời, “Còn bảy ngày nữa…”

Thính Thông kéo tai nó, “Cái gì mà bảy ngày?”

Hồ Ly nhìn nó, “Có nói với ngươi ngươi cũng không hiểu… Aiz… lúc nãy ai nói ta không sợ Lý Du ca ca chứ, bây giờ càng nghĩ càng sợ…”

Thính Thông im lặng một lát, hỏi, “Ngươi có sợ ta không?”

“Ở đây có ai không sợ ngươi.” Hồ Ly ngẩng lên nhìn Thính Thông, rồi bất thình lình nhô lên, cắn lấy miếng bánh trung thu trong tay hắn.

“Ngươi làm gì thế, con Hồ Ly chết tiệt này!!!” Thính Thông vứt miếng bánh trong tay, nhưng không thể hất được Hồ Ly ra.

“A uốn ăn ái òng ỏ ứng…” Hồ Ly lúng ba lúng búng.

“Cút đi!!!” Thính Thông đứng dậy, cố sức hất nó ra.

Ly nhìn cảnh tượng trước mắt, suy nghĩ một chút, rồi biến thành hình người lên bờ, “Ta mang bánh trung thu cho Giao Long.”, rồi vui vẻ ôm miếng bánh trung thu chạy đi.

Cua nhìn miếng bánh trong tay Kỳ Ký, “Ta đổi một nửa cho ngươi.”

Kỳ Ký cười, “Được thôi.”

“Ta cũng đổi.” Âm Danh cầm lấy miếng bánh xúm vào.

Cá Nheo thất vọng: “Có ai nghe ta kể nốt câu chuyện không…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

“Trời đất chứng giám, ta nào có ý đó!!!”

“Đừng có cãi nhau, phải hoà thuận chứ.” Âm Danh cười nói.

“Ha ha, nói đến hoà thuận, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Lần này chính xác là muốn chuyển chủ đề!!! Không được chuyển chủ đề!!!”