30

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Đó là một ngày hỗn loạn. Ví dụ như, Tôm Sông bị kích động, lấy ra toàn bộ của cải sang hồ lớn shopping. Ví dụ như, Cá Nheo bỗng dưng trở nên lạ lùng, biến thành hình người đi một lúc mới trở về. Ví dụ như, Thính Thông đến bên bờ ao, kinh hãi kể rằng vừa nhìn thấy Lý Du ở trong rừng trúc. Ví dụ như, gần đến giữa buổi trưa, Hồ Ly đến.

Hình người của Hồ Ly là một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng. “Thế nào?” Thiếu nữ quay một vòng, để quần yêu bình phẩm.

“Ừm! Không hổ mất mười năm đạo hạnh để mua bộ đồ ‘yểu điệu thục nữ’, quả nhiên khác hẳn người thường!” Cá Chép kinh ngạc.

“Ừm! Không hổ mất tám năm đạo hạnh mua lấy bộ trang điểm ‘đẹp tựa thần tiên’, quả nhiên hiệu quả kinh người!” Cá Quả cũng kinh ngạc.

“Ừm! Tóc đỏ đúng là mốt dạo này đấy!” Cua lên tiếng.

“Ừm… Dẫu sao cũng rất đẹp…” Ly suy nghĩ rất lâu, nói.

Hồ Ly nổi xung, “Các người muốn gì? Ta hỏi các ngươi nhân thân của ta thế nào, cái gì mà ‘yểu điệu thục nữ’, ‘đẹp tựa thần tiên’, thật quá đáng!!! Tuy là người ta đã mất bao nhiêu đạo hạnh mới có được bộ đồ này, nhưng mà, nhưng mà, đây căn bản không phải là vấn đề trọng điểm của ngày hôm nay… Còn cả mái tóc nữa, người ta muốn có mái tóc màu đen sáng bóng, tại sao lại thành màu đỏ chứ… Hu hu hu hu… Người ta đã rất đau lòng rồi, các ngươi còn nói như vậy… Thật là đáng ghét…”

Quần yêu im lặng.

“Ngươi nói một câu đi, Thính Thông!” Hồ Ly quay lại, nước mắt lưng tròng nhìn Thính Thông.

Thính Thông gần như quay đi ngay lập tức, “Ta… ta không có ý kiến…”

Hồ Ly kéo Thính Thông, “Cái gì mà không có ý kiến?” Nó trừng mắt, “Ta đang hỏi là, nhân thân như thế này ổn chứ? Có chỗ nào không bình thường không? Như thế này ra phố liệu có bị phương sĩ bắt không…”

“Hồ Ly… Cho phép ta chen vào một câu, hiện giờ ngươi đã người, sẽ không bị phương sĩ bắt…” Cá Nheo hết kiên nhẫn.

Hồ Ly sững sờ, “Aiz, là ta…” Nó cười, bỗng phát hiện Thính Thông vẫn đang quay mặt đi, không nhìn nó.

“Ngươi làm sao thế? Từ nãy đến giờ vẫn không nhìn ta?” Hồ Ly xoay mặt Thính Thông lại, bất mãn.”

Hai má Thính Thông đã đỏ rực, “Ta… Tại sao ta phải nhìn ngươi chứ?”

“Ngươi có ý gì!” Hồ Ly giậm chân, hét lên.

“Vốn là như vậy!” Thính Thông cũng hét lên.

Quần yêu dưới ao thi nhau thở dài.

“Tiên đạo vẫn hơn…” Cá Quả và Cá Chép đồng thanh lên tiếng.

Đúng lúc Hồ Ly và Thính Thông đang ồn ã, Chim Sẻ bay tới.

“Tin đặc biệt đây… Hôm nay trên trấn vô cùng náo nhiệt…” Chim Sẻ đậu trên đầu Hồ Ly, nói, “Ấy, không phải là Hồ Ly đây sao? Quyết định làm người hả, chúc mừng, chúc mừng…”

“Náo nhiệt gì thế?” Cua thò đầu ra, hưng phấn hỏi.

“Hôm nay thiếu gia của phủ tướng quân xuất chinh, cả khâm sai cũng có mặt… Đông lắm, đẹp lắm…” Chim Sẻ hưng phấn trả lời.

“Xuất chinh? Sắp đánh trận sao?” Cua bò lên tảng đá, hỏi.

“Đâu có, chỉ là ‘phòng trận mùa thu’ thôi.” Chim Sẻ trả lời.

“Phòng trận mùa thu?” Quần yêu không hiểu.

“Ha ha, nói tới phòng trận mùa thu, ta đã từng…” Cá Nheo lập tức chen vào.

“Ta biết lão Niêm không phải là muốn chuyển chủ đề!” Cá Quả hét lên.

Vẻ mặt vô cùng cảm động, Cá Nheo lên tiếng, “Cuối cùng cũng có người hiểu ra!” Nó quệt nước mắt, nói, “Mùa thu hàng năm, cỏ non ngựa khỏe, hoàng hà kết băng. Lúc này chính là thời điểm tốt cho những dân tộc thiểu số phương Bắc tấn công trung nguyên. Vì thế, mỗi năm đến mùa này, triều đình sẽ tăng viện biên phòng. Vì thế, gọi là ‘phòng trận mùa thu’…”

“Ồ…”

“Chúng ta cũng đi xem đi!” Cua khua càng nói.

“Ừm!” Ly cũng vô cùng hưng phấn.

“Hắc Tử, những lúc thế này chính là mùa xuân của chúng ta. Bộ đồ hàng hiệu của ta đâu?” Cá Chép cũng vô cùng xúc động.

“Để cùng đồ của ta! Đi thôi, Lý Tử, đi đón mùa xuân của chúng ta!” Cá Quả xúc động trả lời.

Chẳng mấy chốc, quần yêu đã biến thành hình người, nghiêm chỉnh chuẩn bị xuất phát.

Cá Nheo dùng tạo hình tiêu chuẩn của một sư gia đểu giả, cười gian giảo, “E hèm, vì hôm nay rất đông nên chúng ta nắm tay nhau, tránh bị lạc.”

Cá Quả và Cá Chép không cần suy nghĩ đã nắm chặt tay nhau.

Ly và Cua cũng nắm tay, cười gật đầu, “Đúng đấy.”

Cá Nheo tóm lấy Chim Sẻ trên đầu Hồ Ly, nắm lấy cánh nó, “Ta thì thế này.”

Hồ Ly và Thính Thông nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở một nụ cười.

“Đi thôi.” Thính Thông giơ tay ra, cười nói.

Không hiểu tại sao, Hồ Ly bỗng đỏ mặt, do dự một lúc lâu mới nắm lấy bàn tay ấm áp của Thính Thông. Chỉ là, khi nắm tay rồi thì không muốn buông ra.

“Đi thôi…”

Quần yêu khí thế cất bước, thẳng tiến về phía trấn.

Tôm Sông vừa sang bên hồ lớn, phát hiện thấy hồ không bờ trống, bọn yêu đã đi đâu hết rồi. Hỏi thăm mới biết, bọn chúng đi lên trấn xem phủ tướng quân xuất chinh. Tâm trạng phẫn nộ của Tôm Sông không cần shopping đã hoàn toàn tan biến. Nó vội vàng quơ lấy gia sản, thẳng tiến lên trấn.

Trên trấn náo nhiệt vô cùng, ở cái trấn bé tí ti này mà được đón cả khâm sai đại thần, thật là việc đại sự còn long trọng hơn cả đón năm mới. Tiếng pháo nổ giòn giã khắp nơi, không khí đầy mùi thuốc pháo.

Tôm Sông phát hiện, những ông chủ trên trấn đã đóng cửa không buôn bán để đi xem náo nhiệt. Tâm trạng của nó như rơi xuống đáy vực. Tiếp theo, nó nhìn thấy nhân vật chính đang bị mọi người quây lại.

Rõ ràng là nụ cười thường trực trên khuôn mặt, dáng vẻ vô hại trong quá khứ kia. Nhưng mà, cảm giác khi mặc chiến bào lại có một vẻ anh hùng khó tả. Đặc biệt là khuôn mặt như băng lạnh sương buốt, còn lợi hại hơn cả Hoàng Hà đóng băng.

Tôm Sông cau mày. “Tỏ vẻ bao lâu nay như thế, hóa ra là con cái nhà tướng quân. Hừ!” Nó chen vào đám người, lẩm bẩm.

Những người xung quanh vẫn đang tán tụng thiếu gia phủ tướng quân văn võ thao lược, tuấn mã ngày đi ngàn dặm.

Tôm Sông lại cảm thấy thật kì quái, đám người này không có mắt hay sao mà không ai phát hiện ra, ánh mắt của hắn vô cùng trống rỗng? Hắn ta đâu có muốn lập lên cơ đồ, hắn từng nói, chỉ muốn cả đời này nằm trên thảm cỏ, ngắm nhìn trời xanh mây trắng, vô âu vô lo…

Vô âu vô lo cũng đồng nghĩa với không có chí khí. Nhưng mà, tại sao Tôm Sông lại cảm thấy hắn không có chí khí cũng chẳng sao?

Đây thật là một suy nghĩ lạ lùng. Nó chen ra khỏi đám người, lắc đầu.

“Hạ cô nương, đúng không?” Một giọng nói tĩnh lặng dễ nghe vang lên bên tai nó.

Tôm Sông quay lại, nhìn thấy một nam tử tuấn tú khác thường.

“Ngươi là ai?” Tôm Sông hỏi.

“Ta là bằng hữu của Âm Danh công tử.” Người đó trả lời, “Đã đến đây, sao còn không chào hỏi?”

“Ta và hắn không thân thích, chào hỏi gì chứ!” Tôm Sông khinh bỉ.

“Hắn đi thế này, có thể sau này sẽ không trở về.” Nam tử bình tĩnh.

Tôm Sông cảm thấy lòng mình chấn động. Cảm giác này, hình như luôn liên quan đến Âm Danh.

“Không về thì không về, liên quan gì đến ta!” Tôm Sông cắn răng, hét lên.

“Không bao giờ gặp nữa, cũng không liên quan?”

Tôm Sông không biết tại sao mình lại nóng nảy như thế, nó tiếp tục hét lên, “Vốn đã chẳng có gì cần phải gặp nhau! Không sợ mà nói cho ngươi biết, ta là yêu tinh! Hắn ta là người, sớm muộn gì cũng đến lúc phải chết! Vẻn vẹn có mấy chục năm, thà không quen còn hơn! Ta còn phải ra biển lớn, không rảnh mà tốn thời gian với hắn!” Hét đến mấy câu liên tiếp, Tôm Sông bỗng cảm thấy mắt mình ươn ướt. Chỉ cách một trăm năm… Lời của hắn lại khẽ vang lên bên tai.

Trên khuôn mặt bình tĩnh của nam tử thoáng một nụ cười rất đẹp, “Cô nương, chính là chỉ có mấy chục năm nên nếu lãng phí thì càng đáng tiếc. Biển lớn vẫn luôn ở đó, chẳng phải sao?”

Tôm Sông bỗng sững sờ. Biển lớn vẫn luôn ở đó, nhưng mà, hắn sẽ già, sẽ chết. Sẽ có một ngày, không thể gặp lại.

“Ta… ta không muốn! Chỉ có mấy chục năm, rồi lại phải cô đơn đau khổ đến mấy trăm năm, ta đâu có ngốc như vậy! Ngay từ đầu, không nên quen biết mới là tốt nhất!” Tôm Sông như tự nói với chính mình.

Tiếng pháo nổ đã hoàn toàn át đi tiếng nói của nó. Xung quanh không khí hoan hỉ vô cùng.

Khuôn mặt của nam tử vẫn y nguyên một nụ cười, “Ta lại cảm thấy, không có mấy chục năm này mới càng cô đơn đau khổ.” Nói xong, nam tử lấy ra một cái ống trúc, khẽ niệm chú.

“Trói yêu chú!” Tôm Sông thất kinh. Nhưng mà, nó hoàn toàn không kịp phản kháng đã bị hút vào trong ống.

Những người xung quanh không hề phát hiện điều gì khác thường, vẫn hào hứng xem náo nhiệt.

Nam tử lại chen vào đám người, đi tới trước mặt Âm Danh.

“Âm Danh công tử.” Nam tử ngẩng lên, gọi.

Âm Danh nhìn nam tử, khuôn mặt thoáng một nét cười. “Lý Du đại sư.”

Lý Du đưa ống trúc trong tay lên, nói, “Công tử viễn chinh, bần đạo không có gì làm quà, cái này là bảo pháp hộ thân của đạo quan. Sau này nếu công tử gặp phải khó khăn, hãy mở nó ra, chắc sẽ giúp được cho công tử.”

Âm Danh gật đầu, nhận lấy ống trúc. Khi ống trúc sang tay Âm Danh, bỗng động đậy không ngừng. Âm Danh sững sờ, nhưng vẫn cười đáp, “Đa tạ Lý Du đại sư.”

Lý Du cũng cười, “Công tử, cái ống trúc này chỉ được mở khi không có ai bên cạnh, nhớ kỹ đó.”

“Ta nhớ rồi.” Âm Danh cất ống trúc vào trong người, chợt cảm thấy lồng ngực thật ấm áp, giống như những ngày nằm bên bờ ao ngắm trời xanh mây trắng, cuộc sống an nhàn thảnh thơi.

Lý Du cười, bước đi, bỗng nhớ tới những chuyện đã rất lâu trước kia.

Lần thứ nhất gặp mặt, nó là Hồ Ly, chàng là người.

Lần thứ hai gặp mặt, nó tu luyện thành hình người, chàng đã tu luyện ra tiên cốt.

Lần thứ ba gặp mặt, nó là yêu tinh nghìn năm đạo hạnh, chàng đã là bậc tiên đức cao vọng trọng.

Giữa họ chỉ cách nhau một khoảng, nhưng khoảng cách ấy lại giống như chân trời góc biển. Mấy chục năm bên nhau, mấy trăm năm trông ngóng, đến giờ, chàng đã chẳng thể phân biệt nổi điều thiệt hơn. Chỉ là, thiếu niên ngày đó đã cố chấp lưu giữ những khoảng thời gian bên nó.

“Ta không muốn khi nó tu luyện thành người, ta đã là một bộ xương khô! Cho dù không ở cạnh nhau, nhưng được nhìn thấy nhau từ xa cũng tốt, ta chỉ cần sống chung với nó dưới một bầu trời!”

Chàng vẫn nhớ, khi mình hét lên như thế, một yêu tinh đạo hạnh cao thâm nhìn chàng, chỉ nói một câu, “Ngài có thể chịu đựng nghìn năm cô độc, còn nó thì sao…”

Còn nó thì sao?

Bất giác chàng nở một nụ cười. Thật là kỳ lạ, sau khi nhập tiên đạo, đáng lẽ không còn đau thế này…

Hồ Ly nhìn dòng người trước mắt, bỗng dưng sững lại.

Thính Thông nắm tay nó, hỏi, “Sao thế?”

Trong lòng Hồ Ly bỗng đau như bị kim châm, “Hình như ta nhìn thấy Lý Du ca ca…”

Ánh mắt của Thính Thông thoáng một tia buồn bã. Chàng im lặng một lát, hét lên: “Chết rồi, ta nói dối sư phụ đi chặt củi, nếu sư phụ nhìn thấy ta trên trấn thì ta chết chắc rồi!”

Hồ Ly cũng cả kinh, “Chết rồi! Trời sắp tối, chúng ta mau đi chặt củi thôi!”

“Đi thôi đi thôi!”

Ánh tịch dương kéo dài bóng họ, thật dài thật dài…

Cá Nheo nhìn theo bóng dáng đó, nở một nụ cười. Cười chưa được bao lâu, bỗng hắt hơi.

“Kẻ nào đang mắng ta?” Nó ngẩng lên, bóng áo giáp xuất chinh đang theo dòng người dần dần rời xa.

Nó chắp tay sau lưng vẻ rất mãn nguyện, nhàn nhã trở về ao. “Ha ha, nói tới hắt xì hơi, ta đã từng…”

Xem ra, vẫn cần một người ngăn Cá Nheo chuyển chủ đề…