02

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Chuyện sau đó…

Cá Quả tạm biệt ao nhà mình, đi sang bên ao của Cá Chép. Bên đó rất nhộn nhịp, có một vị Cá Nheo vẻ ngoài đạo hạnh rất cao, thích dùng câu “Ta đã từng…” để chuyển chủ đề; có một con Tôm Sông luôn coi thường loài cá, theo đuổi mục tiêu thành tiên; có một con cua mới luyện thành hình người, nhưng lại hay quên biến hình phần càng; và cả thím Cá Giếc hòa nhã, chú Tôm Rồng nghiêm túc… Đó thực sự là một nơi rất náo nhiệt, cảm giác chen chúc ấm áp cũng giống như đốt lửa trại, khiến cho một người đã quen với sự cô độc bất giác hòa mình.

Cá Quả không thích sự cô độc, vì thế nó không hề do dự khi dấn thân vào đó. Nghe xong câu chuyện Cá Quả và Cá Chép quen nhau, Tôm Sông chê cười: “Thật là, vì một cái bánh đậu mà phải chuyển nhà, chỉ số IQ của bọn Cá Quả quả nhiên quá thấp!”

“Haizzz, kỳ thị chủng tộc!” Cá Quả đã quen kiểu nói chuyện ồn ào với Cá Chép, đây là một sự ăn ý rất lạ lùng, tự nhiên như nước chảy bèo trôi.

“Ha ha, lại nói đến kỳ thị chủng tộc, ta đã từng…” Cá Nheo từ tốn lên tiếng.

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!” Quần yêu cùng lên tiếng. Đây cũng là một kiểu thân thiết rất lạ lùng, bạo liệt như sấm rền mưa đổ.

“Nhưng mà, Tôm Sông cũng cảm thấy bánh đậu rất ngon mà?” Cua nói nhỏ nhẹ.

Tôm Sông mắt trợn trừng trừng. “Ta đang nói đến vấn đề IQ cao hay thấp, chứ không hề nhắc đến chuyện bánh đậu có ngon hay không!”

“Haizzz, kỳ thị chủng tộc.” Cá Quả và Cá Chép lại cùng đồng thanh hét lên.

“Thực ra cũng không có gì…” Cá Nheo cười hì hì (nếu mà cá biết cười), “Có biết con Hồ Ly ở trên núi bên kia không?”

“À, cái con Hồ Ly được gọi là đạo hạnh nghìn năm đó…” Ánh mắt Tôm Sông lộ vẻ xúc động.

“Ừ, tu luyện vài năm nữa là thành tiên đấy…” Cá Nheo vuốt râu, “Nhưng mà, năm đó…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!”

“Hả… ta đâu có chuyển chủ đề…” Cá Nheo uất ức nói, “Ý ta muốn nói, năm đó chỉ vì có một cậu bé cho nó một cái bánh bao xanh[1], nó mới dốc sức tu luyện để thành người. Sau đó, cậu bé đó nhập đạo tu tiên, nên nó cũng từ bỏ yêu đạo để tu tiên…”

[1] Một loại bánh nếp, vỏ bánh được tạo màu xanh từ các loại rau. Hình dáng như cái bánh bao.

“Ồ… bánh bao xanh cũng rất ngon…” Cá Chép và Cá Quả nắm tay nhau, cảm động nói…

“Đồ ngốc! Nó không vì cái bánh bao xanh, mà vì nó đã thích người đó! Bọn cá ngốc thật!” Tôm Sông nói giọng khinh bỉ.

“A… Kỳ thị chủng tộc…” Cá Quả và Cá Chép mắt ngân ngấn nước, đồng thanh hét.

“Tại sao lại thích người đó? Vì một cái bánh bao sao?” Cua huơ huơ cái càng, ngây thơ hỏi.

“Cái này thì ta không biết rồi…” Cá Nheo ngoe nguẩy cái đuôi, trả lời.

“Thế… thế người đó là ai?” Quần yêu hiếu kỳ.

“Chính là chủ nhân của đạo quan ở núi bên kia, Lý Du đại sư…” Cá Nheo trả lời.

“Chính là Lý Du đại sư bắt yêu giỏi nổi tiếng ấy sao?” Tôm Sông cắn xúc tu, sợ sệt hỏi.

“Còn có Lý Du nào nữa chắc?” Cá Nheo bàng quan đáp.

“Bánh bao xanh ngon thật đấy…” Tôm Sông nhìn bông hoa sen trên mặt ao, cảm khái.

“Đúng thế đúng thế…” Cá Chép liên tục gật đầu.

“Quá ngon…” Cua khẳng định.

“Ngon hơn cả bánh đậu sao?” Cá Quả lờ mờ hỏi.

“Việc này, nếu nói về cái sự ngon… Ta đã từng…” Cá Nheo lên tiếng.

“Lão Niêm! Không được chuyển chủ đề!!!”