04

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Cuối cùng, Cá Quả và Ly cũng nhìn thấy con Hồ Ly chỉ vì cái bánh bao xanh mà bị mắc vào lưới tình.

Đó là một con Hồ Ly nhỏ như con mèo nhà, lông màu đỏ, bình thường đến mức không thể tầm thường hơn. Nó đang nằm bò bên bờ ao, lăn tròn trên đám cỏ linh lăng.

“A… ta nhớ nơi này quá… Côn Luân chán chết đi được…” Hồ Ly ôm một bông hoa linh lăng hờn dỗi.

“Ối? Hồ Ly, ngươi đi Côn Luân sao? Làm gì vậy?” Cá Chép nhô lên, hỏi.

“Học thuật biến hóa…” Hồ Ly cười.

“Thuật biến hóa? Thật là lợi hại…” Quần yêu cảm thán.

Từ sinh linh tu luyện thành yêu sẽ có được hình người, hình dạng con người này chỉ cố định một kiểu, muốn biến hóa tùy ý thì cần đến đạo hạnh và linh lực cao hơn. Đối với bọn cá dưới ao hàng ngày chỉ biết nghe buôn chuyện mà nói, đây là điều hoàn toàn không thể.

Hồ Ly đắc ý cười vang, “Điều đó là đương nhiên…” Trong nháy mắt, nó đã biến thành một nữ tử kiều diễm, tay cầm đóa hoa mỉm cười.

“Ồ…”

“Còn đây nữa…” Nó lại biến thành một thiếu niên tuấn tú, tiếp theo là một lão nhân già nua, một em bé tập đi…

“Hồ Ly! Chúng ta sùng bái ngươi…” Quần yêu tán thưởng.

“Ha ha ha…” Hồ Ly càng đắc ý…

“Ồ… Hồ Ly, tại sao ngươi lại học thuật biến hóa? Vì chân thân của ngươi không đẹp sao?” Cá Quả suy nghĩ một lát, hỏi.

“Không phải…” Hồ Ly biến hóa ra chân thân của nó, đó là một thiếu nữ mảnh mai xinh đẹp, nụ cười ngây thơ trong sáng. “Là bởi vì nguyên hình của ta quá lớn, không chui qua được cái lỗ chó của đạo quan… Học được thuật biến hóa rồi, có thể biến thành con kiến… Mà, bộ dạng tiểu hồ ly lúc nãy của ta thực chất cũng là biến hóa ra đấy…”

“Tại sao phải chui qua cái lỗ chó của đạo quan?” Ly chớp chớp mắt, không hiểu.

“Còn không phải để đi thăm Lý Du đại sư của nó sao?” Tôm Sông thở dài.

“Tại sao phải đi thăm Lý Du đại sư đó?” Ly vẫn không hiểu.

“Vì yêu…” Quần yêu than thở.

“Tại sao lại vì yêu…” Ly vẫn không hiểu.

“Thật không hổ là Ngu Si…” Lần đầu tiên Tôm Sông và Cá Chép cùng quan điểm.

“Ai da, các ngươi đừng có nói nữa, người ta xấu hổ mà…” Hồ Ly trốn trong bụi hoa, ra vẻ thẹn thùng.

“Tiểu Hồ Ly, ngươi học con người nhưng đâu có giống.” Cá Nheo nổi lên, góp ý chân thành.

“Thật sao?” Hồ Ly sờ vào mặt mình.

Bỗng nhiên, từ trong khóm trúc bước ra một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, khi ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy Hồ Ly, bỗng sững sờ.

Quần yêu dưới ao lập tức im miệng, nín thở theo dõi diễn biến.

“Hoàn toàn bị chấn động bởi vẻ đẹp của ta kìa…” Hồ Ly nói nhỏ với Cá Nheo.

Cá Nheo thở dài.

“Yêu tinh!” Thiếu niên bỗng như sực tỉnh, chỉ vào Hồ Ly hét lớn.

“Sao vừa mới đây mà đã phát hiện ra rồi!!!” Hồ Ly kinh hãi.

“Ta đã nói ngươi học không giống mà.” Cá Nheo tiếp tục thở dài.

“Ngươi chính là con hồ ly tinh thường xuyên đến đạo quan ăn trộm bánh bao xanh.” Thiếu niên lòng đầy căm phẫn, lấy phù chú từ trong người ra.

“Ngươi… ngươi… ngươi nhận nhầm hồ ly… à không, nhận nhầm người rồi!” Hồ Ly giải thích.

“Đừng có giảo biện, cái đuôi của ngươi còn đang thò ra ngoài kìa!” Thiếu niên ném phù chú.

Cá Nheo lắc đầu. “Ta đã nói nó học theo người nhưng không giống mà.”

“Đạo hạnh của nó có cao thật không?” Quần yêu đều thở dài.

Nhìn thấy phù chú sắp chạm đến áo, Hồ Ly đã vung tay, phù chú rơi xuống đất.

Thiếu niên chau mày, vừa định ra chiêu, đã nghe thấy Hồ Ly khẽ hét lên một tiếng: “Yên.”

Thiếu niên đứng bất động tại chỗ, toàn thân cứng đờ, chỉ còn cách nhìn trân trân về phía Hồ Ly.

“Này, tiểu quỷ, ngươi đừng có vô lễ! Nói đến quan hệ giữa ta và sư phụ Lý Du của ngươi, thì phải ngược dòng về tám trăm năm trước, đó là một ngày xuân tươi đẹp, hoa thơm chim hót…”

Một canh giờ sau.

“Thế nên, ngươi không thể tấn công ta thế này? Hiểu chưa? Luận về thứ bậc, ta phải là sư mẫu của ngươi…” Hồ Ly nói giọng hả hê.

Quần yêu ngáp dài, nhìn sắc chiều đang ập tới.

“Xì.” Thiếu niên khinh thường.

“Tôm Sông?!” Hồ Ly xắn tay áo, chuẩn bị tiếp tục luận đề.

Lúc này, từ dưới ao chiếu lên một đạo hào quang, sau khi ánh sáng tan biến, một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo trắng xuất hiện, khuôn mặt tươi cười nhìn họ.

“Giải.” Thiếu nữ nghiêng đầu, lên tiếng, “Hồ Ly, đừng có bắt nạt hắn quá.”

Hồ Ly xoa đầu, “Ngươi là?”

Thiếu nữ cười đáp, “Ta là Bạch Ly.”

Cả Hồ Ly và thiếu niên đều sững sờ, “Ngu Si sao?”

“Nó là thủy quan ở đây… Là rồng đấy…” Cá Quả và Cá Chép lập tức thanh minh, “Là long ly…”

“Ồ…” Hồ Ly và thiếu niên lập tức tỉnh ngộ, bỗng quay về nhìn nhau trừng trừng.

“Mọi người đều là người tốt, đừng có cãi nhau.” Ly kéo tay Hồ Ly và thiếu niên, nói.

Khuôn mặt thiếu niên bỗng đỏ ửng, “… Ừ…”

Hồ Ly thở dài, “Thủy quan đại nhân đã nói vậy, thôi đành, chẳng thèm tính toán với ngươi làm gì.”

Ly tươi cười, “Đúng thế, mọi người đều là bạn tốt…”

“Không hổ là Ngu Si.” Cá Chép khen ngợi.

“Ngu Si thật lợi hại.” Cá Quả cảm động.

“Thủy quan đúng là thủy quan.” Tôm Sông gật đầu.

“Bạch Ly tỉ tỉ thật xinh đẹp…” Cua vui vẻ nói.

“Cái gì chứ! Nhớ cho kỹ, Bàng Bàng, làm yêu tinh phải biết kiềm chế, chân thân càng bình thường càng tốt!” Cá Chép nói.

“Tại sao?”

“Đẹp quá sẽ khiến người ta nhận ra mình không phải người phàm, sẽ bị đạo sĩ đến bắt!” Tôm Sông thở dài, bổ sung.

“Nhưng mà, đạo sĩ đâu có bắt thần tiên.”

“Ngốc thật đấy, cái bộ dạng Ngu Si kia mà đi trên đường, thế nào cũng có người nói ‘thần tiên hạ phàm’, không phải bị bại lộ thân phận sao?” Cá Chép hoàn toàn nghiêm túc.

“Ồ?”

“Lý Tử, ngươi hiểu biết quá…” Cá Quả kính phục.

“Tất nhiên rồi, ta là ai chứ…” Cá Chép đắc ý.

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

Thiếu niên đứng trên bờ mở to hai mắt, nhìn xuống tình trạng hỗn loạn dưới ao, “Nhiều, nhiều yêu tinh quá…”

“Ồ, thiếu niên! Ta là Cá Nheo trong ao, mọi người đều gọi ta là Lão Niêm.” Cá Nheo vuốt râu, chào hỏi.

“Cả Cá Nheo cũng là yêu tinh?” Thiếu niên kinh ngạc hỏi.

“Ha ha… Nói đến chuyện Cá Nheo cũng là yêu tinh, ta đã từng…” Cá Nheo vui vẻ nói.

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!”