21

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Một ngày nào đó, khi quần yêu đang xúm lại ăn hạt dẻ, bỗng thấy Cua khóc lóc sụt sùi từ lớp học chạy về.

“Làm sao thế…” Cá Chép mồm đầy hạt dẻ, lúng búng hỏi.

Cua bổ nhào vào lòng Thính Thông, khóc mãi không thôi.

Thính Thông luống cuống, “Cua, sao thế hả?”

“Hu hu hu hu…” Cua ngọ nguậy cái đầu trong lòng Thính Thông, đau khổ muốn chết.

Bên kia, Hồ Ly giơ móng vuốt, vẻ mặt không chút biểu cảm kéo Cua ra khỏi lòng hắn.

“Ôm ôm ấp ấp, ra cái thể thống gì, ngươi là đàn ông mà!” Hồ Ly sa sầm.

Cua mím môi, chớp đôi mắt đầy nước, “Hồ Ly ích kỷ… người ta đau lòng mà… Hu hu hu hu…”

Thính Thông hơi đỏ mặt, lên tiếng: “Được rồi, đừng nháo nữa, rốt cuộc là làm sao?”

Cua hít hít cái mũi, “Hôm nay là sinh nhật của sư phự, sư phụ mời mọi người cùng ăn cơm…”

“Đây là việc tốt mà.” Cá Quả nói.

“Đúng thế đúng thế.” Cá Chép phụ hoạ.

“Nhưng mà… nhưng mà…” Mắt Cua lại đầy nước.

“Nhưng cái gì?” Ly nghiêng đầu, hỏi.

“Nhưng…” Cua lại oà lên khóc.

“Rốt cuộc là làm sao!” Tôm Sông bực dọc gắt.

“Nhưng, sư phụ lại mời mọi người ăn cua…” Cua nghẹn ngào.

“Cua này… ta có thể hiểu được sự đau khổ của ngươi…” Cá Quả cũng rơi lệ, nắm chặt bàn tay Cua.

“Hu hu hu hu… rất đáng sợ…” Cua cắn môi.

“Món cua à…” Thính Thông cười lớn, “Rất ngon mà.”

Cua nhìn thấy nụ cười ấy, càng khóc hơn.

“Thính Thông, việc này thì ngươi không tốt rồi…” Cá Nheo thở dài, nói.

Thính Thông cười, xoa đầu Cua, “Ta đùa mà… đùa thật mà… Ha ha…”

“Thính Thông ca ca, người ta mặc kệ ngươi!” Cua vẫn khóc.

“Thế thì phiền ngươi đừng có vừa ôm Thính Thông vừa nói những lời này…” Hồ Ly từ đâu bỗng xuất hiện, nói.

Cua ngẩn người, miễn cưỡng bỏ tay ra, lùi về bên cạnh Ly, “Hồ Ly ích kỷ!”

“Ta đâu có ích kỷ! Ta đã chia hạt dẻ cho ngươi ăn còn gì!” Hồ Ly giậm chân.

“Ích kỷ ích kỷ ích kỷ…” Cua trốn sau lưng Ly, le lưỡi.

“Ngươi…”

“Ngươi không ngăn lại đi à?” Cá Nheo nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, nói với Thính Thông.

Mặt Thính Thông càng đỏ hơn. Suy nghĩ một lúc, Thính Thông lắp bắp: “Có liên quan đến ta đâu…”

“Thiếu niên, có những lúc nên thẳng thắn một chút…” Cá Nheo vuốt râu, cười.

“Việc này thì có liên quan gì đến thẳng thắn…” Thính Thông lấy một hạt dẻ, bóc vỏ.

Bất ngờ Hồ Ly từ đâu nhào tới, ăn luôn hạt dẻ vừa mới bóc xong.

Bàn tay vẫn ở nguyên chỗ cũ, Thính Thông ngẩn người nhìn theo Hồ Ly.

Hồ Ly vừa đắc ý vừa nhai vừa nuốt, lớn tiếng tuyên bố: “Hạt dẻ ta bỏ tiền ra mua, không cho các ngươi ăn! Ta ăn một mình…”

“Nhỏ nhen!!!” Quần yêu oán trách tập thể.

“Ha ha, nói tới nhỏ nhen, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

Bỗng nhiên, trong không trung xuất hiện một luồng ánh sáng màu đỏ, hạ ngay xuống chính giữa quần yêu. Sau khi quầng sáng biến mất, một thiếu niên chừng mười bốn, mười lăm tuổi xuất hiện ngay trước mặt họ. Mái tóc đỏ ánh kim, đôi mắt màu bạc, cả người toát ra một vẻ diêm dúa vô cùng.

“Cứu… cứu ta với…” Nhìn thấy quần yêu trước mặt, thiếu niên kêu lên hoảng sợ.

“Ồ?” Quần yêu ngạc nhiên.

Lúc này, trên không trung lại xuất hiện một luồng sáng khác, bay vòng quanh ao.

Ly đứng lên, giơ tay thi triển phép ngăn trở tầm nhìn.

Luồng sáng đó quẩn quanh một lúc, rồi bay qua phía khác.

“Không sao rồi.” Ly cười nói với cậu thiếu niên.

“Đa tạ.” Thiếu niên thở phào.

“Ngươi là ai?” Cua lại gần hỏi.

“Ta là Kỳ Ký.” Thiếu niên trả lời.

“Ồ, có phải là một trong bát tuấn mã trên thiên cung?” Cá Nheo hỏi.

“Đúng thế.” Kỳ Ký gật đầu.

“Thiên cung bát tuấn?” Cua gãi đầu hỏi.

“Ta biết ta biết, chính là tám con tuấn mã chạy nhanh nhất trên thiên cung!” Cá Chép giành phần trả lời.

“Oà, thiên mã…” Quần yêu cảm thán.

“Sao ngươi lại bị người ta đuổi?” Cua lại hỏi.

Kỳ Ký dừng lại một chút, “Ta trốn ra khỏi thiên cung…”

“Tại sao lại phải trốn? Trên thiên cung thì là thần tiên còn gì? Làm thần tiên không thích sao?” Cua tiếp tục hỏi.

Kỳ Ký lắc đầu, “Ta không muốn cả đời này bị nhốt trong đó. Không được tự do tung vó khắp nơi thì còn có ý nghĩa gì!”

Cá Nheo thở dài, “Sớm muộn gì họ cũng đưa ngươi trở lại thiên cung.”

Kỳ Ký đứng lên, giũ tóc, “Ta một ngày chạy vạn lý, nhanh như chớp, trên thiên cung làm gì có ai có thể đuổi kịp ta, ta sẽ không bị họ bắt lại đâu…”

“Oà, thật lợi hại…” Quần yêu lại thêm một lần cảm thán.

“Ngươi có chạy đi đâu cũng không trốn nổi sự thực mình là tiên, rồi cũng đến lúc phải trở về.” Giọng nói mềm mỏng của Ly vang lên.

Kỳ Ký im lặng một lát, lên tiếng: “Ta không thể quyết định thân phận của mình, nhưng ít nhất, ta cũng muốn tự chọn người cưỡi mình.”

“Thế à…”

Ly nhìn nó, “Ta chỉ giúp ngươi được một lần, không thể giúp ngươi cả đời. Rồi bọn họ sẽ tìm thấy ngươi…”

“Đúng rồi!” Cua bỗng như nhớ ra việc gì, “Đi tìm Ếch Xanh không phải sẽ giải quyết được sao…”

“Ý kiến hay!” Quần yêu đồng loạt tán thành.

Cá Nheo hơi run run, trong lòng trào lên dự cảm không lành.

“Lý Tử, thiên mã chạy nhanh lắm sao?” Cá Quả nhìn Kỳ Ký, hỏi.

“Tất nhiên rồi. Đã nghe câu này chưa: Thiên mã chạy nhanh như sao rơi…” Cá Chép trả lời.

“Lý Tử, ngươi thật hiểu biết.” Cá Quả sùng bái.

“Phì, bọn cá thật ngốc!” Tôm Sông khinh bỉ.

“A… Kỳ thị chủng tộc…” Cả Cá Chép và Cá Quả cùng hét lên.

“Thế nào gọi là kỳ thị chủng tộc?” Kỳ Ký không hiểu, hỏi.

“Ha ha, cuối cùng cũng đã để cho ta chuyển chủ đề… Nói đến kỳ thị chủng tộc, ta đã từng…” Cá Nheo hưng phấn.

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

“Ta đâu có…”

“Đừng xảo biện!”

“Ha ha, nói tới xảo biện, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”