43

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tôm Sông rất phẫn nộ.

Tin rằng thế giới này không có một yêu tinh nào sau khi bị người ta nhốt vào pháp khí vẫn còn có thể giữ được nụ cười. Huống hồ nó đã phải chịu đựng không chỉ mỗi việc bị nhốt trong pháp khí, mà còn bị thần tiên oan uổng, đến tận bây giờ vẫn không tìm thấy kẻ đứng đằng sau những chuyện này.

Cá Chép và Cá Quả nổi lên mặt nước.

“Hà Tử về rồi đấy à. Có tìm thấy Lý Du đại sư không?” Cá Chép hỏi.

Tôm Sông càng thêm phẫn nộ.

Cá Chép và Cá Quả biết điều tránh vội đi.

Cá Chép nhìn Hồ Ly và Thính Thông đang ở trên bờ, hỏi nhỏ: “Thế nào rồi?”

Thính Thông bất đắc dĩ trả lời: “Sư phụ ta đi vắng…”

“Thế thì cũng đâu cần phẫn nộ đến thế kia cơ chứ?” Cá Quả đã nói rất khẽ, nhưng Tôm Sông vẫn nghe thấy.

Thế là, Tôm Sông vô cùng phẫn nộ.

Hồ Ly sợ hãi nhìn Tôm Sông, hạ giọng: “Khi Hà Tử tìm thấy Lý Du đã bị một ‘con người’ nhìn thấy. Người đó nói Hà Tử là cô nương tốt tôn sùng đạo học, nên viết một bài thơ tặng Hà Tử…”

“Đây là việc tốt mà!” Cá Chép và Cá Quả cùng đồng thanh.

“Suỵt!!!” Hồ Ly và Thính Thông cùng ra hiệu.

Hồ Ly lặng lẽ lấy ra một tờ giấy, cho bọn yêu trong ao xem.

Cua chớp chớp mắt, đọc to thành tiếng: “Gốc thông hỏi chú học trò, Rằng: ‘Thầy hái thuốc lò mò đi xa, Ở trong núi ấy đây mà, Mây che mù mịt biết là nơi nao?’[1].”

[1] Thơ Giả Đảo, Tản Đà dịch. Giả Đảo: Thời trẻ đi thi nhiều lần không đỗ, sau làm tăng ni, lấy pháp danh là Vô Bản.

“Hay cái câu: Ở trong núi ấy đây mà, Mây che mù mịt biết là nơi nao?… Bôi bác tuyệt đối…” Cá Quả tán thưởng.

Tôm Sông bỗng phát cuồng.

“Đáng ghét!!! Cái thằng oắt con kia! Dựa vào mấy năm đạo hạnh mà dám bôi bác ta!!! Đáng ghét!!! Còn cả cái tên con người kia!!! Đúng là đồ con heo!!! Lại còn dám viết thơ giễu cợt ta!!! Ta nguyền rủa hắn cả đời không có việc gì thành công, thi không đỗ trạng nguyên, không được làm quan, muốn làm hòa thượng cũng không có chỗ!!! Cả đời bất đắc chí…” Tôm Sông gào lên giận dữ.

“Thật là độc ác…” Quần yêu và quần người đồng thanh.

“Đúng rồi, Ngu Si đâu?” Hồ Ly nhìn quanh, hỏi.

“Từ lúc trở về đã ở luôn ao bên kia rồi.” Cua trả lời.

“Oa… Lẽ nào Ngu Si và Giao Long..” Khuôn mặt Hồ Ly mơ màng, “Oa… Trấn thủy kiếm, xiềng xích, thiên quy, soái ca và mỹ nữ… Một kịch bản cảm động làm sao…”

“Hai cái sau hoàn toàn do nàng tưởng tượng ra thôi…” Thính Thông không khách khí dội cho Hồ Ly một gáo nước lạnh.

Hồ Ly ai oán, “Người ta tưởng tượng mà cũng không được sao…”

“…” Thính Thông nhìn nó, im lặng.

Quần yêu cũng nhìn họ, im lặng.

Hồi lâu, Cua khẽ nói, “Bàng Bàng đói bụng rồi.”

Cá Chép và Cá Quả lập tức phụ họa, “Chúng ta cũng đói bụng rồi!”

Thính Thông và Hồ Ly kết thúc sự im lặng, “Chúng ta cũng thế…”

Tôm Sông vẫn đang tức giận, không có thời giờ để ý đến chuyện đói hay no.

“Aiz…” Cua nhìn lên trời, hoài niệm, “Trước đây, những lúc thế này, Âm Danh ca ca đều mang đồ ăn ngon đến…”

Lời này vừa dứt, Cá Chép nhanh chóng bay tới bịt miệng Cua, những người còn lại chuẩn bị sẵn tư thế phòng thủ.

Nhưng bỗng dưng Tôm Sông không còn phẫn nộ, lặng lẽ ngồi nhìn mặt nước dưới ao.

Bốn bề yên tĩnh.

Sau đó, Tôm Sông thở dài.

“Hà Tử đang thở dài…” Cá Chép nói giọng run rẩy.

“ Ta… ta cũng nhìn thấy rồi…” Cá Quả cũng run rẩy.

“Oa… Lẽ nào Hà Tử và Âm Danh…” Hồ Ly lại bắt đầu mơ màng, “Oa… Thiên mã, pháp khí, chiến trường, soái ca và mỹ nữ… Thật là một kịch bản cảm động…”

“Tại sao vẫn là soái ca và mỹ nữ…” Thính Thông vừa oán trách đã bị Tôm Sông phẫn nộ cắt ngang.

“Hồ Ly chết tiệt!!!” Tôm Sông kéo Hồ Ly lại, “Đừng tưởng đã là người thì có thể nói bừa! Bóp chết ngươi! Bóp chết ngươi!”

Hồ Ly nén đau, nước mắt lưng tròng, “Hu hu hu hu… Người ta sai rồi… Người ta không nói nữa là được chứ gì…”

Thính Thông kéo Tôm Sông ra, ôm Hồ Ly vào lòng.

“Nàng ấy cũng chỉ nói thế thôi, ngươi đừng kích động quá.” Thính Thông cau mày, hoàn toàn nghiêm túc.

Hồ Ly co rúm lại trong lòng Thính Thông, cắn môi nhìn Tôm Sông.

Tôm Sông thu tay về, nhìn họ.

Trở thành người, mất hết pháp lực. Đó là việc nó ghét nhất… Nhưng giờ khắc này nó lại hâm mộ họ. Cùng làm con người, hóa ra là một việc hạnh phúc đến thế sao?

Bỗng dưng lại nhớ đến Âm Danh… Rốt cuộc nó đã bắt đầu thừa nhận từ khi nào? Những ngày bị nhốt trong pháp khí thật vui vẻ… Thậm chí, vui đến nỗi nó đã quên mất mình là yêu tinh…

Bất giác, nó lại rơi lệ.

Quần yêu đều hoảng hốt.

“Hà Tử!” Cá Quả lo lắng, “Mắt ngươi có cát à?”

Cá Chép không hề do dự đá bay nó.

“Hà Tử, không sao đâu!” Nó trượng nghĩa.

Cua nhìn Thính Thông, nói: “Thính Thông ca ca, ca ca nói làm Hà Tử khóc rồi kia!”

Thính Thông sững sờ, “Ta… Ta?”

Hồ Ly gật đầu, “Ta cũng nhìn thấy mà, chính chàng làm Hà Tử khóc!”

Khóe miệng giật giật, Thính Thông lắp bắp, “Hà… Hà Tử… Xin lỗi nhé, ta không cố ý…”

Tôm Sông chẳng nói gì, nó hiện nguyên hình, bò lên phiến đá bên bờ ao.

“Chết rồi…” Cá Chép thở dài.

“Cái gì mà chết rồi?” Cua hiếu kỳ.

Cá Chép nhìn nó, “Bé ngoan đừng có hỏi nhiều… Lão Niêm đâu, chuyển chủ đề đi.”

Bốn bề vẫn yên tĩnh.

“Lão Niêm sang bên chỗ Ếch Xanh vẫn chưa về…” Cua nói.

“Òa… Chẳng lẽ lão Niêm và Ếch Xanh.” Hồ Ly không sợ chết tiếp tục mơ màng, “Òa… Nội đan tinh phách, giếng nước, bạn thân, soái ca và mỹ nữ… Kịch bản cảm động lòng người…”

“Tại sao lần nào cũng có soái ca và mỹ nữ…” Thính Thông vỗ trán, bất lực.

“Bởi vì thưởng thức cái đẹp là bản tính của con người!” Cá Chép bỗng xuất hiện, nói, “Điều này đủ để chứng minh, hiện tại Hồ Ly đã là người một trăm phần trăm!”

“Lý Tử, ngươi thật là hiểu rộng!” Cá Quả cảm động nói.

“Tất nhiên rồi!” Cá Chép đắc ý.

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

Khi hai con cá đang ồn ã, từ trên trời bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng.

Ánh sáng biến mất, Đại Nhạn xuất hiện bên bờ ao, thận trọng nhìn quanh.

“Nhạn ca… cảnh sát Nhạn!” Cá Chép và Cá Quả cất tiếng chào.

“Chào.” Đại Nhạn vẫn nhìn quanh, “Hà Tử cô nương không có ở đây à?”

“Có!” Cua giơ càng, chỉ vào bên cạnh, “Đang ở trong tối đó…”

Đại Nhạn nhìn Tôm Sông vẫn không có phản ứng gì, bạo gan lên tiếng.

“Ta… ta đến để thông báo kết quả phán quyết…”

Lời này chưa dứt, Tôm Sông đã phi ra với tốc độ ánh sáng, trừng mắt, “Nói mau!”

Đại Nhạn vừa run rẩy vừa nói: “Là… Là thế này. Về việc Kỳ Ký xuống trần gian, Tề Thiên Đại Thánh đã phản đối nên cấp trên của ta không truy cứu. Hơn nữa, Kỳ Ký lại giúp cho con trai tướng quân bảo vệ quốc gia, cũng coi như là một giai thoại đẹp. Lấy công chuộc tội, vô tội được phóng thích… Vì thế, cả nhà đều không sao.”

“Òa…” Quần yêu và quần tiên hoan hô vang dội.

“Ta đang hỏi phán quyết của ta!!!” Tôm Sông thịnh nộ.

Đại Nhạn nhìn Tôm Sông nghiêm túc, “Hà Tử cô nương càng không cần lo lắng! Mấy ngày trước Lý Du đại sư đã đốt hương cầu nguyện, dâng tấu lên thiên đình, cấp trên xác định cô nương bị oan…”

“Đã nói ta bị oan mà!!!” Tôm Sông hét lên.

“Hà Tử cô nương bớt giận! Ta đã đòi được tiền bồi thường cho cô nương đấy!” Đại Nhạn hí hửng.

“Bồi thường?” Tôm Sông không hiểu.

“Ừm!” Đại Nhạn nói, “Tiền thu nhập, tiền ngựa xe, tiền hao tổn tinh thần… Cộng tất cả lại, cấp trên quyết định…”

Quần yêu vô cùng hồi hộp.

“Quyết định cái gì?” Tôm Sông vội vã.

Đại Nhạn cười, “Quyết định… cho cô nương được làm người trước thời hạn! Thế nào hả, cô nương còn mất một trăm năm nữa mới tu được thành người. Cũng đáng giá đấy chứ.”

Tôm Sông tung một cưới đá bay Đại Nhạn, “Đồ khốn!!! Ai muốn làm người hả?”

“Ai?” Đại Nhạn thất kinh, “Không phải cô nương muốn làm người sao?”

“Cút! Ta muốn làm tiên! Tu tiên!” Tôm Sông vừa giẫm, vừa gào lên.

“Nhưng mà, cô nương Tôm Sông, tổng cộng bồi thường thiệt hại của cô không đủ để làm tiên…” Đại Nhạn uất ức.

“Ta mặc kệ ngươi…” Tôm Sông đang định thăng cấp bạo lực, bên tai bỗng vang lên một câu nói.

… Cách một trăm năm…

Cách một trăm năm… Bây giờ, một trăm năm này chính là bồi thường thiệt hại của thiên đình…

Tôm Sông trở nên yên tĩnh, có chút thất thần.

Đại Nhạn rụt về một bên không hiểu.

“Thực ra làm người cũng không có gì là không tốt.” Hồ Ly bạo gan xích vào, cười nói, “Làm người, cũng có thể đi ra biển lớn chứ?”

Tôm Sông lạnh lùng hừ một tiếng: “Ra biển lớn? Ta đã sớm bỏ giấc mộng đó từ lâu rồi…”

“Hả?” Quần yêu thất kinh.

Tôm Sông nhìn lên trời, ý chí hăng hái, “Ta phải giống như Na Tra thái tử! Chinh phục biển lớn!”

“Hả?” Quần yêu càng thất kinh.

“Hừ hừ… Mục tiêu hiện tại của ta là: Vua hải tặc!” Tôm Sông vung nắm đấm, hét to.

“Hả?!” Quần yêu vô cùng thất kinh.

“Được rồi, ta đồng ý làm người, quyết định như thế nhé!” Tôm Sông vuốt tóc, bình tĩnh tổng kết.

“Tốt quá rồi!” Đại Nhạn cảm kích rơi lệ, “Thế này thì ta cũng dễ ăn nói…”

“Cút!” Tôm Sông sừng sổ, “Còn chưa tính phần bồi thường của ngươi đấy!”

Đại Nhạn trả lời ngay lập tức, “Cô nương Tôm Sông đã nói, Nhạn ta nhất định sẽ làm theo!”

“Tên đó là mệnh quan triều đình, trấn giữ biên phòng, ta lại muốn quấy nhiễu hải vực, để xem hắn ta làm thế nào! Hi hi…” Tôm Sông cười gian, “Đi, nói với tên tướng quân đó, ta sẽ xưng bá tứ hải, hắn cứ tiếp tục ở lại Hoàng Hà mà ngắm cát vàng.”

Đại Nhạn có chút không hiểu, “Ai?”

Một ánh mắt giết chóc quét qua. “Còn không đi đi!”

Đại Nhạn lập tức cất cánh, “Đi! Đi ngay lập tức!”

Quần yêu nhìn theo bóng Nhạn rời đi, cùng thở dài.

“‘Hồng nhạn truyền thư’… chính là để nói về tình huống này sao?” Cua đột nhiên hỏi.

“Bàng Bàng… ngươi đã giác ngộ rồi…” Cá Chép thở dài.

“Ta cũng giác ngộ rồi…” Cá Quả cũng thở dài.

Tôm Sông chẳng thèm để ý đến bọn chúng, cười bước đi.

Một trăm năm? Chinh phục tứ hải, căn bản chẳng cần đến ba năm! Hừ!

“Nhắc mới nhớ, chuyện của chúng ta là như vậy, thế còn Ếch Xanh và Giao Long thì phán quyết thế nào?” Cua lại hỏi.

“Việc này… Rất khó nói…”