16

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lại nói đến buổi sớm hôm đó, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong giếng, quần yêu đều biến thành hình người, nằm phơi nắng dưới đáy.

“Tính ra, rốt cuộc là chân thân của Cá Nheo như thế nào?” Cá Chép nhìn về phía Cá Nheo đã biến hình thành sư gia đểu giả, thở dài.

“Ở cùng nhau lâu như vậy mà không cho chúng ta xem sao.” Cá Quả cũng thở dài.

“Làm thế này thật càng khiến người ta hóng hớt!” Vẻ mặt Hồ Ly mơ màng.

“Không biết sau này khi mình lớn lên, mình có trở thành một soái ca không?” Cua chống tay vào khuôn mặt phúng phính, trầm tư suy nghĩ.

Tôm Sông ở bên cạnh gập cuốn sơn hải kinh lại, “Nói nhiều như thế, chi bằng hãy tu luyện cho tốt. Đạo hạnh càng cao, chân thân càng đẹp, các ngươi biết cả mà!”

Cá Chép và Cá Quả nghiêm túc cất lời, “Sai rồi, Hà Tử, làm yêu tinh phải biết kiềm chế! Càng đẹp càng nguy hiểm!”

Hồ Ly lăn lộn oán hận, “Cho dù ta có biết thành hình gì, Quý Du ca ca cũng chẳng thèm để ý đến ta! Hu hu hu hu… Người ta chẳng thèm tu luyện nữa!!!”

Cua nhìn Tôm Sông, nói, “Ta vừa mới tu luyện thành hình người… Không biết còn cần bao lâu nữa…”

Tôm Sông đứng lên, chỉ vào quần yêu đang nằm trên đất, “Lũ các ngươi không có tư tưởng cầu tiến gì cả…” Còn chưa kịp nói nửa câu sau, đã bất ngờ bị một cái bánh đậu từ trên bay xuống, đập ngay vào đầu.

“A… a…” Tôm Sông ôm đầu, ngồi xuống, “Kẻ nào dám ném ta!” Nó nhìn lên miệng giếng, thấy không chỉ riêng bánh đậu mà bao nhiêu loại hoa quả, thịt gà, thịt vịt, cá đang rơi vào trong giếng như mưa.

“Oà… Bánh đậu…” Ngay lập tức Cá Quả và Cá Chép giơ tay đón lấy.

“Oà… Mứt táo…” Cua hồ hởi nhặt mứt táo rơi trên đất.

“Xì… Tại sao lại không có bánh bao xanh…” Hồ Ly thở dài.

Tôm Sông cau mày, giơ ngón tay áp út bên phải lên, hét: “Bay!”

Trong nháy mắt, nó nhảy vèo ra khỏi miệng giếng.

Bên giếng, Âm Danh đang vác một con lợn sữa quay, chuẩn bị ném.

“Hạ cô nương.” Âm Danh nhìn thấy Tôm Sông liền chào hỏi.

“Hoá ra là ngươi!!!” Tôm Sông nghiến răng, bước qua, tóm lấy cổ áo Âm Danh, “Tại sao lại ném đồ xuống, lần trước đẩy ngã ta còn chưa thèm tính, lần này lại định ném vỡ đầu ta chắc!!!”

Âm Danh đặt con lợn sữa quay xuống, lắc đầu, “Không phải thế, không phải thế.” Hắn đưa tay chỉ sang bên kia, còn có cả một bàn hương nến, “Lần trước mời Lý Du đại sư đến trừ yêu, sau đó, Lý Du đại sư nói trong giếng này không phải là yêu tinh, mà là thần tiên. Lý Du đại sư dặn dò chúng ta cúng tiến cho tốt để gia thất được bình an. Vì thế cha bảo ta…”

“Ta mặc ngươi! Đằng nào thì ngươi cũng ném vào đầu ta rồi!!!” Tôm Sông nghiến răng nghiến lợi, thù hận chất cao như núi.

“Xin lỗi.” Âm Danh thành khẩn.

“Hừ!” Tôm Sông thả hắn ra, bước qua bên đó, cầm một trái lê lên, “Mấy đồ cúng tế đây sao?”

Âm Danh gật đầu, “Không phải ư? Thế phải cúng tế những gì?”

“Ngay cả chuyện này cũng không biết?” Tôm Sông cười mưu mô, “Đồng nam đồng nữ!”

Âm Danh ngẩn người, “Hạ cô nương…người ta không đùa thế đâu…”

“Ai thèm đùa với ngươi!” Tôm Sông vứt quả lê, đáp, “Đúng thế, trong giếng có một vị thần tiên, nhưng mà, còn có rất nhiều yêu tinh!” Nó chỉ vào mình nói, “Yêu tinh chúng ta nếu muốn tăng đạo hạnh, cách nhanh nhất chính là hút tinh khí và nguyên khí của đồng nam đồng nữ, ngay cả việc này mà ngươi cũng không biết sao? Ngươi…”

Âm Danh nhìn nó, không biết nên nói gì.

“Yêu tinh vẫn là yêu tinh, đừng thấy chúng đối tốt với nhà ngươi một chút mà đã đắc ý.” Tôm Sông nở một nụ cười xiểm nịnh, “Ngày nào đó cô nương không vui, sẽ ăn thịt nhà ngươi!”

“Hạ cô nương, cô nương hà tất phải doạ ta như thế?” Âm Danh cười, “Hôm đó Lý Du đại sư nói, trong giếng có yêu tinh, nhưng không hại người mà tu luyện theo chính pháp, vì thế không cần phải thu phục. Cô nương chưa từng ăn thịt người.”

Tôm Sông cau mày, “Giờ ta bắt đầu ăn cũng không gọi là muộn!”

“Được thôi.” Âm Danh cười rạng rỡ, “Cô nương ăn đi.”

Tôm Sông nhìn hắn, một tuần hương sau, nó cứng nhắc nhả một câu, “Hoá ra là một kẻ điên…” Nói xong, nó nhảy vào trong giếng, chuẩn bị tránh đi.

“Công tử đang nói chuyện với ai thế?” Đột nhiên, có người đi vào.

Ngay lập tức, Tôm Sông biến thành nguyên hình. Thế là người đày tớ nhìn thấy công tử nhà mình và một con tôm sông trên miệng giếng đang trợn mắt nhìn nhau.

“Ủa, sao ở đây lại có một con Tôm Sông?” Người đày tớ kinh ngạc bước qua.

Tôm Sông huơ huơ cái càng, ra vẻ: Nhóc con! Dám qua đây, cô nương kẹp chết ngươi!

Âm Danh lập tức hiểu ý, “Chắc ở trong giếng bò ra, không sao đâu. Ngươi giúp ta mang con heo quay lại đây.”

Người hầu đi qua bên kia, ôm con heo quay qua.

Âm Danh nhận lấy con heo quay, ném vào trong giếng.

“A… a… lại còn cả heo bay từ ngoài vào…” Trong giếng vọng ra tiếng kêu thảm thiết.

“Hắc Tử, Hắc Tử, ngươi không sao chứ!”

“Lý Tử, ta không xong rồi…”

“Hắc Tử, ngươi phải cố gắng lên… Kẻ nào lại thất đức đến thế, còn ném cả heo vào đây…”

Khoé miệng co rút, Âm Danh bối rối gãi đầu.

Người hầu thất kinh, “Đúng là có thần tiên!” Hắn ta co giò bỏ chạy, “Lão gia, có thần tiên…”

Tôm Sông lạnh lùng hừ một tiếng, “Xem việc tốt của ngươi kìa.”

“Hắc Tử, đừng có bỏ ta!”

“Lý Tử, kiếp sau chúng ta lại là huynh đệ…”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

“Shit! Kẻ nào lại ném bao nhiêu rác hữu cơ vào đây thế này!!!” Ếch Xanh gào thét, từ dưới đáy giếng xông lên, “Kẻ nào, kẻ nào dám ném vào đây?! Chỗ này là một cái giếng, không phải thùng rác! Ok? Cái gì! Lợn sữa quay à! Hiểu biết một chút đi được không! Chúng ta đều ăn chay!!! Là kẻ khốn nào đã làm việc này! Ta không phải @#$%^&*…”

Tôm Sông lườm Âm Danh, chậm rãi bò đi.

“Hạ cô nương,” Âm Danh gọi nó, “Cô nương… cô nương sẽ không ăn thịt ta chứ?”

Tôm Sông hừ một tiếng, “Ngươi không nghe nói là nó ăn chay sao? Người thật ngốc…”

“Chắc chắn do Cá Nheo ngươi gây ra rồi!!! Đáng ghét đáng ghét đáng ghét…” Lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

“Ha ha, nói đến đáng ghét, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

Âm Danh gãi đầu, tình cảnh này… Lại đang còn thừa cả một con dê quay, liệu có nên ném nốt vào hay không?