26

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Cuối cùng, Cá Quả và Cá Chép cũng lấy đủ dũng khí, nói với Hồ Ly đã ngồi bên bờ ao chẵn một ngày: “Hồ Ly?”

Hồ Ly vẫn ngồi yên.

“Hồ Ly, chúng ta cùng lăn lộn nhé?” Cá Quả biến thành hình người, lăn một vòng trên cỏ.

“Đúng thế đúng thế.” Cá Chép cũng biến thành hình người, cùng lăn với Cá Quả.

Hồ Ly vẫn ngồi yên.

Cá Quả và Cá Chép nhìn nhau, thở dài.

Lúc này, tiếng vó ngựa rền vang từ đằng xa vọng lại, con tuấn mã màu đỏ đã hiện ra trong tầm mắt lũ yêu.

“Nhanh thật.” Âm Danh trên lưng ngựa cảm thán một tiếng, nhảy xuống.

“Các ngươi đều ở cả đây à? Thật tốt quá, ta bảo đầu bếp trong nhà làm bánh bao xanh, có muốn thử không?” Âm Danh cười, đưa ra một gói lá sen.

“Òa… Hồ Ly… Bánh bao xanh nè…” Cá Quả và Cá Chép cùng hét lên một cách khoa trương.

Hồ Ly vẫn ngồi yên.

“Hỏng rồi! Hồ Ly không ăn bánh bao xanh! Thế giới sắp bị hủy diệt rồi!!!” Cá Quả và Cá Chép ôm nhau khóc.

Tôm Sông biến thành hình người, lên bờ, đá bay bọn chúng.

“Hồ Ly, đừng suy nghĩ tầm thường như bọn cá!” Tôm Sông cười, đưa bánh bao xanh cho nó.

“Sao thế?” Âm Danh nhìn hành động lạ lùng của lũ yêu, bất giác hỏi.

Cá Quả thích hóng hớt, xúc động kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối.

Âm Danh cười, cúi xuống nhìn Hồ Ly. “Việc này có gì khó, chọn một thứ có thể khiến mình vui là được.”

“Vui?” Hồ Ly như sực tỉnh, ngẩng lên nhìn Âm Danh.

“Đúng thế. Nếu như cảm thấy làm tiên có thể vui vẻ, thì làm tiên; nếu cảm thấy làm người tự tại, thì làm người. Ngươi làm yêu tinh bao nhiêu lâu như thế, ngươi cảm thấy làm tiên hay làm người thoải mái hơn?”

Hồ Ly suy nghĩ một lát, “Làm yêu tinh là vui nhất…”

Lũ yêu im lặng.

Âm Danh ngồi xuống đất, “Trước đây ta cũng cảm thấy duy trì tình trạng hiện tại là tốt nhất. Nếu không chọn, sẽ tiếp tục sống như thế này… Có điều, cũng có thể là ta đã chờ đợi một cơ hội không thể không chọn. Ngươi thì sao hả Hồ Ly?”

Hồ Ly ôm lấy túi hạt dẻ trước ngực, im lặng một lúc lâu. Cơ hội không thể không chọn… Phải chọn những suy nghĩ đã làm nó khổ sở hàng nghìn năm nay, hay là chọn sự dịu dàng nhất thời sưởi ấm. Hồ Ly bỗng đứng bật dậy, chạy ù đi.

“Thế là thế nào?” Cá Quả trợn tròn mắt, không hiểu.

Âm Danh cười, “Ngươi không cảm thấy, có những lúc do dự chính vì trong lòng đã đưa ra quyết định, chỉ là còn đang sợ hãi mà thôi?”

“Không hiểu!” Cá Quả và Cá Chép cùng lắc đầu.

“Không cần hiểu là tốt nhất…” Âm Danh vẫn cười.

“Hừ, bớt đến chỗ này nói vớ vẩn đi!” Tôm Sông khinh bỉ.

“Ta đâu có nói vớ vẩn.” Âm Danh ngây thơ lên tiếng, “Rồi cũng đến một ngày, chúng ta đều phải lựa chọn…”

“Ta thì không có vấn đề gì, chỉ cần có bánh đậu và được buôn chuyện là đủ.” Cá Chép thật thà.

“Ta cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ cần được sống với Cá Chép là đủ.” Cá Quả cũng thật thà.

“Kiểu gì ta cũng muốn làm tiên, bơi ra biển lớn!” Tôm Sông nghiêm túc.

“Ta là tiên, nên chỉ cần được chạy.” Kỳ Ký cũng nghiêm túc.

Cá Nheo nổi lên, thở dài, “Ta ngần này tuổi rồi, không chọn cũng không sao…”

Âm Danh lặng lẽ cười, “Vì thế ta mới cảm thấy, quen với các ngươi thật tốt…”

Khoảnh khắc ấy, Tôm Sông bỗng cảm thấy nụ cười ấy chứa đựng điều gì rất sâu sắc, khiến nó xúc động muốn đưa ra một câu hỏi. Âm Danh muốn chọn gì, tại sao lại chọn thế…

Giọng của Cá Nheo vẫn có vẻ hồi tưởng, “Ha ha, nói đến sự lựa chọn, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

Khi Hồ Ly chạy lên núi, đúng vào trận mưa bóng mây, những giọt mưa long lanh trong ánh nắng khiến không gian xung quanh cũng trở nên mông lung mờ ảo.

Đạo quan vẫn không hề thay đổi, giống như nghìn năm trước, lần đầu tiên nó từng chứng kiến. Nhìn thấy kết giới ở cửa, nó bèn đi đường vòng, biến thành một con Hồ Ly nhỏ, rồi chui qua cái lỗ chó trên tường. Nó chưa bao giờ thực sự bước vào đạo quan này, nơi nó đến, chỉ có một: Nhà bếp.

Nó chui vào nhà bếp, chả buồn nhìn quanh đã ngoạm ngay lấy một túi thức ăn rồi xông ra cửa. Bỗng chốc, tất cả chuông gió trong đạo quan vang lên. Tiếng chuông vang vọng trong khu rừng đẫm nước mưa.

Nó bỗng cảm thấy thật vui, nó ngoạm túi thức ăn, tung tăng nhảy nhót trong rừng cây long lanh những hạt mưa ấy. Cho đến khi một giọng nói quen thuộc nghiêm khắc vang lên, “Đứng đó!”

Nó dừng chân, ngoan ngoãn quay lại nhìn người thiếu niên ướt sũng nước mưa.

“Trả cho ta.” Thính Thông giơ tay, tránh ánh mắt nó.

Hồ Ly lấy miếng ngọc thạch hàn băng ra, “Đổi bằng cái này được không?”

Thính Thông hơi sững lại, cau mày, “Ta nói rồi, thứ này rất quý…”

Hồ Ly đặt túi thức ăn và cả ngọc thạch xuống, nhìn Thính Thông, “Thế thì, đổi thứ khác.”

“Trong đạo quan của chúng ta chẳng có gì đáng giá.”

“Nếu…” Hồ Ly nhìn miếng ngọc bội không biết quý giá vì điều gì, chậm chạp cất lời, “Nếu ngươi tìm thấy một nơi non xanh nước biếc, ngày nào ta cũng sẽ đến đó ăn trộm đồ, như vậy, miếng ngọc thạch này có đủ không?”

Bỗng nhiên, Thính Thông không thể xác định nổi mình đã nghe thấy những gì, sững sờ nhìn Hồ Ly đang dần dần biến hình thành thiếu nữ.

“… Ta quyết định làm người.” Hồ Ly chậm rãi nói, “Vì thế, có thể ta sẽ không có đủ pháp lực để chạy trốn. Nếu ta đến ăn trộm, ngươi đừng báo quan, được không?”

“Ngốc thật. Ở nơi đó làm gì có quan phủ…” Thính Thông cười, cảm thấy cảnh sắc trước mắt bỗng trở nên mờ ảo trong làn mưa thu.

“Đúng thế…” Hồ Ly chớp mắt, “Nơi đó làm gì có quan phủ…”

“Thế nên, dù không có miếng ngọc thạch này, cho dù ngày nào ngươi đến ăn trộm cũng không sao.” Thính Thông bước tới, giọng nói vô cùng ấm áp.

Khoảnh khắc đó, Hồ Ly không biết mình nên cười hay nên khóc. Nếu làm tiên, nó sẽ quên hết những cảm giác này, vì thế, nó chọn làm người.

Thính Thông giơ tay, “Trả lại đồ cho ta.”

Hồ Ly nhặt lấy túi đồ trên đất, đặt vào lòng bàn tay Thính Thông.

“Còn nữa?”

Hồ Ly suy nghĩ, “Ngươi đã nói là không cần ngọc thạch mà?”

Thính Thông cau mày, “Đúng thế, ăn trộm đồ thì không cần. Ta đang hỏi ngươi tiền hạt dẻ trước đây.”

Hồ Ly cũng cau mày, “Không phải chính ngươi đã trả lại cho ta sao?!”

Thính Thông tiến lại gần một bước, “Hối hận rồi phải không?”

Hồ Ly cũng tiến lại gần một bước, “Đâu phải như vậy!”

Bất giác, Thính Thông đỏ mặt, tránh ánh mắt của Hồ Ly, “Trả cho ta…”

Hồ Ly nghiến răng, cầm miếng ngọc bội, biến thành hồ ly rồi chui tọt vào rừng.

“Ngươi!” Thính Thông cũng nghiến răng, “Ngươi đứng lại cho ta!!! Con Hồ Ly chết tiệt kia! Trả đồ lại cho ta!”

Hồ Ly ngậm miếng ngọc thạch, vừa chạy vừa hét, “Òn âu!”

Thính Thông lấy phù chú trong lòng ra, ném qua, “Đứng lại cho ta!”

Hồ Ly khéo léo né tránh, mưa thu lất phất trên người lành lạnh, nhưng lồng ngực lại thật ấm áp. Nó bỗng hiểu, hóa ra mấy nghìn năm nay, chỉ là đợi có người nói với nó rằng, người đó sẽ đợi nó ở một nơi non xanh nước biếc, khung cảnh thanh bình…

Hôm đó, tiếng chuông gió trong đạo quan vang vọng khắp núi rừng, xen lẫn trong làn mưa thu miên man…