20

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ngày thứ nhất Thính Thông không đến.

Hồ Ly lăn lộn.

Ngày thứ hai Thính Thông không đến.

Hồ Ly lăn lộn, lăn lộn.

Ngày thứ ba Thính Thông không đến.

Hồ Ly lăn lộn, lăn lộn, lăn lộn.

Cuối cùng, Cá Nheo cũng phải lên tiếng: “Hồ Ly, ngươi còn lăn lộn thế, thảm cỏ sẽ bị nát bươm đấy…”

Hồ Ly lăn lông lốc thêm một lần nữa rồi ngồi thẳng dậy, phủi cỏ trên đầu, “Tại sao Thính Thông vẫn không đến?”

“Không đến thì ngươi cũng không cần phải lăn lộn như thế…” Cá Nheo thở dài, “Làm ta chóng cả mặt.”

“Nhưng những lúc người ta không đợi nổi nữa thì lại thích lăn vài vòng…” Thế là, Hồ Ly lại tiếp tục lăn lộn trên thảm cỏ.

“Chẳng trách Hồ Ly bị trụi lông…” Quần yêu bỗng hiểu ra.

Đúng lúc ấy, từ trên không trung một con chim sẻ bay tới.

“Tôm Sông!” Chim Sẻ đậu trên hòn đá bên ao, gọi.

Tôm Sông trèo lên, “Sao thế, Chim Sẻ?”

Chim Sẻ đập cánh, “Bên hồ lớn đang bán hàng đại hạ giá, không đi ngay là hết đấy!”

“Chết tiệt! Hàng đại hạ giá à???” Quần yêu nhao nhao biến thành hình người, bò lên bờ.

“Nhanh! Không thì hết sạch hàng đẹp bây giờ…” Chim Sẻ đập cánh, bay đi.

“Hồ Ly, còn không đi sao?” Lần đầu tiên nghe thấy hàng đại hạ giá, Cua vô cùng hưng phấn, nó nhìn về phía Hồ Ly vẫn đang lăn lộn, lên tiếng.

Hồ Ly suy nghĩ một lát, “Đi!” Hồ Ly hiện thành hình người, cất bước theo mọi người.

Hồ lớn, nghe tên cũng đã đoán ra, đích thị là một cái hồ rất lớn. Bên đó có rất nhiều người đang bơi, cũng rất nhiều thuyền, còn cả một cơ số người nhảy hồ tự tử, đắm thuyền chết đuối cũng nhiều. Vì thế, dưới đáy hồ có vô số thứ.

Khi quần yêu đến được dưới đáy hồ, thủy quan của hồ lớn là Bàn Long đang giơ một tấm biển lớn, trên viết: Toàn hồ giảm giá 30%. Phía sau là một hàng chữ nhỏ: Vì gần đây Hoàng Hà bão lụt, nước trong bản hồ dâng cao, mạch nước ngầm chảy xiết gây nên đắm thuyền vô số, khiến nguồn cung dồi dào, bởi vậy đặc biệt tri ân khách hàng.

“Ồ, lão Bàn!” Cá Nheo tiến lên chào.

“Ồ, lão Niêm!” Bàn Long vuốt râu, cười.

“Nghe nói ngươi hạ giá nên ta đặc biệt đến đây ủng hộ.” Cá Nheo nhìn ra đáy hồ có bao nhiêu yêu tinh, nói.

“Hoan nghênh hoan nghênh, giảm giá toàn bộ 30%. Có điều, không được thử y phục.” Bàn Long chỉ vào tấm biển trong tay, nói.

“Được…” Cá Nheo vẫn chưa nói xong, đã nghe thấy những tiếng hét hưng phấn từ phía bên kia.

“Oà, đây là kiểu yếm thịnh hành nhất hiện nay…”

“Còn có cả bộ đồ hàng hiệu này nữa…”

“Nhiều đồ quá.” Cá Nheo cười.

“Quá khen quá khen.” Bàn Long cũng cười.

“Bàn Long đại bá, cái này bán thế nào?” Cá Quả và Cá Chép mỗi đứa cầm một bộ y phục, hỏi.

“Ồ, cái này nguyên giá là ba năm đạo hạnh, nay lấy rẻ hai ngươi, mười tháng thôi.” Bàn Long rộng rãi.

“Thật ạ!!!” Ánh mắt của Cá Quả và Cá Chép sáng lấp lánh.

“Hắc Tử, có bộ y phục này rồi, ta còn sợ gì không có mùa xuân thứ hai!”

“Đúng thế, Lý Tử, mùa xuân của chúng ta đến rồi!”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

“Làm phiền qua bên kia thanh toán…” Bàn Long bất đắc dĩ cắt ngang.

Cá Quả và Cá Chép vô cùng nhanh nhẹn đến trước thuỷ tinh cầu ở bên kia, truyền vào bên đó mười tháng đạo hạnh.

Cá Nheo lắc đầu, “Thực đúng là cách tu luyện hay của những người lười, ngươi bây giờ cũng có thể thành thần rồi.”

Bàn Long khinh thường, “Xì, làm thần thì có gì hay. Ta sẽ bán giá cao những quả cầu thuỷ tinh cho những người muốn nâng cao đạo hạnh, càng kiếm bộn hơn! Sau này ta sẽ mở thêm mấy chi nhánh nữa. Oa, cuộc sống thật là muôn màu muôn vẻ… Ngươi có hứng thú gia nhập liên minh không?”

“Không cần đâu…” Cá Nheo không nói gì thêm.

“Oà… Châu báu đẹp quá…”

Ly, Tôm Sông, và Hồ Ly không hẹn mà cùng hét lên.

“Có mắt nhìn đó!” Bàn Long bước qua giải thích, “Đây đều là những vật quý hiếm do một nữ nhân gần đây rất hay ném xuống…”

“Tại sao lại ném đi?” Ly không hiểu, “Cái này không phải là rất quý sao?”

“Hình như bị một kẻ phụ tình nào đó bỏ rơi, sau đó nàng ta cũng nhảy xuống hồ.” Bàn Long trả lời.

“Thật đáng thương.”

“Đúng thế đúng thế, nghe nói họ Đỗ, là một danh kỹ. Chậc chậc, tình yêu đúng là thứ hại người.”

“Đúng thế đúng thế, đúng là hại người.”

“Oà… Các ngươi đả kích người ta!!!” Hồ Ly lại gào khóc.

Quần yêu sững sờ.

“Các ngươi nói thế chẳng phải ý nói người ta bị Lý Du ca ca bỏ rơi sao!!! Hu hu hu hu…”

“Như ngươi thì không được gọi là bỏ rơi, ngay từ đầu đã chẳng có quan hệ gì rồi…” Tôm Sông thành thực.

“Oà… Thật là quá đáng!!! Người ta không sống nữa!!!” Hồ Ly khóc càng thảm thiết.

“Ai da, tiểu Hồ Ly, ngươi khóc thế làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của ta đấy!” Bàn Long vội vã an ủi.

“Người ta mặc kệ… Hu hu hu hu…”

Bàn Long gãi đầu, vẻ khổ sở, “Thế, thế ta miễn phí tặng ngươi miếng ngọc bội này được không? Đừng khóc nữa, khách hàng của ta sợ mà chạy hết đấy!”

Hồ Ly nhìn miếng ngọc bội óng ánh long lanh, giống như băng tuyết, mắt hấp háy, mũi khịt khịt.

“Sao hả? Quá được phải không? Ngọc thạch hàn băng cực phẩm đấy, miễn phí cho ngươi…” Bàn Long dụ dỗ.

“Ngươi nói tặng ta đấy nhé.” Hồ Ly vui vẻ cầm lấy.

“…Tặng ngươi tặng ngươi, đằng nào thì hàng này cũng khó bán, bỏ ở đây thật lãng phí.” Bàn Long hết nhẫn nại.

“Ha ha, nói tới lãng phí, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

= = #

Khi trở về ao, sắc trời đã tối.

“Mệt quá đi mất. Tranh mua vất vả thật đấy.” Quần yêu mệt mỏi đấm lưng.

“Sao giờ mới về!” Cua bò tới, nhỏ nhẹ hỏi.

Vì bận đi học nên Cua đã bỏ mất cơ hội mua hàng hạ giá, nhưng nó chẳng hề tức giận, khiến quần yêu cũng không cảm thấy áy náy.

“Thính Thông ca ca đã đợi lâu lắm rồi đấy!” Cua bất mãn chỉ sang bên kia.

“Thính Thông?” Hồ Ly vừa nghe tiếng đã vội chạy qua.

Bên bờ ao, Thính Thông đang dựa vào tảng đá ngủ, trong tay, ôm một túi hạt dẻ ngào đường.

Hồ Ly nhảy lên hòn đá, nhìn Thính Thông.

Phía sau cổ áo có mấy vết thương còn mới. Hồ Ly sững người, ngó lại gần hơn khiến Thính Thông tỉnh giấc.

“Hồ Ly chết tiệt, đến giờ mới trở về…” Thính Thông dụi mắt, nói.

“…”

Hồ Ly yên lặng nhìn Thính Thông.

“Này, hạt dẻ ngào đường của nhà ngươi đây. Nhưng hôm nay bị nguội mất rồi… Ngươi ăn tạm.” Thính Thông đưa túi hạt dẻ qua, nói, “Ta cũng phải về đây.”

“Này.” Hồ Ly gọi, “Vết thương là thế nào?”

Thính Thông yên lặng một lúc, giơ tay xoa đầu nó, “Chặt củi bị thương thôi, ngốc!”

“Chắc vì tự ý thả Hồ Ly nên bị phạt.” Cá Nheo lên tiếng.

“Thật không?” Hồ Ly lo lắng.

“…” Thính Thông nhìn Cá Nheo, e hèm lấy giọng, “Ta phải về đây, nếu không sư phụ sẽ giận.”

“Khoan đã!” Hồ Ly tung người, quá dùng lực khiến Thính Thông ngã lăn ra đất.

“Đau… Làm gì thế!” Thính Thông bực mình.

Hồ Ly rụt đầu áy náy, “Xin lỗi xin lỗi, ta không biết lại làm ngươi ngã.” Nó giơ móng vuốt ra, đặt miếng ngọc bội vào tay Thính Thông.

Thính Thông không hiểu.

“Tiền hạt dẻ, ta không ăn không của ngươi đâu!” Hồ Ly nhảy đi, nói.

Thính Thông cười, “Xì, ngươi có biết miếng ngọc bội này đáng bao nhiêu tiền không?”

“…” Hồ Ly suy nghĩ, “Sau này ngươi còn phải mua hạt dẻ cho ta, cứ coi như là gửi luôn tiền hạt dẻ sau này đi!”

Thính Thông hơi sững lại, rồi đứng lên. “Ta đi đây…” Nói xong thì đi thật nhanh.

Hồ Ly thấy Thính Thông đã đi khỏi thì lấy ra một hạt dẻ ngào đường, bóc vỏ đưa lên miệng.

“Ngọt – quá – đi.” Vẻ mặt nó vô cùng hạnh phúc.

“Ta cũng muốn ăn!” Cua bò qua, hét lên.

“Phần bọn ta với!” Cá Quả và Cá Chép cũng nhào vô.

“Ta cũng muốn ăn!” Tôm Sông cũng gia nhập.

“Hạt dẻ ngào đường à, ta chưa được ăn bao giờ cả!” Ly vui vẻ chen vào.

“Không… cho… ta ăn hết!” Hồ Ly ôm lấy túi hạt dẻ, gắt gỏng.

“Ích kỷ quá!”

“Ha ha, nói tới ích kỷ, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”