07

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Ngươi là yêu quái phương nào?” Thính Thông cầm chiếc bánh vừng, nhìn về phía Âm Danh đang ngồi bên bờ ao, hỏi.

Cánh tay cầm cốc rượu dừng lại giữa không trung. Âm Danh sững sờ nhìn Thính Thông.

“Ha ha, nó đâu phải là yêu tinh…” Cá Quả biến thành một thiếu niên, ngồi trên thảm cỏ nói.

Thính Thông sững sờ nhìn Âm Danh, “Ngươi không sợ sao?”

Âm Danh nhấp một ngụm rượu, “Tại sao phải sợ?”

Thính Thông thở dài, “Ồ…”

“Rốt cuộc các ngươi đang nói gì thế?” Cá Chép cũng biến thành một thiếu niên, xúm vào hỏi.

Âm Danh cười nói, “Bánh vừng ngon hay bánh đậu ngon?”

“Bánh đậu ngon…” Cá Quả và Cá Chép cùng trả lời.

“Chính là như vậy.” Âm Danh tiếp tục rót rượu.

Nhân thân của Cá Nheo là một đại bá khoảng bốn năm mươi tuổi. Vẻ mặt gian tà cộng thêm một cái nốt ruồi ở cằm, trên cái nốt ruồi lại mọc ra một sợi lông, rõ ràng là hình ảnh của một sư gia đểu giả chốn nha môn… Cá Nheo nở một nụ cười thô tục, cầm cốc rượu lên, “Tài ăn nói của Âm Danh công tử quả thật không tồi, tại hạ khâm phục…”

“Đâu có đâu có…” Âm Danh cười chắp tay vái vái.

“Khách khí khách khí…” Cá Nheo cũng chắp tay vái vái.

“Các ngươi đủ chưa đó hả? Buồn nôn quá!” Tôm Sông cũng chẳng thèm biến hình người, chỉ bò đến, châm biếm.

“Hạ cô nương, có muốn uống một chút không?” Âm Danh cười với Tôm Sông.

Tôm Sông lườm nó, lạnh lùng hừ một tiếng, quay về ao.

Âm Danh bất lực gãi đầu, bỗng phát hiện thấy Thính Thông nhìn mình vẻ vô cùng sùng bái.

“Ngươi thật lợi hại… Ta tu hành bao nhiêu năm mà chưa bao giờ đuổi được yêu tinh!” Thính Thông nói, giọng thành khẩn.

“Nó đâu có đuổi được ta!!!” Ngay lập tức Tôm Sông lại biến thành hình người, nói rất to.

Quần yêu nhìn nó, lại nhìn Âm Danh, thở dài, “Không cần giải thích, sự thực đã rất rõ ràng…”

“Ta giết chết bọn cá các ngươi!” Tôm Sông khua khua thanh đao ở thắt lưng.

“Cứu mạng…” Quần yêu cười ồ, nhao nhao chạy trốn.

Cảnh đuổi bắt lộn xộn bên bờ ao khiến Âm Danh lại bật cười.

“Ngươi rất thích cười đó nhỉ!” Tôm Sông dừng lại để thở, nhìn Âm Danh giận dữ.

Vẻ mặt vô tội, Âm Danh hỏi, “Không được sao?”

“Ai thèm để ý đến ngươi!!!” Tôm Sông hất đầu, tiếp tục đuổi bọn cá.

“Ngươi là người trong trấn à?” Thấy bọn yêu tinh đều đã đuổi nhau đi cả, Thính Thông mới hỏi.

“Đúng.” Nụ cười của Âm Danh bỗng ảm đạm đi rất nhiều, khẽ trả lời.

“Một công tử lắm tiền?” Thính Thông nhìn y phục của Âm Danh, tuy đơn giản, nhưng đều là những chất liệu thượng hạng.

“Cũng coi là như thế.” Âm Danh thở dài.

Thính Thông vừa định hỏi rõ thêm để còn biết người này xấu tốt thế nào, lại bị Hồ Ly cắt ngang.

“Bánh… bao… xanh…” Hồ Ly nhào đến, tóm lấy vai Thính Thông.

Thính Thông giơ tay ra, tóm lấy cổ Hồ Ly, nhấc bổng nó lên, gằn giọng giáo huấn, “Ta đã nói không có rồi mà!”

Hồ Ly ôm đuôi, nước mắt nhoe nhoét, “Mặc kệ…”

“Ngươi một vừa hai phải thôi nha!!!” Thính Thông cau mày nói.

Đang lúc nháo nhào cả lên, bỗng có một người từ trong rừng đi ra.

“Thiếu gia, hóa ra đang ở đây. Lão gia tìm cậu đấy.” Người vừa đến mặc y phục nô bộc, vẻ mặt không giấu nổi sát khí.

Âm Danh đứng lên, im lặng đi tới.

“Sau này thiếu gia đừng qua lại với phường hạ lưu này.” Người vừa đến nhìn quanh đám yêu tinh, lạnh lùng lên tiếng.

Âm Danh cau mày, đang định nói gì, đã thấy Tôm Sông bước tới, trong vòng mấy chiêu, đã quật ngã người kia lăn ra đất. Tôm Sông kề thanh đao sắc bén của mình vào yết hầu gã.

Nó nở nụ cười ma mị: “Sao hả, vừa nói bọn ta là gì?”

Sắc mặt xanh lè, gã nhìn Tôm Sông, nói không nên lời.

“Ta có phải giúp gã kia không?” Thính Thông bất đắc dĩ nhớ ra chức trách tiểu đạo sĩ hàng yêu của mình.

Hồ Ly lắc đầu quầy quậy với Thính Thông.

“Thế à… Thế thôi vậy…” Thính Thông thở dài, nhìn lên trời giả vờ ngơ ngẩn.

“Hạ cô nương.” Âm Danh cười nói, “Nể mặt ta, bỏ qua đi.”

Tôm Sông quay lại nhìn hắn, “Ta thân thiết với ngươi lắm sao?” Tuy nói vậy nhưng vẫn thu đao về.

Âm Danh lại cười, đưa tay kéo gã hán tử đang nằm trên đất lên, “Về thôi.”

Nhìn bọn họ rời đi, Tôm Sông cau mày, “Thật là những người phiền phức!”

“Họ rất tốt mà? Đằng nào thì bình thường cũng không có ai so chiêu với ngươi.” Cá Nheo nở nụ cười vô cùng hiền từ.

“Ai bảo thế?” Tôm Sông cười gian xảo, “Hắc Tử, Lý Tử… Lại đây làm mấy chiêu…”

Cá Quả và Cá Chép nhìn nhau, “Thôi mà…” Nói xong, bọn chúng lập tức trốn vội khỏi hiện trường.

Tình cảnh này, Thính Thông không thể không bật cười.

“Ai… Ngươi tóm cổ ta đau quá, thả ta xuống đi!”

Hồ Ly uất ức oán trách.

Thính Thông cười, đổi tư thế ôm lấy nó. “Nhìn kỹ ngươi cũng đáng yêu thật đấy, như một con mèo.”

Gân xanh hằn đầy trên trán, Hồ Ly gằn giọng, “… Sỉ nhục chủng tộc chúng ta…”

“Ha ha…” Thính Thông cười lớn, “Ta nói ngươi đáng yêu mà!”

“Ta chẳng vui chút nào hết.”

“Lông mượt như tơ?”

“Vớ vẩn! Ai mà chẳng có lông!”

“Núng na núng nính?”

“Cấm không được nói ta béo!”

Bỗng nhiên, Cua từ đâu chạy tới, rồi khóc òa lên, “Bánh của ta! Ta, ta không được ăn cái nào hết!”

“Chết rồi…” Sắc mặt quần yêu bỗng thay đổi hẳn.

“Hu hu hu hu! Các ngươi thật quá đáng! Hu hu hu hu.”

“Chuyện đó, nói đến quá đáng, ta đã từng…”

“Lão Niêm, chuyển chủ đề khéo thật đấy!”

“Đa tạ…”

“Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Hu hu hu hu.”