33

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ếch Xanh chớp mắt nhìn đám tiểu yêu trước mặt.

“Lại đến à… Lần này lại là vì sao đây?” Ếch Xanh không hài lòng hỏi.

Cá Quả và Cá Chép ngây thơ lên tiếng: “Không liên quan đến chúng ta, chính lão Niêm bảo chúng ta đến đây.”

“Đúng thế đúng thế, lão Niêm nói ngươi ở một mình buồn tẻ, muốn chúng ta đến chơi.”

“Ta buồn tẻ…” Ếch Xanh nhếch môi.

“Đúng thế đúng thế!” Quần yêu gật đầu.

“Đúng là kẻ hay đặt điều! Hắn đang ở đâu, ta phải…”

Ếch Xanh nộ khí ngút trời, nhìn bốn chung quanh nhưng không thấy Cá Nheo, “Hắn đâu?”

“Lão Niêm nói mình không đến, tránh cho ngươi tức giận.” Cua trả lời.

Ếch Xanh cau mày, thở dài một tiếng.

“Bỏ đi. Các ngươi cứ ở lại đây…” Nói xong, ôm đàn ba dây bỏ đi.

Quần yêu nhìn nhau, “Tại sao lão Niêm không đến?”

Ở dưới ao, lão Niêm hắt xì liên tục mấy cái.

Ly tránh ra thật xa, lo lắng nhìn Cá Nheo.

Cá Nheo khịt mũi lên tiếng: “Trời lạnh phải chú ý mặc ấm… Tiểu Ngu Si, hình như ta bị cảm rồi, cẩn thận không lại lây đấy, ngươi cũng đến cái giếng đó đi.”

Ly vuốt móng, “Ta là thủy quan, không được tùy tiện rời khỏi ao.”

Cá Nheo nhìn nó, “Ngươi vẫn một ngày ba lần chạy sang ao bên kia đấy thôi?”

Ly ngây thơ đáp: “Ta…”

“Vậy thế này đi.” Cá Nheo bơi qua, nói, “Lần này ngươi hãy qua ao bên kia, ở bên cạnh Giao Long lâu lâu một chút…”

Ly gãi đầu, “Nhưng mà…”

“Ha ha, nói tới nhưng mà, ta đã từng…”

“Lão Niêm… Đừng có chuyển chủ đề…” Ly thận trọng lên tiếng.

“Khụ khụ, thói quen…” Cá Nheo vuốt râu.

Ly nghĩ một lát, “Ta qua bên chỗ Giao Long, ao này sẽ thế nào?”

“Ta sẽ trông coi giúp ngươi.” Cá Nheo vỗ ngực.

Vẻ mặt Ly vô cùng nghi ngờ.

“Ha ha, nói tới việc trông coi giúp người khác, ta đã từng…”

Ly nhảy vọt ra khỏi ao, “Ta đi đây, ta đi đây…”

Cá Nheo gật đầu vừa ý, nhìn mặt nước, “Ba ngày…”

Chạy đến cái ao bên kia, Ly chuồn xuống đáy hồ, cuộn thành một vòng.

“Đến làm gì.” Giao Long lườm nó, nói.

Ly cuộn càng chặt, nghiêm túc nói, “Ta là bánh bao.”

Giao Long khinh bỉ nhìn nó, “Rất lạnh đấy…”

“Sao lại lạnh?” Ly thả lỏng người, vuốt móng, “Bọn cá chỗ ta nói ngươi nhìn thấy ta thế này, chắc chắn sẽ rất vui lòng…”

Giao Long bất giác bật cười, “Vui mới lạ chứ! Tạo hình cổ quái thế mà.”

“Bọn nó nói màu sắc này của ta, chỉ có thể cos[1] bánh bao…” Ly trả lời vẻ vô cùng đáng thương.

[1] Cos hay cosplay là một từ tiếng Anh do người Nhật sáng tạo ra viết tắt của “costume play”. Từ này chỉ việc người hâm mộ các nhân vật trong manga, anime, tiểu thuyết đồ họa, video games, phim giả tưởng… ăn mặc hoặc có điệu bộ giống nhân vật mà mình yêu thích.

Trấn thủy kiếm và gông xiềng bắt đầu phát ra những âm thanh chói tai.

“Ha ha ha…” Giao Long bật cười, “Ai nói cos bánh bao, không phải là càng giống với bánh bao cuộn hơn hay sao.”

Ly vui vẻ hẳn lên, “Đúng thế đúng thế, tại sao ta lại không nghĩ ra. Bánh bao cuộn cũng từng cuộn một.”

“Ha ha, nhưng mà không có hành hoa.” Giao Long cười nói.

Ly thấy Giao Long vui vẻ, cũng cảm thấy vui lây. Rõ ràng là bọn cá trong ao không lừa nó.

“Ta… có thể ở đây lâu một chút được không?” Ly lên tiếng hỏi.

“Lại sao nữa đây?” Giao Long lắc lư cái đầu hỏi.

“Cá Nheo chỗ ta bị cảm, nói ta cẩn thận không bị lây…” Ly trả lời.

Giao Long giận dữ thở dài. “Ngu Si, ngươi… Yêu tinh làm gì mà bị cảm! Còn nữa, ngươi là thần tiên, làm gì có chuyện bị lây!!!”

Ly thụt lùi về phía sau, “… Thế thì ta trở về vậy…”

“…” Giao Long im lặng một lát, “Nhưng mà… nếu ngươi muốn ở lại thì cứ ở… Chưa biết chừng… lại bị lây thật đấy…”

Ly gật đầu, “Ừm, trời lạnh rồi, phải cẩn thận!”

Không biết tại sao, không khí dưới đáy hồ bỗng trở nên nặng nề.

Ly và Giao Long bắt đầu không biết nói gì.

Hồi lâu, Ly lại cuộn lại, nhân tiện còn tóm ít bùn vào trong lòng, “Nhìn xem, bánh đậu này.”

Giao Long cười thành tiếng, “Ngu si!”

“Không phải Bạch Ly, mà là bánh đậu!” Ly vẫn hoàn toàn nghiêm túc.

Giao Long cười nói, “Nhìn đã biết không thể ăn nổi.”

Ly cười hi hi, thả lỏng người rũ sạch bùn đất. “Chuyện lần trước, xin lỗi nhé…”

Giao Long cười hỏi, “Chuyện gì?”

“Cái chuyện ta nói sẽ trốn đi ấy…” Ly vẫn chưa hết khiếp sợ.

Ý cười hoàn toàn biến mất, Giao Long lạnh nhạt: “Ồ.”

“Bọn cá trong ao đã nói với ta rồi. Phải trốn đi với người mình thích, thế nên ta sẽ không trốn đi cùng người khác…” Ly thành khẩn trả lời.

“Ồ.” Giao Long đáp cho có chuyện.

“Ta vẫn thích ở bên cạnh ngươi…” Ly rũ sạch bùn, nói.

Sự trầm mặc đến tĩnh lặng lan truyền nơi đáy ao.

Hồi lâu, Giao Long hờ hững đáp: “Ồ…”

Ly bơi qua, “Ngươi không giận à?”

Giao Long nhìn nó, “Ai giận?”

“Ngươi ấy.” Ly khẳng định, “Bọn cá trong ao đã dặn dò ta phải sang đây xin lỗi. Ngươi không giận chứ?”

Giao Long phát khùng, “Ta đã nói là không giận rồi mà!”

Ly co người lại, “Xin lỗi… Ta vẫn nên cos bánh đậu thì hơn…”

Giao Long nghiến răng, “Ta – không – thích – ăn – bánh – đậu…”

“Hả?” Ly vuốt móng, “Vậy làm thế nào? Ở đây chỉ có mỗi bùn thôi… Bánh bao cuộn nhé?”

“…” Đầu của Giao Long va vào trấn thủy kiếm, nó vẫn yên lặng.

Ly bắt đầu cảm thấy bất an. “Thế, quẩy nhé?”

Giao Long hết kiên nhẫn, “Được rồi, ngươi là ngươi đủ rồi…”

Ly cười, gật đầu, “Ừ.”

Lúc này, mặt nước bỗng chấn động, một luồng ánh sáng màu đen đổ vào ao.

Ly nhắm mắt, lúc mở ra đã nhìn thấy một nam tử áo đen đứng đó. Mái tóc đen xõa dài bồng bềnh trong nước, rất thần kỳ. Người đó đẹp, nhưng vẻ đẹp ấy mang đến cảm giác lạnh băng khiến người ta sợ hãi.

“Là ngươi à…” Giao Long hỏi qua loa, “Có việc gì vậy?”

Kẻ đến lấy ra một cuộn văn thư, lên tiếng: “Phụng pháp chỉ tiên cung, xá cho ngươi tội danh trước kia, thảo phạt yêu ma.”

“Thái bình thịnh trị, lấy đâu ra yêu ma?” Giao Long khinh thường.

“Ngươi còn nhớ Huyền Thanh không?” Kẻ đến lên tiếng.

“Con Ếch Xanh đó à?” Giao Long cười. “Nó đã nhập tiên tịch, có gì đáng thảo phạt?”

“Nó bao che yêu ma, dung túng bát tuấn. Thiên cung muốn tước tiên tịch của nó.” Kẻ đến bình tĩnh trả lời.

“Ồ? Cho dù là thiên cung cũng không thể vào trong miệng giếng đó.” Giao Long nhẹ nhàng lên tiếng. “Ta lãnh pháp chỉ thì cũng thế mà thôi!”

“Ép nó ra là được.” Kẻ đến nhìn Ly đang đứng bên cạnh. “Ngươi chỉ cần hàng phục nó là xong.”

Giao Long nhắm mắt, “Không có hứng.”

“Ngươi muốn bị nhốt ở đây cả đời sao?” Kẻ đến cau mày.

“Không muốn.” Giao Long trả lời, “Có điều ân oán riêng của ngươi, ta không muốn xen vào.”

“…” Hai con ngươi thoáng có sát khí, kẻ đến lại nói, “Không hổ là rồng, cứng đầu cứng cổ thật.”

Vẫn một khẩu khí coi thường, Giao Long tiếp tục, “Ai dám so với ngươi, rồng có mạnh cũng khó đè đầu rắn mà, không phải sao?”

Kẻ đến cười ha ha, pháp chỉ trong tay đã tan thành bột, trôi theo dòng nước. “Nếu đã như thế, ta cũng không miễn cưỡng. Vốn dĩ ta đã phản đối thiên cung xá tội cho ngươi. Có điều, ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu, đừng có hối hận…”

Nói xong, luồng ánh sáng màu đen bay ra khỏi mặt nước, hoàn toàn biến mất.

“Ai thế?” Ly hỏi.

“Xà tinh.” Giao Long trả lời, “Nhập tiên tịch vẫn nguyên một bộ dạng đáng ghét!”

Giao Long đã ghét, Ly cũng chẳng thể yêu. Nó gật đầu, xác lập kẻ thù.

“Ta sẽ hối hận sao? Nực cười…” Giao Long phẫn nộ, lại như bỗng nhớ ra chuyện gì, “Này, qua đây!”

Ly ngoan ngoãn lại gần.

Giao Long dùng sức chạm vào trấn thủy kiếm, ngay lập tức, vây vàng rơi xuống.

Ly có chút sợ hãi.

“Cầm lấy.” Giao Long nói.

Ly cầm cái vây màu vàng, không hiểu.

“Nếu xảy ra việc gì, cứ mang cái vây này ra, biết chưa?” Giao Long dặn dò.

Tuy không hiểu nguyên nhân, nhưng Ly vẫn nghiêm túc gật đầu, “Biết rồi.”

Vây vàng phát ra thứ ánh sáng đẹp đẽ, lấp lánh dưới nước.