12

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Quần yêu, tại sao các ngươi lại thành tinh?” Sáng sớm ngày thứ hai, Ếch Xanh ôm đàn ba dây, hí hửng ngồi bên bờ ao hỏi.

Cá Quả trả lời: “Tại vì không muốn ăn cá!”

Cá Chép trả lời: “Tại vì muốn lên bờ nghe buôn chuyện!”

Cua trả lời: “Tại vì không muốn bò ngang cả ngày!”

Tôm Sông trả lời: “Tại vì muốn ra biển lớn!”

Hồ Ly trả lời: “Tại vì yêu.”

Phát hiện ra Thính Thông vắng mặt, không có ai dè bỉu bản thân, Hồ Ly bỗng có một cảm giác mất mát…

Đúng lúc ấy, Ếch Xanh cười hỏi: “Yêu?”

Hai mắt sáng trưng, Hồ Ly lại gần Ếch Xanh, “Đúng thế đúng thế. Vì Lý Du ca ca, đừng có nói là thành tinh, kể cả là thành tiên…”

Ếch Xanh xoa đầu nó, “Lý Du, là chủ nhân của đạo quan trên núi sao?”

Hồ Ly gật đầu.

“Thành tiên thì hai người có thể ở cạnh nhau?” Ếch xanh cười nói.

“Vẫn không.” Hồ Ly nhảy lên đầu gối Ếch Xanh, cuộn mình trên đó, “Ta luôn bị chậm hơn chàng một bước… Nhưng không sao, chỉ cần được thấy chàng đã là tốt lắm rồi…”

“Con bé ngốc!” Ếch Xanh lắc đầu.

“Đúng thế đúng thế!” Cá Chép phụ họa, “Nếu Lý Du đại sư bắt ngươi lại, ngươi sẽ làm thế nào?”

Hồ Ly ngẩng đầu lên, “Không đời nào, quan hệ giữa ta và Lý Du ca ca đâu phải chỉ ngày một ngày hai.”

“Xì…” Quần yêu cùng khinh bỉ.

Hồ Ly giơ móng vuốt, “Sao hả! Bất mãn à?!”

Ếch Xanh thở dài, “Ngươi có biết tâm tư của chàng không?”

Hồ Ly sững người, trả lời chắc như đinh đóng cột: “Lý Du ca ca à? Không biết!”

“Ngươi đánh cược cả đời mình chỉ để theo đuổi một người, làm thế có đáng không?” Ếch Xanh cười.

Hồ Ly cúi đầu, nghĩ lại hàng nghìn năm trước, vào một buổi chiều xuân gió nhẹ, lúc đó nó vẫn còn là một con cáo lông đỏ bình thường, ngưỡng mộ nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt.

Chàng cầm một cái bánh bao xanh, nụ cười vô cùng dịu dàng, gió trời hôm đó cũng ấm áp một cách kỳ lạ. Chàng cứ cười ấm áp như thế mà nói với Hồ Ly: “Không được ăn trộm gà nhé! Nếu đói thì ăn bánh bao xanh đi.”

Hồ Ly ngẩng lên, trả lời bằng một giọng vô cùng chắc chắn: “Đáng chứ!”

Lần này, không có một tên yêu tinh nào “xì” nó.

Chỉ có Ếch Xanh vẫn đang cười. “Tuổi trẻ thật là tốt…”

“Ếch Xanh, thế tại sao ngươi lại thành tinh?” Cua ham học hay thắc mắc.

Ếch Xanh hơi sững lại, “Để đi khỏi cái giếng này…”

“Nhưng mà, không phải ngươi vẫn chưa từng ra khỏi đây sao?” Cá Quả cũng ham học hỏi.

Ếch Xanh đứng lên, ôm đàn ba dây. “Sau đó ta phát hiện, hóa ra thế giới chính là một cái giếng.” Nói xong, nó chậm rãi bước đi.

Trong giếng lại vang lên tiếng ca khoan khoái:

“Khép cổng trúc tiếu ngạo sương mây

Xa xa rừng núi

Nho nhỏ nhà tiên

Ngoài vách mây trắng

Trước cửa trúc xanh

Chu sa dưới giếng

Năm mẫu đất không người trồng cấy

Một mái tranh có khách rót trà

Sắc xuân không còn

Tường vi nở hết

Hoa lê đã tàn.”

“Thật là thiền…” Hồ Ly thở dài.

“Hoàn toàn không hiểu…” Tôm Sông cũng thở dài.

“Tiên đạo thực là siêu việt khác thường…” Cá Chép cảm khái.

“Triết học thực là sâu xa khó hiểu…” Cá Quả cũng cảm khái.

“Có ai giải thích hộ tôi không…” Cua đau khổ suy nghĩ.

Lúc này, Cá Nheo âm u bơi ra từ đám cỏ nước bên kia.

“Ha ha, nói đến giải thích, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

“Đâu có đâu có, ta thành tâm thành ý đến giải thích mà…” Cá Nheo biện giải.

Quần yêu bất tín nhiệm nhìn Cá Nheo.

Cá Nheo thong thả nói: “Thực ra, trói chân Ếch Xanh không phải là một cái giếng, cũng giống như trói chân Hồ Ly, không phải là một cái bánh bao xanh…”

“Hà cớ gì lại lôi ta vào…” Hồ Ly khinh bỉ nói, “Mặc kệ ngươi, ta đi theo Lý Du ca ca đây.”

“Càng giải thích nghe càng không hiểu…” Tôm Sông nói giọng khinh thường, “Đi phơi nắng đây.”

Cá Chép và Cá Quả bám vây nhau, bơi đi, “Nghe nói hôm nay Bạch Ly lại đi tìm con Giao Long đó…”

“Ta còn phải đi đọc Trang Tử.” Cua huơ huơ cái càng, bò ngang mà đi.

“Này… nghe ta nói xong đã…” Cá Nheo giương vây, hét lên.

“Không nghe!”

“Ha ha, nói đến chuyện không nghe, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

“Ít nhất cũng phải để ta chuyển chủ đề một tí chứ…”

Tiếng ồn ào dưới ao xa dần, Hồ Ly đi đến miệng giếng, bất giác quay lại. Nó nghĩ đến câu: Trói chân Hồ Ly, không phải là một cái bánh bao xanh…