14

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Khi Tôm Sông đang ở miệng giếng, nhận lấy cuốn sơn hải kinh trong tay Âm Danh với vẻ mặt khinh thường, Hồ Ly đã biến thành hình người xuất hiện bên trong biệt viện, với tạo hình là một tấm bìa cứng không thể thảm hại hơn.

“Sao rồi hả…” Tôm Sông chớp mắt, hỏi.

Hồ Ly vặt sạch cành cây trên đầu, nhổ hết đám cỏ dại trong miệng, lau sạch bùn trên mặt, ngửa mặt lên trời thở dài: “Ma cao một trượng, đạo cao một trượng… Lý Du ca ca, ngày tháng của chúng ta còn dài…”

Tôm Sông tỏ tường quay đi, nói với Âm Danh: “Bao nhiêu tiền?”

Âm Danh lắc đầu, “Không cần đâu.”

Tôm Sông trừng mắt, “Ngươi coi thường ta sao?”

Âm Danh cười, “Đâu có.”

“Có!”

“Không có.”

“Có!”

“Này… có ai nghe ta than thở một chút không.” Hồ Ly vừa khóc vừa hét lên.

Tôm Sông trừng mắt nhìn Âm Danh, quay sang Hồ Ly: “Nói đi, ta nghe đây!”

Hồ Ly ngồi xuống, ngón tay vẽ vòng vòng trên đất, “Hôm nay ta theo đám người của Quý Du ca ca, sau đó không cẩn thận bị phát hiện, đám phương sĩ đó thật không nể mặt, người ta có làm gì đâu mà họ đã vứt bao nhiêu là phù chú qua. Cái gì mà Xí Viêm phù, Hàn Băng phù, Ngự Lôi phù, Sinh Tử phù, khoa trương nhất phải kể đến Gia Lạc phù… Người ta… người ta đau lòng quá. Nhất là Lý Du ca ca lại không chịu giúp người ta… Lý Du cứ như không nhìn thấy ta… hu hu hu hu… Tuy là ta đã đóng băng được ba tên phương sĩ, đá ngã được bốn tên, làm bị thương năm tên, còn cắn được sáu tên còn lại… Nhưng mà nhưng mà nhưng mà, ánh mắt tuyệt tình của Lý Du ca ca khiến trái tim non mềm yếu ớt của ta bị tổn thương nặng nề… hu hu hu hu… Thực ra người ta chỉ tự vệ thôi mà… hu hu hu hu… Người ta có làm việc gì xấu xa đâu chứ… Tu luyện đến ngày hôm nay mà vẫn chẳng thể mê hoặc nổi một nam nhân… hu hu hu hu… Cũng chỉ là thỉnh thoảng ăn trộm cái bánh bao xanh mà thôi… hu hu hu hu… Lý Du ca ca thật vô tình… hu hu hu hu…”

Một canh giờ sau, Tôm Sông và Âm Danh vẫn giữ nguyên tư thế trợn mắt trừng trừng, Hồ Ly vẫn ngồi vẽ vòng vòng trên đất, khóc lóc thổn thức.

Chỉ đến khi trên không trung xuất hiện một luồng ánh sáng trắng hiền hòa, Ly trắng trợn táo bạo bay vào biệt viện trong hình rồng.

“Hạ Tử…” Ly biến thành hình người, bước nhanh lại, khóc lóc thảm thiết như hoa lê nhúng nước.

Tôm Sông kinh ngạc, “Ngươi sao thế hả?”

Ly vừa khóc lóc vừa kể lể: “Hôm nay những phương sĩ đến ao bên kia, nói phải gia cố sức mạnh của trấn thủy kiếm, để đảm bảo Giao Long không thể trốn đi… Nhưng mà, Giao Long đã bị trói chặt thế, bị mất bao nhiêu vảy vàng… Ta lại không thể trực tiếp hiện hình để nói với những phương sĩ đó… Làm thế nào bây giờ…”

“Việc này…” Tôm Sông cau mày.

Lúc này, bên ngoài viện bỗng có tiếng chân người.

“Đây chính là biệt viện nhà ta, nơi này rất hay có bọn yêu ma làm loạn, xin Lý Du đại sư xem giúp cho.

“Đi đi!” Âm Danh giơ tay đẩy Tôm Sông, sau cái đẩy đó, Tôm Sông lảo đảo, đầu chúi xuống dưới giếng.

Âm Danh sững sờ, đờ đẫn giơ tay ra, gãi đầu.

“Ngươi – nhớ – kỹ – cho – ta!” Từ dưới giếng vọng lên tiếng kêu thê thảm.

Tôm Sông bò từ dưới giếng lên, vừa xoa lưng, vừa nghiến răng nghiến lợi, “Con người không có một kẻ nào tử tế!”

“Đừng nói thế mà, ít nhất còn có Lý Du ca ca…” Hồ Ly cũng nằm sấp xuống đáy giếng, phản bác.

“Làm thế nào bây giờ…” Ly vẫn đang khóc, “Ngày mai bọn họ sẽ gia cố trấn thủy kiếm.”

“Ngày mai hãy nói!!! Bây giờ chúng ta phải làm thế nào!!! Lý Du đang ở ngoài kia kìa!!!” Tôm Sông phát cáu.

“Òa…”

Một rồng hai yêu ôm nhau khóc ròng.

“Shit, các ngươi biết điều một chút được không.” Giọng của Ếch Xanh lạnh hơn đá, buốt hơn băng.

Không khí yên ắng vô cùng.

Ếch Xanh ngẩng nhìn lên miệng giếng. Sau đó, nó lấy bông hoa dâm bụt cài trên tóc, khẽ tung lên.

Bầu trời nơi miệng giếng bỗng chốc càng lúc càng xa, rồi mất hút.

“Òa… Thật lợi hại…” Cách đó không xa, Cá Chép và Cá Quả cùng cảm thán.

“Òa… Kết giới…” Vẻ mặt Cua vô cùng xúc động.

“Òa… Còn lợi hại hơn cả bùa trói yêu của Lý Du ca ca…” Hồ Ly cũng vô cùng sùng bái.

“Òa… Học được điều này, giấc mơ biển lớn sẽ không còn xa vời…” Tôm Sông kiên định gật đầu.

“Òa…” Ly dừng lại một chút, “… Ta chẳng có gì đáng ‘Òa’ cả…”

“Ha ha, nói đến chuyện ‘Òa’, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

“Đúng rồi, ngươi có thể giúp ta cứu Giao Long được không?” Ly bỗng nghĩ ra điều gì, nói với Ếch Xanh.

“Giao Long?” Ếch Xanh nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Ngươi đang nói tới con Giao Long bị trấn thủy kiếm giữ ấy à?”

“Ừ!”

Ếch Xanh cười, “Giao Long phạm phải thiên quy, cứu nó cũng là trọng tội đấy.”

Đôi mắt Ly trong veo không chút vẩn đục, “Ta không biết, ta chỉ muốn cứu Giao Long.”

Ếch Xanh thở dài, “Lần này đến đây toàn một lũ trẻ ngốc nghếch…” Ếch Xanh lấy ra một hạt châu, đưa Ly, “Cho hắn cái này đi.”

“Cái này là?” Ly nhận lấy, hỏi.

“Nội đan tinh phách.” Cá Nheo trả lời, “Ngươi muốn cho Giao Long?” Nửa câu sau của nó là nói với Ếch Xanh.

Ếch Xanh cười, “Ta giữ lại cũng có ích gì? Giờ thiên hạ đối với ta cũng không còn ý nghĩa, huống hồ hạt châu này…” Nói xong, Ếch Xanh quay người thong thả bước đi.

“Cái này có tác dụng gì?” Cua xúm đến, nhìn hạt châu lóng lánh lung linh.

“Đây là nội đan tinh phách có năm trăm năm linh lực. Dù là người hay yêu, nuốt hạt châu này vào đều có thể thoát thai hoàn cốt, tăng cường đạo hạnh…” Cá Nheo thở dài, nói.

“Lợi hại thế sao!” Cá Chép và Cá Quả cùng trợn tròn mắt.

“Đúng thế đúng thế!” Hồ Ly gật đầu. “Ta nằm mơ cũng muốn có một viên. Nếu có được một viên nội đan tinh phách này, ta có thể giống như Lý Du ca ca.”

“Có một viên nội đan tinh phách này, ta sẽ được thành tiên…” Tôm Sông nhìn hạt châu, ánh mắt bừng sáng.

Ly nhìn hạt châu trong tay, mắt chớp chớp, hỏi: “Cho ta cái này thật sao?”

“Ngươi cầm đi đi… Tuy không thể giúp cho Giao Long thoát khỏi xiềng xích, nhưng hồi huyết sinh cơ là hoàn toàn có thể…” Cá Nheo vẫn thở dài.

Ly gật đầu, nhận lấy hạt châu.

“Năm trăm năm…” Cá Quả ngửa mặt lên trời cười, “Lý Tử, khi nào thì chúng ta mới có được năm trăm năm tu luyện?”

Cá Chép cũng ngửa mặt lên trời cười, “Hắc Tử, chúng ta hiện nay cũng tốt mà…”

“Ừm! Hắc Tử, chúng ta có nhau, còn cần đến năm trăm năm đạo hạnh để làm gì!”

“Ừm! Lý Tử, không hổ là huynh đệ tốt của ta!”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

Tôm Sông nguýt dài, “Đúng là đồ cá không biết người biết của!”

“Ha ha, nói đến việc không biết người biết của, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”