42

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Khi quần yêu và quần tiên trở về bờ ao, đã nhìn thấy Hồ Ly với Thính Thông ở đó.

Nhìn thấy bọn chúng trở về, Hồ Ly xúc động nhào tới.

“Các ngươi đã trở về rồi… Người ta lo quá đi thôi… Hu hu hu hu…” Hồ Ly khóc ầm lên.

Cá Chép vô cùng cảm động, “Òa. Cảm giác có người đợi thật thích.”

Cá Quả cảm động tiếp lời, “Mọi người không sao rồi, thật là may quá.”

Tôm Sông khinh ghét: “Cá ngu…”

“Òa… Kỳ thị chủng…”

Cá Chép và Cá Quả còn chưa hét xong, Hồ Ly đã reo ầm lên: “Hà Tử!!! Hà Tử, ngươi cũng về rồi!!!”

Tôm Sông gật đầu, sau đó nó nhìn sang Thính Thông bên cạnh.

Bất giác, Thính Thông lùi ra sau một bước, “Làm gì thế hả?”

Tôm Sông trừng mắt nhìn nó, “Nói xem! Ngươi biết những gì về việc của Lý Du!”

Thính Thông ngây thơ chớp mắt, “Sư phụ? Việc của sư phụ sao ta biết được? Rốt cuộc là ngươi đang nói đến cái gì?”

Tôm Sông cau mày, “Ngươi không biết à?”

“Đương nhiên là ta không biết!”

Một người một yêu đang tranh luận, Hồ Ly bỗng kêu lên: “Thế Ếch Xanh đâu?”

Cua trả lời: “Về giếng rồi.”

“Lão Niêm đâu?”

“Đi theo rồi… Và cả ca ca áo đen đó cũng đi theo nữa…”

“Động tác thật nhanh…”

“Dạo này lão Niêm hành động quá nhanh luôn…” Cá Chép nhìn lên trời.

“Ừ nhỉ, tại sao vậy?” Cá Quả cũng nhìn lên trời.

Lúc này Tôm Sông kéo Thính Thông theo, “Đi tìm sư phụ của ngươi nói chuyện!”

Hồ Ly thấy vậy lập tức chạy theo, “Hà Tử, bình tĩnh đã…”

Cá Chép và Cá Quả nhìn theo hướng bọn chúng vừa rời đi, thở dài.

“Đến cũng vội, đi cũng vội, chỉ hận không thể tương phùng…”

Cá Chép hát mãi, chợt hỏi, “Mà Ngu Si đâu?”

Cua trả lời giọng vô cảm, “Đi theo Giao Long về ao bên kia rồi…”

“Ngu Si cũng nhanh thật đấy…” Cá Quả tiếp tục nhìn lên trời.

“Đúng thế…” Cá Chép cũng nhìn lên trời.

“Vì các ngươi không chịu quan tâm đến người khác thôi.” Cua cũng nhìn lên trời.

“…”

Ly đi theo sang ao bên kia, ngoan ngoãn nằm xuống.

Giao Long giải thuật phân thân, nhìn có chút mệt mỏi.

“Sau này sẽ thế nào?” Ly vuốt móng, không kìm được hỏi.

Giao Long nhắm mắt, “Ta làm sao biết được…”

Ly cúi đầu, lặng im.

Nước nhẹ nhàng chảy qua vây, hồi lâu nó mới lên tiếng, “Ngươi đi đâu, ta cũng đi đấy.”

Giao Long mở choàng mắt, nhìn nó.

Ly vuốt móng, khiếp sợ: “Không… không được sao?”

Giao Long thở dài, nói: “Ta phạm thiên quy…”

“Ta cũng phạm…” Ly nghiêm túc trả lời.

“Chuyện đó không tính đâu…” Giao Long đã hơi bực.

“Tại sao?” Ly nghiêng đầu hỏi.

“…” Giao Long nhìn nó, nghĩ một lúc, “Có nói ngươi cũng không hiểu.”

“Thế ngươi phạm thiên quy thì sẽ thế nào?” Ly lại hỏi.

Giao Long nhìn những xiềng xích quanh người, lạnh nhạt nói, “Cho dù vì bất cứ lý do gì, sử dụng thuật phân thân tự ý trốn khỏi bị giam cầm, chắc chắn sẽ bị đầy xuống trần gian…”

“Ồ.” Ly gật đầu.

Giao Long giận thật, “‘Ồ’ cái gì mà ‘Ồ’?! Đầy xuống trần gian, rất nghiêm trọng đấy!”

Ly vuốt móng, “Thật sao? Làm người cơ mà?”

Giao Long im lặng.

“Hồ Ly và Thính Thông cũng là người, đang sống rất tốt đó thôi.” Ly bổ sung.

Ly chớp mắt.

“Người rất nhanh chết.”

Ly chớp mắt, “Việc này thì có liên quan gì?”

“Ngươi…” Giao Long không biết nói sao.

Ly giơ móng vuốt, nói, “Nếu ngươi tiếp tục bị nhốt ở đây, ta sẽ đến tìm ngươi nói chuyện, nếu ngươi bị đầy xuống trần gian, ta sẽ xuống trần với ngươi…”

Giao Long yên lặng lắng nghe, sau đó có chút do dự hỏi, “Tại sao?”

Ly gãi đầu, “Ừ… nói thế nào nhỉ?” Nó cố gắng suy nghĩ, “… Trên trời dưới đất, chỉ cần có người kia sẽ là chốn an thân… Ngươi đã nói như thế với ta đúng không? Vì thế, trên trời dưới đất, chỗ nào có ngươi, chỗ đó sẽ là chốn an thân của ta…”

Giao Long thẫn thờ nhìn. Bỗng nhiên, nó không còn cảm giác đau bởi trấn thủy kiếm và gông xiềng nữa.

“Trước câu này vẫn còn một câu, có còn nhớ không?” Im lặng một lúc lâu, Giao Long lại lên tiếng hỏi. Trong giọng nói thấp thoáng cả ý cười.

Ly cố gắng suy nghĩ, rất cố gắng để suy nghĩ, vô cùng cố gắng để suy nghĩ, nhưng chẳng nghĩ ra…

“Là gì vậy?” Nó mở to đôi mắt ngây thơ, rụt rè hỏi, như đứa trẻ không làm được bài.

Giao Long cười nói, “… Định theo ta thật sao?”

Ly gật đầu rất mạnh.

“Ngươi chậm chạp như thế có theo kịp không?” Giao Long thở dài, nói.

Ly nghiêm túc tiến lại gần, “Không vấn đề gì, lần này ta sẽ rất nhanh!”

“Ngu si…” Giao Long cười, gông xiềng cũng động đậy, nước rẽ sóng, hóa thành từng vòng gợn trên mặt ao…

Ếch Xanh đứng nơi đáy giếng, ôm đàn ba dây, im lặng.

Cảm giác thật lạ lùng. Rất lâu rất lâu trước đây, họ cũng đã ở cạnh nhau như thế này. Chỉ là, cảm xúc bây giờ đã hoàn toàn khác, không còn sục sôi và đau khổ, chỉ còn lại sự cảm kích tĩnh lặng ở tận đáy lòng.

Quanh đi quẩn lại, đến cuối cùng vẫn quay về chốn cũ. Hóa ra có đi trăm núi ngàn sông, sau cùng vẫn muốn quay lại miệng giếng này… Chỉ là, nó không biết, nếu ngày hôm đó nó không ra khỏi miệng giếng, liệu đến hôm nay cảm giác này có ùa đến hay không? Có thể, đây chính là duyên phận…

“Tiếp theo sẽ thế nào?” Ếch Xanh cười, lên tiếng hỏi.

Cá Nheo và Hắc Xà nhìn nhau, yên lặng.

Rất lâu sau, Hắc Xà mới có đủ dũng khí hỏi: “Ta… ta có thể ở lại đây không?”

Ếch Xanh nhìn nó, khẽ cười, “Nếu ngươi muốn ở lại…”

Hắc Xà gật đầu, nhìn Cá Nheo.

Cá Nheo vẫn im lặng như một nghìn năm trước, cười bẽn lẽn.

“Sao lại im lặng thế?” Ếch Xanh nhìn chúng, giọng trêu chọc.

Cá Nheo lắc đầu cười, “Không vội… thời gian rất dài mà…”

Nói xong, Hắc Xà cũng cười.

Thời gian đã từng khiến người ta cô độc và đau khổ, nhưng giờ này phút này lại trở thành điều quý giá nhất. Đúng thế, thời gian còn rất dài, đủ để lắng đọng, cũng đủ để nảy mầm…

Ếch gảy dây đàn, “Ta nói trước, chỗ này của ta không phải trung tâm cứu trợ của liên hợp quốc, cũng không phải chỗ để làm từ thiện. Muốn ở đây phải gọi một tiếng Huyền Thanh tỉ tỉ trước đã.”

Biểu cảm của Cá Nheo và Hắc Xà đều thay đổi.

“Sao thế?” Ếch Xanh cau mày.

“Ha ha. Nói đến ở không, ta đã từng…”

“Nhạc Tuyển! Đừng có chuyển chủ đề!”

Phẫn nộ đến mức đồng thanh, đổi lại là nụ cười càng sáng lạn của đương sự.

Cá Nheo cười, nhướng mày, “Nói đến…”

“Không được chuyển! Con Cá Nheo chết tiệt này!!!” Ếch Xanh giơ đàn ba dây, ra vẻ định đánh.

Cá Nheo quay người bỏ chạy.

Bỗng chốc, đáy giếng vô cùng ồn ào.

Nếu đã ở cạnh nhau, ai thích ai, liệu có quan trọng? Họ còn đủ thời gian…

Cuối cùng trong thời khắc ấy chúng đã hiểu ra một số điều. Nghìn năm tu luyện, cũng có thể là để đổi lấy khoảnh khắc này…