24

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Đây là một ngọn núi có tên là núi, trên đó có một đạo quan tên là đạo quan.

Hồ Ly trốn sau một bụi cây nhìn trộm.

Xa xa, nên chỉ nhìn thấy bóng. Nếu lại quá gần sẽ bị phát hiện, nhưng ở cự ly này thì quả thật không thể thấy gì.

Hồ Ly tóm lấy một cành cây, đếm đi đếm lại, chỉ còn có năm ngày. Lúc tu luyện cảm thấy năm trăm năm nhanh như chớp mắt, còn bây giờ, năm ngày cuối cùng cũng vùn vụt trôi qua, đã đến lúc nó phải đưa ra lựa chọn.

Lần thứ nhất gặp mặt, nó là Hồ Ly, chàng là người.

Lần thứ hai gặp mặt, nó tu luyện thành hình người, chàng đã tu luyện ra tiên cốt.

Lần thứ ba gặp mặt, nó là yêu tinh nghìn năm đạo hạnh, chàng đã là bậc tiên tử đức cao vọng trọng.

Giữa bọn họ chỉ cách nhau một khoảng, nhưng khoảng cách ấy lại giống như chân trời góc biển. Chàng đã không còn là thiếu niên năm đó cười dịu dàng đem cho nó cái bánh bao xanh. Và nó cũng không còn là con Hồ Ly lông đỏ thích lăn lộn, thích ăn ngọt. Nó biết, trái tim nó đã bị trói chặt ở nơi này, không thể nhúc nhích.

Vậy thì lần thứ tư? Nếu nó làm tiên, sẽ được đứng cùng một vị trí với chàng. Còn nếu làm người, giữ lại trái tim đã bị trói chặt này?

Kỳ Ký nói đừng làm tiên, vì không thể chịu đựng nổi sự cô quạnh. Nhưng mà nó bây giờ lẽ nào không cô quạnh hay sao?

Lần thứ tư gặp mặt, nó và chàng sẽ tương ngộ thế nào? Bỗng chốc, nó không dám nghĩ…

Hồ Ly buông móng vuốt, lặng lẽ quay lại. Ngay từ đầu, nó chỉ cần nhìn chàng từ xa cũng đủ vui rồi. Thế nên nó cũng vui vẻ gác lại mọi chuyện, năm ngày nữa nghĩ tiếp…

Nó nhảy nhót chạy đi, đến cái ao vẫn thường xuyên buôn chuyện.

Cá Chép, Cá Quả và Cá Nheo đang nhàn nhã bơi qua bơi lại, Tôm Sông nằm trên phiến đá bên bờ ao phơi nắng, Ly ngẩn ngơ ngửa mặt nhìn trời.

“Nói cho các ngươi nghe. Hôm nay ta lại nhìn thấy Lý Du ca ca rồi. Quả nhiên vẫn khôi ngô tuấn tú, khí phách hiên ngang… Không hổ là người mà ta vẫn nặng lòng thương nhớ…” Hồ Ly hứng khởi cất lời.

“Ai…” Cá Nheo thở dài, nổi lên, “Tiểu Hồ Ly này, ngươi thực là chung tình, lần trước không phải vừa mới bị Lý Du đại sư bắt nhốt sao?”

Hồ Ly lăn lộn, đứng dậy, “Lý Du ca ca là đạo sĩ, tất nhiên phải thu phục yêu quái, nếu không sẽ bị người ta bàn tán không hay. Ha ha… Không sao cả, những ngày này cũng sắp trôi qua rồi… Chỉ còn năm ngày nữa người ta sẽ có thể quang minh chính đại mà đứng cạnh Lý Du ca ca…”

“Có nghĩa là ngươi chuẩn bị làm tiên?” Cá Nheo tỏ tường.

“Cuối cùng đã quyết định, dù ai nói gì thiếp cũng mặc, chỉ cần chàng vững tin…” Cá Quả và Cá Chép cùng cất tiếng hát, một bài hát cực hợp hoàn cảnh.

Hồ Ly sững người một lát, rồi lập tức phủ quyết, “Người ta đâu có thế…”

“Hay là chuẩn bị làm người?” Cá Nheo ra chiều hiểu chuyện.

“Những năm tháng lặng câm, cuối cùng có thể buông bỏ, bởi tình yêu quá xa vời…” Cá Quả và Cá Chép hát, lời hát điệu nhạc lay động lòng người.

Hồ Ly lại sững người, “Cũng không phải…”

“Lẽ nào… nhân tiên?” Cá Nheo vuốt râu.

“Chỉ nghe người ta nói nhân yêu[1]…” Cá Quả và Cá Chép gật đầu.

[1] Nhân yêu: Nam đóng vai nữ, hoặc nữ đóng vai nam trong game.

“Các ngươi thật quá đáng!!! Khi người ta đang do dự thế này, đã không an ủi thì thôi, lại còn hát những cái gì mà châm chọc người ta, lại còn nói người ta là nhân yêu… Hu hu hu hu…” Hồ Ly khóc thật to.

“Cái gì mà nhân yêu?” Cua nhào tới hỏi.

“Bé ngoan không cần hỏi.” Quần yêu trả lời.

“Tại sao lúc nào cũng bảo ta là bé ngoan?” Cua không hiểu.

“Bởi vì ngươi rất ngây thơ.” Quần yêu trả lời.

“Ngây thơ?”

“Tính ra, Bạch Ly là thần tiên ngây thơ nhất mà ta từng gặp…” Cá Nheo thở dài.

“Ừm, rõ ràng là đông phương tiên giới đệ nhất ngây thơ.” Cá Chép phụ hoạ.

Cá Quả nghĩ một chút, “Ồ, đông phương đệ nhất ngây thơ…”

“Ha ha, nói tới đông phương đệ nhất ngây thơ, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

“Đúng vào lúc người ta đau lòng mà lại chuyển chủ đề, thật quá xấu bụng!!!” Hồ Ly phẫn nộ.

Nhưng mà, một giọng nói tươi cười đã dập ngay ngọn lửa đang cháy trong Hồ Ly.

“Ha ha, ai mà xấu bụng thế?”

Hồ Ly ngẩng lên, Thính Thông cầm một túi hạt dẻ ngào đường tươi cười nhìn nó. Nó ngậm miệng, giằng lấy túi hạt dẻ, bước sang một bên, bóc hạt dẻ ăn một mình.

“Nhỏ mọn…” Quần yêu khinh bỉ.

Thính Thông bước qua, ngồi xuống, “Sao hả? Lại có ai bắt nạt ngươi à…” Nói được một nửa, lại sững người, “Cũng chỉ có sư phụ bắt nạt được ngươi thôi?”

Hồ Ly nhỏm lên, “Chàng không bắt nạt ta!”

Thính Thông giật thót, biểu cảm trên mặt có chút trống trải. “Cũng phải…”

Hồ Ly nhìn hắn, nói, “Ngày nào ngươi cũng đến đây mà không ở đạo quan tu luyện sao?”

Thính Thông ngồi xuống, “Tu luyện có gì hay, ta đâu muốn làm thần tiên.”

“Thế ngươi muốn làm gì?” Hồ Ly nghiêng đầu, hỏi.

Thính Thông suy nghĩ một lát, đáp: “Ta ấy à, ta muốn tìm một nơi non xanh nước biếc trồng cây bón hoa, thành thân với cô nương mình yêu quý, sinh con đẻ cái, sống một đời vui vẻ.”

“Lý tưởng quá đơn giản…” Quần yêu đồng thanh lên tiếng.

“Không được sao?” Thính Thông đỏ mặt lầu bầu.

“Rất tốt mà…” Hồ Ly cũng đỏ mặt. Nghĩ lại khi trước vẫn là Hồ Ly, sống ở nơi non xanh nước biếc, thật tự do tự tại…

“Hồ Ly…” Giọng nói hơi do dự, Thính Thông hỏi nó, “Ngươi còn có năm ngày là công đức viên mãn rồi…”

“Sao ngươi biết?” Hồ Ly kinh ngạc.

Cá ở trong ao giương vây, “Chúng ta nói đó.”

Hồ Ly nhìn Thính Thông vẻ thiếu kiên nhẫn, “Ngươi muốn nói gì?”

Thính Thông im lặng một lát, “Ngươi… có làm người không?”

Hồ Ly cũng im lặng, “Không biết…”

Thính Thông có chút thất vọng, nhưng vẫn cười, “Hồ Ly, nếu ta tìm được một nơi non xanh nước biếc, đến lúc đó, cho dù ngươi là người hay tiên cũng phải đến thăm ta, được không?”

Khoảng khắc đó, trái tim của Hồ Ly bỗng như có gió xuân ấm áp thổi qua, một thứ gì đó đang đâm chồi nảy lộc.

“Nể tình hạt dẻ ngào đường, nhất định ta sẽ đến!” Hồ Ly gật đầu cái rụp.

Nụ cười của Thính Thông vẫn rất đẹp, “Chắc chắn đấy!”

“Chắc chắn rồi.” Hồ Ly giơ móng vuốt, đập vào tay Thính Thông, “Đập tay thề nguyền.”

Thính Thông khẽ cầm lấy móng vuốt của Hồ Ly, nắm chặt, sau đó đứng lên, “Ta phải về đây, muộn rồi, sư phụ sẽ tìm.”

“Ừ.” Hồ Ly trả lời. Trên móng vuốt của nó vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp.

Khi bóng dáng của Thính Thông biến mất nơi rừng trúc, Cá Nheo bỗng lên tiếng, “Tiểu Hồ Ly, ngươi dùng mấy nghìn năm, có thật là để đợi Lý Du không?”

“Đúng thế…” Hồ Ly sững sờ trả lời.

Cá Nheo thở dài, không nói gì thêm.

“Oà…” Cá Chép nhìn tình hình nói, “Lão Niêm hôm nay không chuyển chủ đề, có chút không quen nhỉ?”

“Đúng thế đúng thế.” Quần yêu nhất tề gật đầu.

“Thỉnh thoảng ta cũng muốn sâu xa một chút…” Cá Nheo sâu xa trả lời.

“Sâu xa?”

“Ha ha, nói đến sâu xa, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”

“Không phải là ngươi vừa nhắc ta chuyển hay sao???”

Hồ Ly vẫn im lặng nhìn về phía Thính Thông rời đi. Trói chân nó không phải là cái bánh bao xanh, vậy thì, người mà nó thực sự chờ đợi, sẽ là ai?…