35

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sáng sớm, Hồ Ly và Thính Thông mang quả hồng đến ao, bỗng phát hiện ra ao cá vắng lặng, vô cùng lạnh lẽo.

“Aiz, cả nhà đi đâu rồi?” Hồ Ly chớp mắt, hỏi.

Thính Thông ngồi xổm, cúi xuống áo hét: “Lý Tử… Hắc Tử…”

Hồ Ly cũng ngồi xuống: “Bàng Bàng… Ngu Si…”

Không một tiếng động.

“Chắc là Lý Tử và Hắc Tử lại đi đâu nghe buôn chuyện rồi…” Thính Thông thở dài.

Cả hai người họ bỗng nghĩ đến điều gì.

“Lão Niêm…”

Gió thổi qua mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Ngoài ra, không một động tĩnh.

“Ngay cả lão Niêm cũng không có ở đây!!!” Hồ Ly kinh ngạc.

Thính Thông gãi đầu, “Thật là lạ, theo lý mà nói, lúc này đáng lẽ lão Niêm phải có mặt ở đây… Hay là lại sang hồ lớn rồi?”

Hồ Ly khua mặt nước, “Không biết… Thật là, người ta mang hồng đến mà.”

Thính Thông cười, “Hay là chúng ta chờ một lúc?”

“Ừm!” Hồ Ly thấy Thính Thông cười, cũng cười theo, gật đầu đồng ý.

Lúc này, có người đến.

Hồ Ly ngẩng lên nhìn thấy người đó. Rõ ràng là một nam nhân rất đẹp, nhưng bóng áo xen lẫn vài phần lạnh lẽo khiến người ta có cảm giác nguy hiểm.

Bất giác Hồ Ly tiến lại gần Thính Thông thêm một chút, cảnh giác.

“Chào.” Người đó bình thản nói.

“Chào.” Thính Thông không hiểu phản ứng của Hồ Ly, nhưng không thể hỏi nhiều. Nghe thấy người đó cất tiếng thì cũng trả lời lại một câu.

“Hai vị đến đây chơi à?” Người đó hỏi.

Thính Thông gật đầu.

Nụ cười trên khuôn mặt người đó cũng có chút âm u, “Hồ này toàn yêu quái…”

Thính Thông và Hồ Ly nhìn nhau rồi lại nhìn người đó.

“Chúng ta biết mà.” Hồ Ly gật đầu thành thực.

Biểu cảm của người đó bỗng có chút lạ lùng.

“Bởi vì ta là hồ…”

Thính Thông bịt miệng Hồ Ly, “Nàng ta đoán bừa đấy. Nhưng mà ta là đệ tử của đạo quan trên núi, ta cũng từng nghe sư phụ nói qua.”

“Hả?” Người đó nhìn Hồ Ly.

Giờ Hồ Ly đã trở thành một người tiêu chuẩn, trên thân cũng chẳng còn chút yêu khí nên dù người đó có nhìn thế nào cũng không không thể nhận ra bộ mặt thật của nàng ta.

“Xem ra sư phụ của ngươi cũng có chút đạo hạnh. Nếu sư phụ đã nói cho ngươi biết, tại sao ngươi còn đến đây?” Người đó không thấy gì khác thường, lại tiếp tục hỏi Thính Thông.

“Chỉ là ta có chút hiếu kỳ, muốn đến để xem thôi.” Thính Thông cười, đáp bừa một câu.

“Còn mang theo cả một cô nương…” Giọng người kia có chút ít châm biếm, “Không sợ nàng bị yêu tinh bắt đi hay sao?”

“Hả?” Thính Thông giật mình, Hồ Ly cũng giật mình.

“Yêu ma đều dựa vào vẻ bề ngoài tốt đẹp mà lừa gạt con người, sư phụ ngươi cũng không nói cho ngươi biết sao?”

Nghe đến đây, Hồ Ly nổi cơn thịnh nộ. Nàng ta nhảy lên, giơ móng vuốt… Nhưng mà nàng lại quên mất mình đã không còn móng vuốt. Thế là, động tác ấy bỗng trở nên có chút ngây ngô.

“Làm gì vậy?” Người đó nhìn Hồ Ly, mặt không cảm xúc hỏi.

Hồ Ly vẫn giữ nguyên tư thế, bối rối cười hai tiếng, nói: “Òa… Yêu ma rất xinh đẹp sao… Thật là mong chờ quá đi… Ha ha…”

Người đó nhìn Hồ Ly với vẻ khinh miệt nói với Thính Thông, “Hừ. Nữ tử trên thế gian này đều là những kẻ háo sắc. Ngươi hãy tự lo cho mình đi.”

Nói xong, người đó biến mất.

“Thật quá đáng!!!” Hồ Ly tức tối, “Kẻ đó chắc chắn là tiên!!! Tiên quả nhiên thật đáng ghét!!!”

“Sư phụ cũng là tiên…”

“…” Hồ Ly ngồi xuống, lửa giận ngút trời, “Thính Thông, chàng thật quá đáng đấy… Chuyện cũ không nên nhắc lại, đời ta đã gặp quá nhiều phong ba, nên dù không thể xóa đi ký ức, yêu và hận vẫn chôn chặt đáy lòng…” Hồ Ly ai oán cất tiếng hát.

“Được rồi được rồi, không nói thì thôi.” Thính Thông giơ tay xua đi lửa giận trên đầu Hồ Ly.

Hồ Ly nước mắt lưng tròng nhìn Thính Thông, “Chàng giận à?”

“Không.” Thính Thông ngồi xuống quay đi, không nhìn Hồ Ly.

“Thính Thông?” Hồ Ly tiến lại gần, khẽ lên tiếng.

“Gì thế?” Thính Thông trả lời, vẫn không nhìn Hồ Ly.

“…” Hồ Ly nghĩ một lát, nói, “Ta không có ham sắc.”

Thính Thông bật cười, “Ta biết!” Chàng giơ tay ra, gõ vào đầu Hồ Ly, “Nàng ấy à, căn bản không biết phân biệt đẹp xấu.”

Hồ Ly ôm đầu, ai oán. “Nói thì cứ nói đi, sao lại đánh người?”

“Ta đâu có đánh người, ta đánh Hồ Ly.”

“…” Hồ Ly đứng dậy, cầm lấy một quả hồng ném qua.

Thính Thông nghiêng người tránh, “Tại sao nàng lại ném đồ!”

“Sự khác nhau lớn nhất giữa người và động vật là biết sử dụng công cụ…” Hồ Ly lại cầm lấy một trái, “Để chứng minh ta đã đủ tiêu chuẩn làm người, ta phải sử dụng công cụ.”

“Ngụy biện kiểu gì thế!!!” Thính Thông không chịu yếu thế, cũng lấy ra một quả hồng, ném lại.

Bên bờ ao bỗng chốc trở nên huyên náo.

Hồ Ly thấy mình yếu thế, liền cầm lấy mấy quả hồng, nhắm mắt, ném bừa sang.

“Á…”

Một giọng kiều diễm dễ nghe vang lên. Định thần nhìn lại, Ly đã bị ném trúng đầu.

“Ngu Si!” Hồ Ly chạy ngay qua, quan tâm hỏi, “Không sao chứ…”

Ly xoa xoa cái mũi đau điếng, nước mắt lưng tròng lắc đầu nói, “Không sao…”

“Xin lỗi. Có điều, đều là lỗi của Hồ Ly, đừng trách ta nhé.” Thính Thông cũng bước tới, nói.

Hồ Ly trừng Thính Thông, “Chàng rất quá đáng đấy…”

“Ta đâu có nói sai!”

Ly nhìn hai người bọn họ, vuốt móng, ngây thơ nói, “Ta không sao… Đừng có cãi nhau nữa…”

“Chúng ta đâu có cãi nhau!” Thính Thông và Hồ Ly cùng đồng thanh hét lên.

Ly lùi lại phía sau sợ sệt.

“Đúng rồi, cả nhà đi đâu cả thế?” Thính Thông đổi chủ đề.

“Lão Niêm bảo mọi người qua chỗ Ếch Xanh, bảo ta sang ao bên kia.” Ly thành thực trả lời.

“Tại sao?” Hồ Ly không hiểu.

“Không biết.” Ly vẫn thành thực trả lời.

“Thế tại sao ngươi lại trở về? Giao Long bắt nạt ngươi à?” Hồ Ly lại hỏi.

Ta không yên tâm nên quay về xem sao. Ly nói xong nhìn bốn xung quanh, “Không có chuyện gì ta quay về ao bên kia đây.”

“Ồ…”

Ly nói xong, quay đi.

“… Ngu Si càng ngày càng có phong cách nhỉ…” Hồ Ly hết kiên nhẫn.

“Đúng thế…” Thính Thông cũng chán chường.

“A!” Hồ Ly như nhớ ra điều gì, bỗng kêu ầm lên.

“Gì thế?” Thính Thông bị giật mình.

“Bọn họ đi xem tập album ở chỗ Ếch Xanh, thế mà không gọi ta!!!” Hồ Ly nói xong, co giò chạy đi.

“Nàng…” Thính Thông đuổi theo, “Nàng quả nhiên là kẻ háo sắc, Hồ Ly chết tiệt kia, đứng lại!!!”

Cá Nheo ngồi ở đình viên phía sau đạo quan, ngắm lá phong đỏ rực khắp viện.

“Ngươi đến để thưởng phong sao?” Lý Du nhấp một ngụm trà, nhìn về phía rừng phong, hỏi.

“Ừm… Cũng coi là vậy. Nghe nói lần trước có một nhà thơ qua đây còn đề thơ tặng rừng phong?” Cá Nheo nói.

Lý Du thở dài, chỉ về phía cây phong to nhất.

Cá Nheo nhìn kỹ, thấy bên trên viết một hàng chữ nhỏ: Đường xa lên núi dốc nghiêng, Thâm sơn mây trắng có nhà người ta, dừng xe ngồi ngắm chiều phong, sương giăng trắng lá ngỡ là cánh hoa…[1] XX đã đến đây.

[1] Thơ Đỗ Mục.

“Phá hoại của công…”

“Ừm.” Lý Du trầm tĩnh gật đầu, “Vì thế ta đã cố ý quay đổi phong này làm đình viện.”

“Thế à…” Lý Du quay lại nhìn Cá Nheo, chén trà trong tay vẫn còn nguyên vẹn, chưa hề nhấp môi.

“Ngươi có việc tìm ta đúng không?” Lý Du nói.

Cá Nheo im lặng một lát rồi gật đầu, lên tiếng, “Ngày mai, phải nhờ đại sư giúp cho một việc.”

“Nếu là những chuyện bắt yêu gì gì đó, thứ lỗi cho ta lực bất tòng tâm… thất đức lắm.” Lý Du nghiêm túc trả lời.

Cá Nheo nhìn Lý Du chằm chằm, sau đó lại cười chuyển chủ đề: “Ha ha… Nói tới thất đức, ta đã từng…”

“Ta không nói ngươi thất đức, ngươi đừng có chuyển chủ đề.”

“Khụ khụ…” Cá Nheo chỉnh lại tư thế, “Ngày mai có thể bầu trời sẽ xuất hiện hiện tượng lạ, nếu trên trấn có biến, mong đại sư tương trợ.”

Lý Du nhìn lên nền trời xanh trong không một gợn mây, gật đầu, “Đó là phận sự của ta, không phải khách khí.”

“Ha ha… Nói tới khách khí, ta đã từng…”

“Ta không khách khí với ngươi, ngươi đừng có chuyển chủ đề…”

“…”

Cá Nheo thở dài, đứng lên. “Được rồi, ta chuyển xong rồi, ta đi đây.”

“Không tiễn.” Lý Du gật đầu.

“Chà chà, lá phong đẹp quá…” Trước khi đi, Cá Nheo còn đứng bên rừng phong cảm thán.

Lý Du cười nhẹ, “Không so được với ngươi.”

Cá Nheo sững người, vẻ mặt hốt hoảng, “Lý Du đại sư, cái này gọi là quấy rối tình dục…”

Lý Du đại sư cau mày, “Mạo Cung, Ngôn Tòng! Tiễn khách!”

Hai đệ tử lập tức xuất hiện, khuôn mặt thoáng vẻ sát khí.

Cá Nheo quay người, vẫy tay, “A… Cáo từ, cáo từ…”

Cá Nheo chạy như bay xuống núi, mỉm cười quay lại nhìn.

Không so được với ngươi.

Câu nói này, là ngợi khen sao?

Còn nhớ rất lâu trước đây, có một con Ếch Xanh chỉ thích bắt nạt người khác.

Có một hôm, Ếch lấy ra một viên nội đan tinh phách sáng long lanh, cười nói: “Gọi một tiếng Huyền Thanh tỉ tỉ, ta sẽ cho ngươi cái này.”

Nó không hiểu, hỏi nhỏ: “Sao ngươi lại có thứ này?”

Ếch Xanh cười đắc ý, “Đương nhiên là do Huyền Thanh tỉ tỉ ta tự luyện ra rồi.”

“Luyện cái này để làm gì?”

Ếch Xanh có vẻ coi thường nó, “Ngốc. Không phải là ta còn mười năm nữa mới thành tiên sao? Ta đã luyện viên nội đan tinh phách này bằng đạo hạnh của mình, như thế, thời gian sẽ dài hơn.”

Nó vẫn không hiểu, “Ngươi thành tiên sớm hơn một chút, chúng ta cũng không phiền lòng mà…”

“Không được.” Một tay giơ viên đan phách lên, Ếch Xanh không vui, “Ta nói rồi, ta không muốn thành tiên, ta chỉ muốn cùng người mình thích ngao du thiên hạ.”

“…” Nó không hiểu.

Ếch Xanh nhìn nó, vẻ mặt thất vọng, “Nhạc Tuyển… Ngươi không thể cười với ta sao? Ta đã nói, ta vì các ngươi nên sẽ thành tiên muộn một chút!”

“Vì chúng ta?” Nó không hiểu, trong lòng đã có chỗ nào đó nóng rẫy.

“Ừ!” Ếch Xanh cười nói.

Khuôn mặt đó thoáng một ý cười.

Ếch Xanh gật đầu vừa ý, “Quả nhiên ngươi cười vẫn là đẹp nhất. Nhắc đến mới nhớ, lần trước có một cô nương họ Tây, vừa nhìn thấy ngươi đã đờ đẫn?”

“Ừm.”

“Người ta thích ngươi thế, tại sao mỗi lần ngươi nhìn thấy người ta, ngươi lại lặn xuống dưới đáy hồ? Làm cho ngoài kia đồn đại thành cô nương đó có sắc đẹp khuynh thành, nói ngươi là tự thấy xấu hổ… Aiz, thật là…”

Cá Nheo đỏ mặt, “Ta…”

“Ha ha, Nhạc Tuyển thật đáng yêu.” Ếch Xanh trêu chọc, “Lại đây, gọi một tiếng Huyền Thanh tỉ tỉ, ta sẽ tặng viên tinh phách này cho ngươi.”

“Tại sao… không tặng cho Nhạc Hân?” Nó do dự một lát, hỏi.

Ếch Xanh bỗng cảm thấy khó nói. “Ừm… việc này… hi hi…” Ếch Xanh có chút bất an, giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng, “Ta muốn, thêm chút thời gian để ngao du thiên hạ cùng người đó…”

Khoảnh khắc ấy, cuối cùng Cá Nheo đã hiểu ra rất nhiều chuyện.

“Ừm.” Nó cười gật đầu, “Ta biết rồi. Cho ta đi.”

Ếch Xanh cầm lấy tinh phách cười rất xấu xa, “Gọi Huyền Thanh tỉ tỉ trước đã.”

Cá Nheo nhìn Ếch Xanh, lần đầu tiên nó nhếch môi, hai tay chống nạnh, “Ta không để ngươi bắt nạt đâu…”

“Hả?” Ếch Xanh cau mày, “… Đã đến kỳ phản nghịch rồi sao?!”

“Nói đến kỳ phản nghịch, ta đã từng…” Cá Nheo lại bắt đầu nói những lời vô thưởng vô phạt.

Ếch Xanh bỗng trở nên nghiêm túc lắng nghe.

Cá Nheo bỗng đứng lại, giơ tay ra, cướp lấy viên tinh phách, quay người bỏ chạy.

“Hả?!” Cá Nheo chết tiệt kia, lại dám chuyển chủ đề, mưu đồ xấu xa!!! Đứng lại!!!” Ếch Xanh giận dữ đuổi theo.

Cá Nheo cầm lấy viên tinh phách, chạy thục mạng. Chỉ là, lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt… Có một nỗi đau đang thiêu đốt lồng ngực nó, dường như không thể dập tắt…

Cứ tưởng rằng, cảm giác đó đã là khó chịu nhất…

Chỉ là, trên thế giới này vốn không có “nhất”…

Cá Nheo sẽ mãi mãi ghi nhớ khuôn mặt băng lạnh nó đã nhìn thấy ngày hôm đó.

“Nhạc Hân…” Những thứ trước mắt khiến nó bỗng cảm thấy kinh ngạc. Ngay sau đó, nó nhìn thấy viên nội đan tinh phách…

“Ngươi đang làm gì thế?” Ếch Xanh chạy tới, hét lên.

“Làm cái gì?” Trong mắt của Hắc Xà có một nỗi đau khổ sâu sắc, và cả nỗi hận không thể che giấu, “Không tới lượt ngươi hỏi ta…”

“Tại sao…” Hắc Xà nhìn viên tinh phách trong tay, giọng hơi run run, hỏi: “… Lại tặng tinh phách cho Nhạc Hân?”

Ếch Xanh sững sờ, không biết nên nói thế nào.

“Không phải đã nói sẽ cùng nhau thành tiên? Tại sao!”

“Ngươi hiểu nhầm rồi…” Cá Nheo lên tiếng, muốn giải thích.

“Ta là người thừa, phải không?” Hắc Xà ngắt lời Cá Nheo, hỏi Ếch Xanh.

Ếch Xanh nhìn Hắc Xà, không thể trả lời.

“Không phải!” Cá Nheo xông tới, kéo Hắc Xà, “Huyền Thanh thích ngươi.”

Hắc Xà nhìn nó, nỗi đau trong mắt lại sâu thêm một tầng.

Sau khoảng im lặng kéo dài, nó nghe thấy một câu bi thương của Hắc Xà: “… Từ đầu đến cuối, ta chẳng thể so được với ngươi.”

Khoảnh khắc ấy nó mới biết thế nào là đau.

“…” Hắc Xà đẩy nó, “Chúng ta vốn dĩ không nên ở chung một chỗ…”

Hắc Xà quay đi, tinh phách rơi xuống đất, khẽ lăn một vòng về dưới chân Ếch Xanh.

Ếch Xanh cúi xuống nhặt lên, ôm vào trong lòng.

Nó cau mày định đuổi theo.

“Không cần đuổi nữa…” Giọng Ếch Xanh không còn sức lực.

Nó đứng nguyên tại chỗ, không thể suy nghĩ gì thêm.

“…” Ếch Xanh ôm viên tinh phách rảo bước, “Là lỗi của ta…”

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình nó.

Nó biết, không ai làm gì sai, nhưng tất cả mọi người đều sai.

Nó cũng biết, cái câu “Không so được với ngươi…” có ý nghĩa thế nào…

Lúc đó, họ còn quá trẻ, cũng quá quật cường…

Thế còn bây giờ?

Bất giác nó quay về bên bờ ao, bỗng chốc lại nhớ về một việc khác.

Nó đã giữ vẻ ngoài của Cá Nheo ở dưới ao mấy trăm năm. Rồi một hôm có con Cá Chép chuyển đến. Cá Chép có vẻ ngoài vô cùng bình thường, không có gì nổi bật. Tất cả các yêu tinh khác trong ao đều nhao nhao chê cười nhân thân tầm thường của nó.

Nhưng mà Cá Chép hùng hồn hét lên một câu: “Làm yêu tinh phải biết kiềm chế! Tâm hồn đẹp mới là quan trọng nhất!”

Làm yêu tinh phải kiềm chế…

Đúng thế, phải kiềm chế.