34

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Gió thu xào xạc, nhưng ở dưới đáy giếng không khí ấm áp như tiết mùa xuân.

Cá Chép và Cá Quả biến thành hình người, ngồi trên thảm cỏ, xem tập album.

“Òa…” Thỉnh thoảng hai con cá lại ồ lên tán thưởng khiến Ếch Xanh ngồi cạnh vô cùng đắc ý.

“Đẹp trai không? Hi hi, cuốn này rất quý đấy, không còn tái bản nữa đâu…” Ếch Xanh hưng phấn.

“Òa, Hắc Tử, ngươi nói xem, cái quần sịp này đáng giá bao nhiêu năm đạo hạnh?” Cá Chép mơ màng.

“Ít nhất cũng phải mười năm.” Cá Quả nghiêm trọng gật đầu.

“Ồ. Nhìn xem, cái kính râm này đẹp quá. Ít nhất cũng phải tám năm đạo hạnh… Đắt quá…” Cá Chép thở dài.

“Thời trang không phục vụ người nghèo…” Cá Quả cũng thở dài.

Ếch Xanh giằng lấy cuốn sách trong tay chúng, phẫn nộ: “Shit! Dám mang ‘Tứ đại thiên vương mùa hè nóng bỏng’ của ta ra làm kim chỉ nam thời trang!” Ếch Xanh thương xót xoa xoa bìa sách, áp lên mặt, “A, Tăng Trường Thiên đại nhân của ta..”

Cá Quả và Cá Chép nhìn nhau.

“Các ngươi còn định ở chỗ ta đến bao giờ hả?” Ếch Xanh đặt tập sách xuống, đổi sang vẻ nghiêm túc, hỏi.

Cá Quả và Cá Chép đổi ngay sang bộ dạng vô cùng đáng yêu. “Lão Niêm bảo bọn ta cứ ở đây ba ngày…”

“Ba ngày?” Thần sắc của Ếch Xanh chợt thay đổi, đang định cau mày, bỗng nhìn thấy hai con cá đang nhìn mình với ánh mắt sáng trưng.

“Không cần hấp háy nữa. Vẻ ngoài của các ngươi không khiến ta xúc động được đâu.” Ếch Xanh nói.

“Oa… Mặt mũi chỉ là vẻ bề ngoài…” Hai con cá cùng hét lên.

Ếch Xanh vén những sợi tóc lòa xòa trên trán, “Những lời này đợi đến khi nào đẹp trai hơn nãy nói chuyện với ta.”

Bỗng chốc, Cá Quả và Cá Chép mặt ủ mày chau lùi vào ao trong giếng.

“Hắc Tử, kiếp sau, nhất định chúng ta phải trở thành soái ca…” Cá Chép nghẹn ngào.

“Ừ, Cá Chép, chúng ta nhất định phải trở thành soái ca…” Cá Quả cũng nghẹn ngào.

“Đến lúc đó sẽ không còn ai có thể khinh thường chúng ta… Cẩm Lý muội muội cũng sẽ yêu ta…” Cá Chép cảm khái.

“Đúng thế! Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

“Hai con cá này thật là…” Ếch Xanh bất lực.

Cá Quả và Cá Chép tâng bốc nhau xong lại nghĩ đến chủ đề mới.

“Ếch Xanh, rốt cuộc là lão Niêm đẹp trai đến mức nào?” Ca Chép hỏi.

“Sao tự nhiên nói cái này?” Ếch Xanh lên tiếng.

“Bởi vì lão Niêm đã làm phiền ngươi rất nhiều lần, ngươi đều không cự tuyệt…” Cá Quả nói.

Ếch Xanh suy nghĩ một chút, rồi lấy từ sau lưng một cuốn sách, giở ra, cho bọn cá trong ao xem.

“Hình dáng nhẹ tựa lông hồng, uyển chuyển tựa rồng bay. Rạng rỡ như thu cúc, tươi tốt như xuân tùng, phiêu diêu như gió thổi tuyết bay. Nhìn từ xa, sáng ngời như ánh mặt trời lúc ban mai, bước lại gần, rực rỡ như đóa phù dung trên sóng biếc, to nhỏ vừa tầm, ngắn dài đúng độ…” Cá Chép đọc được một nửa, bỗng sững người, nói, “Đây là ‘lạc phú thần’ mà…”

“Đúng thế, đúng là như vậy.” Ếch Xanh gập sách lại, gật đầu.

“Lão Niêm là nam sao?” Cá Quả cũng cứng lưỡi.

“Đúng thế, đúng là như vậy.” Ếch Xanh tiếp tục gật đầu vẻ vô cảm.

“Lạc Thần là nữ mà?” Cá Quả và Cá Chép đã hoàn toàn hóa đá.

“Đúng thế.” Ếch Xanh đặt tập sách xuống, “Đúng là như vậy.”

“…”

Gương mặt hoài niệm của Ếch Xanh nhìn lên trời một góc 450, “Nhớ lại lần đầu tiên ta gặp lão Niêm, thật là sững sờ kinh ngạc. Vẻ mặt ấy, rõ ràng là ươm mầm tai họa. Có điều, khi lão Niêm nở nụ cười, thật khiến người ta không thể chối từ… Ừm… Đáng tiếc là giờ lão Niêm dùng khuôn mặt giả ấy, thật khiến người ta chẳng thể hình dung lại khuôn mặt khi xưa…”

“Thật muốn thấy…” Cá Quả và Cá Chép xúc động nói.

“Đúng thế đúng thế…” Ếch Xanh phụ họa, nhưng mà, sắc mặt bỗng càng lúc càng âm u, “Quả nhiên chỉ có thể nghĩ là… chắc là hắn, cả đời này đều không muốn người ta nhìn thấy khuôn mặt mình…”

“Tại sao?” Cá Quả và Cá Chép cùng đồng thanh.

Ếch Xanh nhìn hai con cá, “Hai con cá không biết thưởng thức này, ta không nói cho các ngươi đâu!”

“Òa! Kỳ thị chủng tộc…”

“Đúng thế. Đúng là như thế.” Ếch Xanh cười.

“…” Cá Chép và Cá Quả bỗng ôm đầu khóc rống lên, “Òa… chúng ta muốn về nhà…”

“Không tiễn.” Ếch Xanh vẫn cười.

Cá Quả và Cá Chép nhìn Ếch Xanh, vây sóng vây, bơi sang bên kia ao.

“Nghe nói, trên trấn mới ra loại bánh bao mới, gọi là bánh bao trứng sữa.” Cá Chép đáp.

“Thật không? Có ngon không?” Cá Quả mừng rỡ hỏi.

“Còn chưa ăn thử, lúc nào chúng ta cùng đi ăn xem.” Cá Chép đáp.

“Ừm, thật là mong chờ…” Cá Quả mơ màng.

Ếch Xanh nhìn hai con cá tự sướng tự vui, khoanh chân ngồi xuống, gảy đàn ba dây.

Nó vẫn còn nhớ, rất lâu rất lâu trước kia, khi còn rất thích soái ca, nó đã gặp một con cá nheo, một con hắc xà.

Tuổi trẻ, luôn ôm ấp những chí hướng lớn lao.

Cá Nheo và Hắc Xà mơ tưởng tu luyện thành tiên, để không còn phải chịu nỗi khổ luân hồi lục đạo.

Nguyện vọng đó vô cùng bình thường, một trăm yêu tinh, có tới chín mươi chín yêu tinh nghĩ vậy.

Lúc đó, đạo hạnh của nó đã khá cao, nó chê cười bọn chúng: “Thành tiên có gì hay. Chỉ cần vui vẻ, thành thần tiên hay không cũng có gì quan trọng?”

Khuôn mặt ấu trĩ của Hắc Xà thoáng một ý cười: “Thế ngươi mơ ước điều gì?”

Nó đáp ngay lập tức: “Cùng người mình thích ngao du thiên hạ, tiêu dao tự tại, còn hơn trăm lần so với thần tiên!”

“Ngươi là yêu tinh, nếu thích ai đó thật, đó sẽ là trọng tội.” Hắc Xà cười nói.

“Sợ gì chứ?” Nó gảy đàn ba dây, “Nhiều lắm thì bị núi đè, tháp đè, đâu có gì quan trọng.”

“Ngươi không sợ chết thật sao?”

Cá Nheo không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe, khuôn mặt thoáng một nét cười nhẹ.

Khi nó nhìn thấy, nó cười nói rằng, “Cá Nheo, ngươi cười thật đẹp.”

Khuôn mặt đỏ bừng, Cá Nheo cúi đầu ngượng ngùng.

Nó cười nói, “Ta nhớ tên của ngươi, ngươi là Nhạc Tuyển phải không?”

Cá Nheo gật đầu, không nói gì.

“Ha ha, còn Tiểu Xà, ngươi tên là Nhạc Hân!” Nó quay lại, “Nghe cái tên còn tưởng các ngươi là huynh đệ. Thật không ngờ một con rắn, một con cá, chẳng có điểm nào chung.”

“Không cần ngươi xen vào!” Hắc Xà bất mãn.

“Hi hi, ta cứ xen vào thì làm sao. Đừng có quên, chính các ngươi đã tìm đến ta.”

“Đó là vì đạo hạnh của ngươi cao, ngoài ra chẳng có nguyên nhân nào khác!”

“Việc này thì… Chỉ có trong lòng các ngươi là rõ nhất.” Nó ôm đàn ba dây, cười nói, “Sau này cùng tu luyện, xem ai hoàn thành giấc mơ của mình trước. Còn nữa, phải tôn kính gọi ta là Huyền Thanh tỉ tỉ.”

Hắc Xà quật cường hừ một tiếng, “Đừng mơ!”

“Thế còn Nhạc Tuyển?” Nó quay lại nhìn Ca Nheo.

Sắc mặt Cá Nheo có chút lúng túng, “Huyền Thanh tỉ…”

Cá Nheo còn chưa nói xong, đã bị Hắc Xà bịt miệng. “Đừng có gọi, Nhạc Tuyển, nó đang bắt nạt chúng ta đấy.”

Nó nhởn nhơ cười, đưa tay tóm cằm Hắc Xà, “Sai rồi, thế này mới là bắt nạt!”

Hắc Xà cứng đơ người, Cá Nheo cười thành tiếng.

“Huyền Thanh!!!”

Âm thanh phẫn nộ, xé mây vang tận trời xanh.

“Sai rồi. Là Huyền Thanh tỉ tỉ..”

Một khúc nhạc xong, nó buông tay, khẽ cười, hạ giọng, “Huyền Thanh tỉ tỉ… Xưng hô thật là biến thái…”

Trong trí nhớ của nó, Tiểu Xà hay giận dữ đã trở thành thần tiên cai sạch thất tình, Cá Nheo hay xấu hổ, trầm tĩnh lại giấu biệt nụ cười của bản thân. Còn nó… ngao du thiên hạ, tiêu dao tự tại? Liệu có tiêu dao tự tại hơn trong miệng giếng này?

Nó nhìn bọn cá đang bơi đùa trong ao, khẽ thở dài, “Ba ngày?… Còn lại hai ngày nữa…”

Nếu đã từ bỏ lời hứa nghìn năm, liệu có còn phải lo đến nhân quả sau ba ngày nữa?