25

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Giao Long cảm thấy khá kỳ lạ. Rõ ràng ngày nào Ly cũng đến, nhưng vẻ trầm tư vô cùng, vô cùng yên tĩnh này quả thực hiếm gặp. Không rõ cái đầu óc ngu si kia có thể nghĩ những gì.

Thế là, Giao Long cố ý ho lôi kéo sự chú ý.

“Ngươi bị cảm à?” Ly sực tỉnh, quan tâm hỏi.

“Ngu si! Ta là tiên, làm gì có chuyện bị cảm!” Giao Long trừng mắt nhìn nó.

“Ồ…” Ly vuốt móng, lại bắt đầu im lặng.

“…” Giao Long miễn cưỡng, “Ngươi… ngươi đang nghĩ cái gì…” Cuối cùng, Giao Long cũng thực thà hỏi.

Ly ngẩng lên, bao lâu nay Giao Long chưa từng hỏi nó nghĩ gì. Nó rất vui, hào hứng đáp lại, “Ngươi hỏi ta à?”

“Còn có ai khác chắc?” Giao Long thở dài.

Ly càng vui, nhưng mà nghĩ đến điều sắp nói, bất giác nó bỗng trở nên nghiêm túc, “Ngươi nói xem, làm người tốt hay làm tiên tốt?”

“Ngươi muốn làm người?” Giao Long có chút lo lắng. Trong ký ức của nó, tất cả những thần tiên trên thiên cung nếu muốn làm người đều phải chịu những kết cục bi thảm.

“Không phải. Là Hồ Ly. Hồ Ly sắp công đức viên mãn, vẫn luôn do dự nên làm tiên hay làm người…” Ly trả lời.

Giao Long thở phào, “Nó là yêu tinh, đã muốn tu tiên tất nhiên là phải làm tiên rồi.”

“Nhưng mà làm tiên sẽ mất đi thất tình lục dục.” Ly thở dài đáp.

Nhìn nó thở dài, bất giác Giao Long cảm thấy thật buồn cười, “Chúng ta đều là tiên, đâu có mất thất tình lục dục?”

“Bọn cá dưới ao nói, cái đó là chỉ tình yêu. Cái gì là tình yêu?” Ly ngây thơ hỏi.

Giao Long bỗng thấy ngại ngùng. “Tình… tình yêu?”

“Ừ.” Ly gật đầu, “Là cái gì?”

Giao Long ấp úng hồi lâu, không chịu đựng nổi đôi mắt sáng trưng của Ly, đáp: “Chính là, tình cảm giữa nam nữ với nhau…”

Ly vẫn không hiểu, “Hả?”

“Chính là, một người nam và một người nữ, hai bên có cảm tình với nhau, muốn được ở bên nhau…” Giao Long cố gắng giải thích.

“Ồ. Giống như chúng ta?” Ly gật đầu.

Giao Long thẫn thờ. “Ngươi, ngươi đừng có nói bậy!!!” Nó kêu lên, khiến cho mặt ao cũng lăn tăn gợn sóng.

“Không phải sao?” Ly lắc đầu. “Nhưng mà, ta muốn ở bên cạnh ngươi…”

“Không giống nhau!!!” Giao Long vẫn kêu ầm lên.

“Không giống nhau chỗ nào?” Ly lại ngây thơ hỏi.

“…” Giao Long nghiến răng, “Nếu là tình yêu, sẽ muốn sống vì đối phương, chết vì đối phương, trên trời dưới đất, chỉ cần có người kia sẽ là chốn an thân… Hiểu chưa?”

Ly suy nghĩ một lúc, “Nghe ra thì không phải điều gì hay.”

Giao Long gật đầu, “Đúng thế!”

“Thế tại sao Hồ Ly lại do dự?” Ly càng không hiểu.

Giọng nói của Giao Long trở nên ảm đạm, “Không biết… Ngươi nghĩ là được rồi, nhưng chớ có thử.”

Ly lại suy nghĩ, “Phải có hai người mới có thể thử mà?”

Giao Long thực sự nổi giận, “Lắm chuyện! Cút về ao của ngươi đi! Còn đến đây tìm ta hỏi mấy chuyện này, đừng trách ta không khách khí!!!”

Thế là Ly đành ủ rũ quay về ao.

Quần yêu thấy bộ dạng của nó, tỏ tường: “Lại bị mắng rồi…”

Tôm Sông lẫm liệt bò qua, nói: “Ngu si! Tại sao ngươi không phản kháng? Tên Giao Long đó mắng ngươi thì ngươi phải mắng lại chứ! Mắng không lại thì đánh lại, nó bị xiềng dưới trấn thủy kiếm, chắc chắn không thể là đối thủ của ngươi!”

Quần yêu nhao nhao ủng hộ đề nghị này.

Ly vuốt móng, vẻ mặt vô cùng ngây thơ, “Nhưng mà ta không biết…”

Tôm Sông gãi đầu, run rẩy tránh xa.

Cá Chép vỗ mạnh vào ngực thật nghĩa khí, “Không phải sợ, ta dậy ngươi!”

Cá Quả ngưỡng mộ nhìn nó, “Lý Tử, ngươi cái gì cũng biết, thật là lợi hại…”

“Tất nhiên rồi…”

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

Cá Nheo lắc đầu nói với Ly: “Những thứ này không học cũng không sao.”

Hồ Ly trên bờ miễn cưỡng gật đầu, “Đúng thế, học cũng chẳng làm gì…”

“Tại sao?” Không chỉ có Ly, mà cả Cá Quả và Cá Chép đều không hiểu.

Hồ Ly thở dài, “Ta đã học, nhưng đến lúc nhìn thấy Lý Du ca ca vẫn không nói nổi một lời…”

Ly tỉnh ngộ, “Ồ, vì thế Tôm Sông nói không lại Âm Danh.”

Tôm Sông nhảy lên, hét: “Tại sao kéo ta vào!!!”

Cá Quả và Cá Chép tóm lấy Tôm Sông đang sắp phát khùng.

“Hà Tử, đừng có tức giận, tức giận thì khác nào công nhận sự thật rõ ràng là vậy.” Cá Nheo chân thành khuyên giải.

“Ồ, thế nên mỗi lần Thính Thông nói gì, Hồ Ly đều tức giận.” Ly thêm một lần giác ngộ.

Lần này lại là Hồ Ly nhảy dựng lên, “Chả liên quan gì đến Thính Thông hết!!!”

Câu nói này bật ra đúng vào lúc Thính Thông vừa đưa hạt dẻ đến. Thính Thông đứng yên tại chỗ, nhìn Hồ Ly.

Hồ Ly im bặt, có chút bối rối.

Thính Thông không nói gì, đặt túi hạt dẻ xuống, quay đi.

Hồ Ly chẳng kịp nghĩ ngợi gì đã thấy mình đang đuổi theo Thính Thông. Nó quá nhỏ bé, bước chân không theo kịp nên phải đổi sang hình người.

“Ngươi đứng lại!” Nó kéo tay Thính Thông, hét gọi.

Thính Thông quay lại, tránh ánh mắt nó, “Không liên quan gì đến ta mà?”

Hồ Ly giậm chân, “Ngươi chưa nghe hết, sao biết được ta nói cái gì, ta không có ý đó.”

Thính Thông nhìn nó, vẻ bi thương cháy trong ánh mắt. “Thế thì là ý gì? Ta biết, ngươi thích sư phụ. Ta vẫn biết.”

Hồ Ly nghe mà hoang mang, “Có liên quan gì đến việc ta thích Quý Du ca ca?”

Thính Thông cắn răng, hét lên với nó, “Ngươi thích thì cứ thích đi, vốn không liên quan gì đến ta!”

Hồ Ly càng thêm hoang mang, nhưng lồng ngực nó bỗng trở nên bức bối, ngạt thở. Quả nhiên cho dù nó đã học cách mắng người, nhưng cũng chẳng nói lại được ai…

Thấy nó không nói gì, Thính Thông hất tay nó, quay đi.

“Không được đi!” Hồ Ly hét lên, “Nói cho rõ ràng đã!”

“Nói cái gì?” Thính Thông nói rất khẽ, “Nói ra, ngươi sẽ từ bỏ sư phụ hay sao? Ngươi sẽ làm người hay sao?… Trong lòng ngươi vốn đã quyết định từ lâu rồi…”

Hồ Ly càng cảm thấy khó chịu, trái tim như có ai bóp nghẹn, âm ỉ đau.

“Ta không hiểu…” Nó khẽ oán trách.

Thính Thông quay lại, nhìn nó, “Ta nói… Ta thích ngươi…”

Hồ Ly sững sờ, đờ đẫn nhìn Thính Thông, “… Ngươi, ngươi là người mà…” Hồi lâu, nó nói.

Thính Thông không nói gì, đưa tay lấy miếng ngọc bội trong áo, đưa cho Hồ Ly. “Cái này, trả lại ngươi…”

Hồ Ly đờ đẫn nhận lấy, ngọc bội vẫn còn lưu lại hơi ấm của Thính Thông.

“Ta thật ngốc…” Thính Thông cười nó, khẽ mắng mình một câu rồi quay đi, không một lần nhìn lại.

Trong rừng chỉ còn một mình Hồ Ly, tay cầm miếng ngọc bội, thẫn thờ hồi lâu mới quay trở về bờ ao.

Quần yêu thấy nó quay lại, tay cầm túi hạt dẻ, không ăn, chỉ ngồi xuống ngẩn người nhìn miếng ngọc bội.

“Xong rồi…” Cá Chép khẽ nói, “Không khóc không la…”

“Không khóc không la chẳng phải là tốt hơn sao?” Ly không hiểu.

“Không tốt!” Quần yêu đồng thanh lên tiếng.

“Bây giờ phải làm thế nào?” Cá Quả bỗng nhanh trí, “Lão Niêm lên đó chuyển chủ đề, an ủi nó đi.”

Cá Nheo hít một hơi. “Chàng trai, nói linh tinh gì thế, những lúc thế này cứ để nó yên tĩnh một mình.”

Ly vuốt móng tự trách bản thân, “Tại ta nói linh tinh.”

“Ha ha, nói đến việc nói linh tinh, ta đã từng…”

“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!! Vô lương tâm!!!”

Tối hôm đó, Hồ Ly cứ ngồi như thế bên bờ ao. Mặt trăng từ từ lên cao, rồi lại từ từ lặn xuống… Thời gian của nó, chỉ còn lại ba ngày…