22

Vật Trong Ao

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ếch Xanh nhìn một đám tiểu yêu trước mặt, khoé miệng bỗng giật giật.

“Ta nói các ngươi có thể tới chơi, nhưng cũng không phải là nhanh đến mức đó?” Ếch Xanh thở dài.

“Mục đích của chúng ta không phải là đến chơi!” Quần yêu mặt mũi nghiêm túc, rồi đẩy Kỳ Ký ra.

Bỗng chốc, sắc mặt sa sầm của Ếch Xanh bỗng trở nên rạng rỡ. “Vị tiểu ca này là?”

“Ta tên Kỳ Ký.” Kỳ Ký thành thực trả lời.

“Ồ… Kỳ Ký… chẳng lẽ là thiên mã?” Ếch Xanh cười sáng lạn, “Thế nào cũng được. Quan trọng là mặt mũi phải sáng sủa! Ngươi tìm ta có việc gì?”

“Ngươi có thể thu nhận ta không?” Kỳ Ký thận trọng mở lời.

“Thu nhận?” Ếch Xanh trợn tròn mắt, “Được chứ được chứ, một cậu bé đẹp thế này, đừng nói là thu nhận, ở mãi cũng được…”

Quần yêu khinh bỉ nhìn Ếch Xanh.

“Trông mặt bắt hình dong!” Cá Quả phẫn nộ.

“Không, Hắc Tử, phải là trông mặt bắt hình yêu!” Cá Chép cũng phẫn nộ.

“Kỳ Ký ca ca là thiên mã mà? Phải là trông mặt bắt hình tiên!” Cua cũng chêm vào một câu.

“Lắm điều như thế chi bằng nhanh chóng tu luyện thành soái ca, để đỡ bị người ta bỏ rơi.” Ếch Xanh nhẹ nhàng đả kích quần yêu.

“A… Đừng có xát muối lên vết thương của ta như thế…” Tiếng hét đó là của Cá Chép và Hồ Ly.

“Hồ Ly, ngươi hét cái gì? Ngươi có biến thành soái ca cũng đâu có tác dụng gì?” Cá Chép nhìn Hồ Ly vẻ khó hiểu.

“Cũng chỉ hét lên cho vơi bớt nỗi buồn…” Hồ Ly gục đầu.

Ếch Xanh cười, “Hồ Ly, tính ra chỉ còn chín ngày nữa là ngươi công đức viên mãn rồi.”

Hồ Ly ngẩng lên, “Ừ.”

“Thế ngươi muốn làm người, hay muốn làm tiên?” Ếch Xanh hỏi.

Hồ Ly gãi đầu, “Vẫn chưa nghĩ xong…”

“Có gì mà phải nghĩ chứ? Tất nhiên là làm tiên rồi.” Tôm Sông chen vào.

“Tự nhiên lại bắt người ta chọn, khiến người ta khó nghĩ quá… Làm tiên thì có thể trường sinh bất lão; còn nếu làm người, lại có thất tình lục dục… A… thật là khó quá…” Hồ Ly lăn lộn trên đất.

“Ai? Không phải Ếch Xanh cũng nhập tiên đạo hay sao? Mà đâu có cái vẻ không có thất tình lục dục?” Cua khó hiểu, “Còn cả Bạch Ly nữa, sinh ra đã là tiên, không phải tốt hơn sao.”

“Bàng Bàng, thất tình lục dục đó là nghĩa hẹp, chỉ tình yêu mà thôi…” Cá Nheo giải thích.

“Thế nào là tình yêu?” Ly ngây thơ hỏi.

Quần yêu nhìn nó, “Trẻ con không cần biết.”

“Nhưng mà, Ếch Xanh nó…” Cua chỉ sang bên kia.

Ếch Xanh đang vui vẻ kéo tay Kỳ Ký, “Tiểu ca, năm nay bao nhiêu tuổi?” Nhà có mấy người? Bình thường có sở thích gì?…”

Cá Nheo ho khan vài tiếng, “Nó là ngoại lệ… nó là bán tiên…”

“Bán tiên?” Cá Quả nghi ngờ.

“Chính là kiểu đoán số trên đường ấy.” Cá Chép giải thích.

“Ồ…”

Hồ Ly bỗng lại gào lên, “A… Rốt cuộc là người ta nên làm người hay làm tiên đây…”

“Ngươi thích Lý Du đại sư mà, thế thì làm người đi.” Cá Chép trả lời.

“Đúng thế đúng thế.” Cá Quả phụ hoạ.

“Nhưng Lý Du ca ca đã nhập tiên đạo, không còn những tình cảm phàm tục. Ca ca không thèm để ý đến ta.” Hồ Ly thở dài.

“Thế thì làm tiên, để có thể ngang hàng tiến bước cùng Lý Du đại sư!” Tôm Sông đề nghị.

“Đúng đấy đúng đấy.” Ly ngay lập tức phụ hoạ theo.

“Nhưng mà…” Hồ Ly cắn móng vuốt, “Ta sợ thành tiên sẽ quên mất hương vị… bánh bao xanh… hạt dẻ ngào đường…”

“Aiz…” Quần yêu thở dài.

“Thế thì tiếp tục giữ nguyên trạng, làm yêu!” Cua nói rất to.

“Thế cũng không được, chín ngày nữa công đức viên mãn, nếu vẫn tiếp tục làm yêu, linh lực của nội đan sẽ phản phệ, không giữ được đạo hạnh.” Cá Nheo trả lời.

“Tà môn!!!” Quần yêu kinh ngạc kêu lên.

“Từ lâu đã là như vậy, không có ai nói gì với các ngươi sao?” Ếch Xanh cau mày, hỏi.

Quần yêu lắc đầu.

“Hắc Tử, may mà bình thường chúng ta không chịu tu luyện, nên giờ cũng chẳng có vấn đề gì!” Cá Chép cảm động nói.

“Đúng thế đúng thế. Chúng ta cứ làm yêu mãi thế này cũng tốt!” Cá Quả gật đầu.

“Hắc Tử!”

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

“Ta không biết nên nói thế nào…” Kỳ Ký bỗng cất lời, “Nhưng mà, đừng nên làm tiên vẫn hơn…”

Quần yêu nhìn nó, không hiểu.

Ếch Xanh cười, “Tiểu Kỳ Ký à, không ngờ ngoài vẻ đẹp trai, đầu óc của ngươi cũng rất khá đấy.”

Kỳ Ký lắc đầu, “Ta chẳng có suy nghĩ gì hết… Chỉ là, không chịu nổi cảm giác cô quạnh.”

Lúc đó, Ly bỗng nghĩ đến Giao Long. Cô quạnh mà…

“Ha ha, nói đến cô quạnh, ta đã từng…”

“Ngươi còn dám!!!”