Chương 997 – Nhất phách tức hợp (Vỗ tay cùng nhịp)

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Người dịch: Diamondismail

Lý Trường Xuân hơi giận, không cam lòng lên tiếng:

– Đừng kiêu ngạo, ngươi hiện tại bất quá cũng cô độc, không thể hoàn thành đại sự. Nếu ngươi cùng ta hợp tác, giúp ta giết chết Kiếm Vô Trần, ta tất nhiên giúp ngươi giải quyết chướng ngại trên con đường phía trước. Như vậy so với từng người chúng ta một mình làm việc, tỷ lệ thành công lớn hơn nhiều.

Bạch Vân Thiên cười lạnh nói:

– Với ngươi ta hai người, ngươi thật cho rằng có thể hoàn thành đại sự? Theo như ta biết, lúc trước ngươi vì xếp đặt cho Kiếm Vô Trần, không tiếc đẩy Lâm Vân Phong cùng Trương Ngạo Tuyết vào chỗ chết. Kết quả, kế hoạch của ngươi thành công. Nhưng ngươi lại bỏ qua Lục Vân là người nên quên. Ta nếu cùng ngươi hợp tác, hẳn chẳng khác gì tự tìm cái chết.

Lý Trường Xuân sắc mặt khẽ biến, âm trầm nói:

– Ngươi không hối hận?

Bạch Vân Thiên lãnh đạm đáp:

– Với tình huống của ngươi, thiên hạ vốn đã tìm không ra ai sẽ cùng ngươi hợp tác, ngươi một người còn có thể lật trời hay sao?

Phẫn nộ hừ một tiếng, Lý Trường Xuân lên tiếng:

– Bạch Vân Thiên ngươi nhớ kỹ, sau này ngươi sẽ hối hận.

Nói xong hình bóng lóe lên, lập tức biến mất không còn tung tích.

Bạch Vân Thiên mắng:

– Người hối hận là ngươi, bởi vì ngươi đang tìm cái chết.

Dứt lời chậm rãi rời đi.

Chỉ chốc lát, Bạch Vân Thiên dừng lại, lẩm nhẩm:

– Thiên hạ hiện tay, tình thế dần dần hiện rõ, Trừ Ma liên minh, Yêu vực, Hư Vô Giới Thiên, Địa Âm Thiên Sát, Vu Thần, Lục Vân, thiên hạ chia sáu, ai có thể đi đến cuối cùng, người đó hẳn trực tiếp ảnh hưởng đến lợi ích của Ma Thần tông ta. Hoặc là, ta nên… ha ha ha, chủ ý không sai.

Nói xong toàn thân ánh sáng chợt lóe, người liền biến mất.

Ly khai Bạch Vân Thiên, Lý Trường Xuân lòng đầy tức giận nhưng lại không chỗ phát tiết.

Lúc trước, lão từng phân tích qua tích cách của Bạch Vân Thiên, phát giác có khả năng hợp tác.

Ai ngờ Bạch Vân Thiên ngữ khí sắc bén, cự tuyệt một hơi, còn nói lão đại sự khó thành, như vậy sao không tức giận?

Nhưng tỉnh táo suy nghĩ, Bạch Vân Thiên nói cũng có vài phần hợp lý. Thiên hạ hiện tại, thế lực rõ ràng, còn có ai sẽ cùng mình hợp tác đây?

Nghĩ đến đây, lão không khỏi thở dài, mất mát thật sâu hiện lên trong đáy mắt.

Trước kia, lão hào khí oai phong, được xưng Lục viện đệ nhất nhân.

Sau đó, lão hùng tâm tráng chí, vọng tưởng cười ngạo Thất Giới.

Hôm nay, lão một lòng báo thù, nhưng tiền đồ gian nan, tựa hồ càng về sau càng không thuận lợi.

Cuộc đời của lão cứ như đảo ngược, càng đi càng lùi lại.

Thở dài u oán, Lý Trường Xuân nhìn về chân trời, trong lòng lại hỏi, trời cao chẳng lẽ thật sự vô tình?

Trong hoang mang, Lý Trường Xuân có chút ngơ ngác, trong bất tri bất giác, đi tới một khe sâu, nơi này âm khí rất nặng, cảm giác có chút quỷ dị.

Ngừng lại, Lý Trường Xuân thu hồi tâm thần, ánh mắt lưu ý bốn phía, phát hiện nơi này yên tĩnh một cách đáng sợ.

Nghiêng người, linh thức tìm kiếm động tĩnh chung quanh, nhanh chóng một luồng khí tức quỷ dị dũng mãnh ào vào đáy lòng.

– Người nào, còn không hiện thân?

Trong tiếng quát, ba bóng xám chợt hiện vây quanh quanh lão.

Nhìn ba bóng xám, sắc mặt Lý Trường Xuân khẽ biến, hào quang màu xanh thẫm trên người đối phương tà ác âm trầm, tựa như câu hồn sứ giả của địa ngục, lộ ra băng lãnh, tàn khốc.

– Các ngươi là ai, tu vi như vậy, tất nhiên lai lịch bất phàm?

Bật cười lạnh, một bóng xám đáp:

– Người sắp chết, cần gì hỏi nhiều.

Nói xong hào quang xanh thẫm chợt lóe, người đó hóa thành một lệ quỷ, đánh tới Lý Trường Xuân.

Bên cạnh, hai bóng xám ảo hóa ra vô số hình bóng, kết thành một kết giới quỷ dị trong vòng mười trượng, mặt ngoài vạn ngàn lệ quỷ, điên cuồng hội tụ vào giữa.

Phát giác nguy hiểm đến gần, Lý Trường Xuân hét giận lên một tiếng, trường kiếm bên thân tự động bay ra, xoay quanh trên đầu, tản mát ra hào quang màu tím, xua đẩy khí tà ác đang tới gần.

Hoàn thành phòng ngự, Lý Trường Xuân sắc mặt âm trầm, tay trái bắt kiếm quyết, tay phải lấy ngón tay thay kiếm, xuất chiêu Thiên Kiếm Cửu Quyết đệ thất quyết – Phá Thiên quyết.

Đến lúc này, tiếng kiếm ngân vang điếc tai, vô số ánh kiếm phân ra chém khắp nơi, chỉ trong khoảnh khắc cả sơn cốc đã nhiễm một tầng hào quang tím, đè áp ba hào quang xanh thẫm quỷ dị của ba bóng xám.

Kinh ngạc hô lên một tiếng, ba bóng người xoay chuyển giữa không trung, nguy nguy hiểm hiểm né tránh tiến công của lão, lùi lại ra xa xa.

– Thiên Kiếm quyết! Ngươi là Lý Trường Xuân?

Ngạo nghễ bất động, Lý Trường Xuân đáp:

– Không sai, chính là ta. Các ngươi là ai?

Tức giận hừ một tiếng, một bóng xám cất tiếng:

– Chúng ta là Luyện Hồn sứ giả, ta là Kim Hồn, bọn họ là Kim Động cùng Kim Thiên.

Lý Trường Xuân ánh mắt cả kinh, cảnh giác nói:

– Các ngươi muốn làm gì ở đây?

Kim Hồn đáp:

– Làm gì không cần thiết nói với ngươi, bây giờ hay ngươi chịu chết đi.

Lý Trường Xuân vội lên tiếng:

– Chậm đã, trước không vội động thủ, các ngươi vì sao phải giết ta?

Kim Hồn nói:

– Ta cao hứng, thế nào?

Lý Trường Xuân hai mắt híp lại, trầm ngâm nói:

– Lời này không thật, các ngươi giết ta sợ là có ý đồ khác đi?

Bên cạnh Kim Hồn, Kim Động quát:

– Hỏi rồi ngươi cũng không sống được, hay là không biết lại tốt hơn một chút.

Lý Trường Xuân cười lạnh đáp:

– Vậy thì khó nói, có lẽ chúng ta không cần động thủ cũng có thế giải quyết vấn đề.

Kim Động thoáng nghĩ, hỏi:

– Ngươi nói vậy có ý gì?

Kim Thiên một bên đáp:

– Rất đơn giản, nếu hắn không muốn chết, hẳn muốn cầu xin chúng ta.

Kim Thiên hỏi:

– Có đúng là như vậy không?

Lý Trường Xuân lắc đầu nói:

– Sai rồi, không phải sợ chết, cũng không phải cầu xin các ngươi, mà là muốn cùng các ngươi làm một giao dịch.

Kim Hồn ba người nghe vậy, trao đổi ánh mắt, đồng thanh hỏi:

– Giao dịch gì? Ngươi nói.

Lý Trường Xuân trong lòng mừng thầm lên tiếng:

– Đầu tiên, các ngươi cần cho biết, các ngươi có mục đích gì, sau đó ta mới nói ra mục đích của ta rõ ràng được.

Kim Hồn nói:

– Mục đích của chúng ta rất đơn giản, chính là vật trong lồng ngực ngươi.

Lý Trường Xuân cười thần bí, vừa đưa tay vào lòng lấy ra Tụ Linh hồ, vừa nói:

– Vật này là Tụ Linh hồ, có thể nuốt tiên giết phật, hấp yêu, nạp quỷ, diệt ma. Các ngươi xuất thân từ Luyện Hồn Động Thiên, nói vậy vật này đối với các ngươi càng nhiều chỗ hữu dụng?

Trong mắt Kim Hồn lộ ra vẻ tham lam, gật đầu nói:

– Không sai, vật đó vốn là bảo vật trấn cung của Luyện Hồn Động Thiên ta, mà vài trăm năm trước đột nhiên mất tích, không biết ở nơi nào.

Lý Trường Xuân nghe vậy cả kinh, lập tức vui vẻ, cười nhẹ nói:

– Nguyên lai còn có nguyên do này, thật là trùng hợp. Hiện tại, vật này đã trong tay ta, trả các ngươi tự nhiên có thể, nhưng các ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, xem như là hợp tác lẫn nhau.

Kim Hồn không nói, trầm mặc. Kim Thiên nói:

– Chúng ta nếu là không đồng ý, cưỡng đoạt thì sao?

Lý Trường Xuân điềm nhiên đáp:

– Vật ấy là bảo vật trấn cung của các ngươi, có lực lượng thần kì gì, trong lòng các ngươi đều hết sức rõ ràng. Ta nếu có nó, các ngươi cho là ta biết phương pháp vận dụng hay không? Thêm nữa, cứ tính ta cuối cùng không là đối thủ của các ngươi, bức ta nóng nảy, ta một tay hủy nó, vậy sau đó các ngươi có thể được cái gì?

Kim Thiên không nói, Kim Động hỏi:

– Ngươi có điều kiện gì, hay là hãy nói trước, chúng ta cân nhắc một chút.

Lý Trường Xuân cười nói:

– Kì thật điều kiện của ta rất đơn giản, chúng ta hợp tác lẫn nhau, các ngươi giúp ta đối phó Kiếm Vô Trần, sau khi sự thành, Tụ Linh hồ ta trả lại các ngươi. Hơn nữa, Hậu Nghệ thần cung trên người Kiếm Vô Trần cũng để các ngươi sở hữu, ta chỉ vì báo cừu.

Kim Động hoài nghi nói:

– Có việc tốt như vậy? Kiếm Vô Trần đó không dễ đối phó?

Lý Trường Xuân khe khẽ thở dài, khổ sở đáp:

– Các ngươi có thể không rõ ràng, ta từng có lòng tranh bá Thất Giới. Từ sau khi Huyền Phong chết, ta tâm nguội ý lạnh, một lòng chỉ cầu báo thù. Cả đời này, người duy nhất ta cảm thấy thẹn là Huyền Phong, hắn là con ta, nhưng ta lại không cách nào cùng hắn thừa nhận, chỉ có thể thu hắn làm đồ đệ. Sau lại, ta vì đền bù áy náy trong lòng, sáng lập Huyền Phong môn, hi vọng hắn có thể ngạo thị Thất Giới. Nhưng lúc hắn sắp thành công, Kiếm Vô Trần đã đánh vỡ giấc mộng của ta, ra tay giết chết Huyền Phong. Vì vậy, ta trong lòng phát ra lời thề, vô luận như thế nào cũng muốn vì Huyền Phong báo thù. Vì vậy, các ngươi chỉ cần trợ giúp ta giết Kiếm Vô Trần, không kể dùng thủ đoạn gì, sau khi xong việc Tụ Linh hồ cùng Hậu Nghệ thần cung đều thuộc về các ngươi.

Lưu ý vẻ mặt của lão không giống nói dối, Kim Hồn ba người không khỏi trao đổi bằng mắt, trầm tư một hồi lâu, Kim Hồn mở miệng nói:

– Việc này chúng ta có thể nghiên cứu, vấn đề duy nhất lúc này là ngươi có biện pháp gì đối phó Kiếm Vô Trần?

Lý Trường Xuân căm hận đáp:

– Phương pháp có rất nhiều, hữu hiệu nhất là mượn đao giết người, để cho Lục Vân trước đánh hắn bị thương nặng, sau đó chúng ta nửa đường chặn lại, như vậy là nhất cử lưỡng tiện.

Nghe vậy, Kim Hồn nhìn hai người bên cạnh liếc mắt một cái, gật đầu nói:

– Được, chúng ta đáp ứng ngươi, bất quá có một kỳ hạn. Vượt qua ba tháng, hợp tác của chúng ta trong lúc đó đều tự giải trừ, đến lúc đó ngươi đừng trách chúng ta trở mặt không nhận người.

Lý Trường Xuân nghe xong, trong lòng thoáng tính toán, lập tức đồng ý nói:

– Tốt, cứ định như vậy. Nếu qua ba tháng đều không có, ta như cũ đưa Tụ Linh hồ trả các ngươi.

Kim Hồn thoáng mừng, cười nói:

– Ngươi phải nhớ kĩ lời này, đừng để cán lọt vào tay chúng ta.

Lý Trường Xuân mỉm cười gật đầu, trong lòng lại cười lạnh: “Trước cho các ngươi cao hứng một chút, đến lúc đó các ngươi hãy chờ mà khóc đi.”

Thời gian sau đó, song phương thương nghị một chút, cuối cùng Kim Hồn ba người theo Lý Trường Xuân rời đi, trước tìm Liễu Tinh Hồn, triển khai hành động nhằm vào Kiếm Vô Trần.