Chương 412 – Bất Tường Chi Triệu (Điềm báo chẳng lành)

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Khu phía tây tòa biệt viện của Lục Viện liên minh trên Hoa Sơn, nơi những đệ tử Dịch viên đang trú ngụ.

Trong phòng Càn Nguyên chân nhân, năm người của Dịch viên đang cùng bàn bạc.

Huyền Âm chân nhân lên tiếng trước:

– Tình hình hiện nay mọi người đều rõ cả rồi, các cao thủ của liên minh đã mất hết tinh thần, vì vậy coi như không thể trông đợi gì ở họ nữa. Chúng ta tập trung đến đây là để suy tính và cùng nhau bàn bạc cách giải quyết tình thế.

Tĩnh Nguyệt đại sư than rằng:

– Một số việc có thể bàn bạc ở đây nhưng tuyệt đối không nên tùy tiện đem ra nói ở nơi khác, nếu không e sẽ chỉ càng chuốc thêm phiền phức mà thôi. Tuy hiện nay chúng ta ai cũng cảm thấy không thoải mái và gần như đã mất hết lòng tin vào liên minh, nhưng chắc hẳn bọn họ cũng bực tức không kém, vì vậy nếu bây giờ chúng ta thể hiện thái độ bất mãn ra ngoài, sẽ có lúc xảy ra xung đột, như vậy quả không hay ho gì.

Huyền Âm chân nhân tỏ vẻ phản đối:

– Có gì phải sợ chứ, sự thật vẫn là sự thật, hoàn cảnh hiện nay bất kỳ ai cũng nhận thấy rõ, sao lại không để người ta nói? Hơn nữa, liên minh giờ chẳng phải đang thất bại thảm hại sao, tình cảnh đến nước này mà vẫn không có bất kỳ phương án giải quyết nào, chỉ co rút ở đây làm con rùa, thật quá ư hồ đồ!

Tĩnh Nguyệt đại sư thấy vẻ giận dữ của Huyền Âm chân nhân bèn hỏi:

– Sư đệ nói liên minh không đưa ra được phương án giải quyết, vậy theo đệ, bọn họ nên làm thế nào mới phải?

Huyền Âm chân nhân trả lời:

– Phân tích tình hình hiện tại, có thể thấy lục viện đã mất tứ viện, chỉ sót lại Dịch viên chúng ta và Bồ Đề học viện mà thôi. Theo lời Bách Linh nói trước đây thì lục viện cuối cùng sẽ bị tiêu diệt hết, như vậy nhị viện khó tránh khỏi số mệnh đã định. Vì thế, trong tình cảnh này, điều đầu tiên và quan trọng nhất mà Lục Viện liên minh nên hành động là làm sao có thể duy trì sự tồn tại của nhị viện, tránh cho dự đoán có thể thực sự xảy ra. Nhưng hãy xem họ đã làm những gì?

Nghe Huyền Âm chân nhân nói vậy, mọi người đều gật đầu đồng tình, tỏ ý lời của Huyền Âm chân nhân thực sự rất có lý.

Phong Viễn Dương đứng bên tán thưởng:

– Sư thúc nói rất đúng, chỉ đáng tiếc liên minh bây giờ thực chất do tam phái làm chủ, lục viện chúng ta chỉ được xếp là thứ yếu mà thôi, bọn họ căn bản không còn coi chúng ta ra gì nữa. Phân tích tình thế Nhân gian hiện nay, có thể thấy rõ chỗ dựa thực sự của liên minh chính là Vân Chi pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới, còn chúng ta vô hình chung đã trở thành nhân tố có hay không đều chẳng quan trọng.

Huyền Âm chân nhân bực mình nói:

– Đã coi thường chúng ta đến vậy, cớ sao ban đầu còn đề nghị liên minh làm gì, như thế này thà chúng ta quay lại Dịch viên, cắt đứt quan hệ với bọn họ.

Nghe câu này, Càn Nguyên chân nhân gắt:

– Chớ nói càn, đây là Hoa Sơn chứ không phải Dịch viên, những lời không nên nói thì đừng tùy tiện. Thôi, cũng không còn sớm, mọi người mau trở về phòng nghỉ ngơi, nếu còn gì không vừa lòng thì cũng cố ra vẻ như chẳng có chuyện gì, mọi người hiểu cả chứ?

Huyền Âm chân nhân khẽ “hừ”, đứng dậy bỏ đi, thần sắc tỏ vẻ rất bất bình. Bốn người còn lại trong phòng chỉ biết nhìn nhau cười khổ, sau đó lần lượt ra về.

Cùng lúc ấy, dưới chân núi Hoa Sơn hào quang lóe sáng, xuất hiện bóng hình của Hạo Vân cư sĩ. Nhìn cảnh Hoa Sơn hùng vĩ đang đối mặt với nguy hiểm cận kề, Hạo Vân cư sĩ không khỏi lắc đầu thở dài, nhanh chóng theo đường núi mà đi, chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh Hoa Sơn.

Rảo mắt một lượt quanh quảng trường lạnh lẽo hoang vắng, Hạo Vân cư sĩ cảm nhận ngay được không khí nơi đây có chút bất ổn. Lặng im suy nghĩ một lát, cư sĩ liền bước đến biệt viện dành riêng cho môn hạ Nho viên, định hỏi một chút tình hình liên minh mấy ngày gần đây rồi mới tính cách giải quyết.

Tiến vào biệt viện của Lục Viện liên minh, Hạo Vân cư sĩ nhìn sang phía tây – nơi nghỉ ngơi của các cao thủ Dịch viên, nhưng lúc này không gian hoàn toàn yên ắng. Đứng lại một lúc, Hạo Vân cư sĩ rời đến phía bắc – nơi nghỉ ngơi của Nho viên. Vừa cất được vài bước, ông bỗng nghe thấy tiếng kêu kinh hãi bất ngờ vang đến, liền dừng chân.

Quay người lại, Hạo Vân cư sĩ thấy một gian phòng ở phía tây cửa bật mở, Dịch viên Huyền Âm chân nhân mặt đầy âu lo xông ra khỏi phòng, ánh mắt hướng thẳng về phía chân trời xa xa.

Gần như chỉ trong giây lát, tứ vị cao thủ Dịch viên còn lại đều nghe tiếng chạy tới, kinh ngạc nhìn Huyền Âm chân nhân, không hiểu đã phát sinh sự tình gì.

– Sư đệ, đệ làm sao vậy, sắc mặt có vẻ khác thường, phải chăng đã xảy ra chuyện gì rồi?

Càn Nguyên chân nhân mở miệng hỏi với vẻ ngạc nhiên.

Không để tâm đến lời thắc mắc của sư huynh, ánh mắt Huyền Âm chân nhân vẫn nhìn về phương xa, nơi đó mây đen từng đám đang cuồn cuộn như muốn nuốt trọn mặt trời đỏ rực.

Nhận thấy vẻ khác thường trong biểu hiện của Huyền Âm chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư liền hỏi:

– Sư đệ, phải chăng đệ đã cảm nhận được điều gì khác lạ rồi, nếu không cớ sao lại…

Tĩnh Nguyệt chưa dứt câu thì Lý Hoành Phi đứng cạnh đã phát hiện ra sự có mặt của Hạo Vân cư sĩ, giật mình vội nói:

– Mọi người xem kìa, Nho viên Hạo Vân sư bá đã trở về rồi.

Càn Nguyên chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư, Phong Viễn Dương nghe vậy đều đồng loạt quay sang nhìn, chỉ thấy Hạo Vân cư sĩ đang đi tới, tất cả đều tiến đến chào hỏi.

Sau màn khách sáo, Hạo Vân cư sĩ liền vào thẳng vấn đề:

– Chẳng hay Huyền Âm đạo hữu gặp chuyện gì vậy, trông sắc mặt dường như có điều bất ổn.

Càn Nguyên chân nhân lắc đầu trả lời:

– Bọn ta cũng đang thấy lạ nhưng chưa kịp hỏi rõ xem là chuyện gì.

Dứt lời, Càn Nguyên chân nhân tiến đến cạnh Huyền Âm chân nhân, nhẹ giọng:

– Sư đệ, đệ sao vậy? Rốt cuộc có chuyện gì? Hãy cho mọi người cùng biết được không?

Huyền Âm chân nhân quay đầu lại, trong vẻ lạnh lùng không giấu nổi sự đau buồn sâu sắc, ông cất giọng thê lương:

– Sư huynh, vừa rồi huynh không cảm nhận được có gì đó rất bất thường sao?

Càn Nguyên chân nhân khẽ giật mình, quay sang nhìn Tĩnh Nguyệt đại sư lúc ấy cũng đang tỏ vẻ không hiểu như mình, hạ thấp giọng:

– Dường như ta có cảm giác tim đập nhanh hơn nhưng không thực sự rõ ràng, sư muội, muội có cảm thấy thế không?

Tĩnh Nguyệt đại sư gật đầu nói:

– Ban nãy muội có chút cảm giác, đang nghĩ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì bất chợt nghe tiếng kêu của Huyền Âm sư đệ nên vẫn chưa tìm ra đầu mối.

Lập tức ánh mắt mọi người đều hướng về Huyền Âm chân nhân, nhìn ông ta vẻ mặt tang thương, ai nấy đều có một dự cảm bất an tràn ngập. Thấy mọi người đều quay sang mình dò hỏi, Huyền Âm chân nhân thở dài một tiếng đầy bi ai, chỉ lắc đầu không nói. Tứ vị cao thủ Dịch viên còn lại đều nôn nóng nhưng không tiện nói thêm, chỉ nhìn Huyền Âm lo lắng.

Hạo Vân cư sĩ đứng ngoài thấy không khí căng thẳng hết sức, liền trầm tư một lúc rồi chủ động lên tiếng phá vỡ sự yên lặng đáng sợ:

– Sáng sớm nay ta từ Dịch viên rời đi, vừa mới đến đây. Trước khi chia tay, Huyền Ngọc lão hữu còn nhờ ta chuyển lời đến cho các vị, dặn các vị mọi chuyện nên cẩn thận hơn nữa.

Càn Nguyên chân nhân nghe vậy ngây ra, vội vàng hỏi lại:

– Hóa ra sau khi rời Lạc Dương, cư sĩ đã đến Dịch viên bọn ta, hèn chi không hề nhận được tin tức gì của ngài. Xin hỏi sư huynh ta vẫn ổn chứ, tình hình bọn họ nơi đó ra sao rồi?

Hạo Vân cư sĩ giọng có chút cảm xúc, trả lời:

– Chẳng dám nói đến tốt xấu gì, tình cảnh Dịch viên hiện nay cũng gặp khá nhiều trắc trở. Huyền Ngọc lão hữu cảm nhận nguy hiểm đang đến gần nên đã giải tán toàn bộ đệ tử Dịch viên, bây giờ ngoài Huyền Ngọc chân nhân và Tử Dương chân nhân ra chỉ lưu lại mười lăm đệ tử phổ thông.

Lời Hạo Vân cư sĩ vừa dứt, Dịch viên mấy người nhìn ông đầy lo âu, hiển nhiên đều hiểu rõ hàm ý trong câu nói đó.

Sắc mặt Tĩnh Nguyệt đại khẽ biến, vội hỏi:

– Còn Ngạo Tuyết và Vân Phong thì sao, chúng còn ở Dịch viên không, cớ sao…

Hạo Vân cư sĩ thở dài:

– Huyền Ngọc lão hữu đã sớm tìm lý do bảo họ rời khỏi Dịch viên từ mấy ngày trước, hiện giờ tạm thời không rõ tung tích của họ.

Hiểu rõ ẩn ý, Tĩnh Nguyệt đại sư thần sắc thảm đạm thốt lên:

– Không thể được, ta không tin, tại sao lại như vậy chứ?

Càn Nguyên chân nhân, Lý Hoành Phi, Phong Viễn Dương sắc mặt u ám, hiển nhiên đã hiểu mục đích hành động của Huyền Ngọc chân nhân. Huyền Âm chân nhân vẫn im lặng từ nãy, bây giờ mới cười thảm lên tiếng:

– Nói vậy thì cảm giác vừa rồi của ta đã không sai, vì sao, vì sao lại thế?

Từng lời chất vấn mang theo nỗi đau thương không cam lòng, khiến bầu không khí căng thẳng lại tăng thêm vài phần âu lo.

– Sư đệ, rốt cuộc đệ đã cảm nhận được gì, mau nói ra cho mọi người cùng biết, đừng giữ mãi trong lòng như vậy.

Càn Nguyên chân nhân hỏi Huyền Âm chân nhân với ngữ khí sốt ruột.

Cười thê lương, Huyền Âm chân nhân thấp giọng trả lời:

– Lúc nãy đệ đang ngồi trên giường, bỗng nhiên một cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt trỗi dậy từ đáy lòng, tựa như bạt mây phá trời, vượt cả thời gian và không gian, đột ngột và thần bí vô cùng, phảng phất như đang diễn ra ngay sát vách, hết thảy đều rất rõ ràng.

Nắm tay Huyền Âm, Càn Nguyên chân nhân hỏi dồn:

– Về sau thì sao, đệ cảm nhận thêm được những gì nữa, mau nói ra đi.

Huyền Âm chân nhân lắc đầu đầy đau thương, than rằng:

– Không còn gì cả, vì những cảm giác đó đã biến mất hết rồi.

Càn Nguyên chân nhân tái mặt, lùi về sau hai bước, miệng mấp máy gì đó.

Tĩnh Nguyệt đại sư tỉnh táo lên tiếng:

– Sư đệ, theo lời đệ nói thì rõ ràng Dịch viên đã xảy ra chuyện không hay. Nhưng chỉ suy đoán bằng cách này, chúng ta sẽ không thể khẳng định chắc chắn được điều gì cả, đệ có thể nói thêm chút gì không, để chúng ta từng bước phân tích mọi chuyện.

Huyền Âm chân nhân quay sang nhìn đại sư, ánh mắt vô cùng phức tạp, đáp:

– Sư tỷ, trong tứ viện của Dịch viên chúng ta, về Âm Dương thuật số, có thể nói Âm viện của đệ là tinh thông nhất và cũng rành nhất về chiêm tinh đoán tượng. Vừa rồi khi cảm thấy bất an, điều đầu tiên đệ nghĩ đến chính là Dịch viên xảy ra chuyện chẳng lành, vì vậy đệ đã bấm đốt ngón tay phán đoán, kết quả thực sự quá rõ ràng, đến mức đệ không muốn tin là thật, đồng thời mọi người cũng sẽ không nguyện tin vào nó.

– Sư thúc, rốt cuộc thúc đã tính được những gì, mau nói cho mọi người cùng rõ để đỡ băn khoăn?

Lý Hoành Phi nhìn Huyền Âm chân nhân, bất an hỏi. Phong Viễn Dương đứng cạnh mấp máy môi, hiển nhiên cũng mang cùng tâm trạng.

Huyền Âm chân nhân cười đau khổ, nhìn lên bầu trời đầy mây, cất giọng hoang vắng:

– Còn nhớ khi lục viện đấu võ, chưởng giáo sư huynh nói là chỉ được hai người tham gia, khi ấy ta rất muốn đi, đáng tiếc do Tử Dương sư huynh thiết tha quá nên Huyền Ngọc sư huynh đã đồng ý để Tử Dương tham dự. Khi ấy, thật lòng ta không phục, đến bây giờ ta vẫn muốn tranh cao thấp với huynh ấy, nhưng đã không còn… cơ… hội… rồi…

Nhìn ông, mọi người thoạt đầu tỏ vẻ khó hiểu, tuy nhiên khi nghe đến chữ cuối thì Càn Nguyên chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư sắc mặt đều đại biến, cả bốn người đồng thời nắm lấy y phục của Huyền Âm chân nhân, hỏi lớn:

– Cái gì, đệ nói gì? Chắc chắn đệ nhầm rồi, đây không thể là sự thật, không thể được!

Những tiếng kêu gào điên cuồng đầy vẻ nghi ngờ vang lên, bất kể là Càn Nguyên chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư, Lý Hoành Phi hay Phong Viễn Dương đều không thể tin vào tai mình.

Hạo Vân cư sĩ tỉnh táo đứng cạnh từ tốn cất giọng:

– Không thể, sáng nay khi ta rời khỏi nơi đấy, mọi chuyện vẫn tạm ổn mà, làm sao lại như thế được?