Chương 728 - Túc mệnh vu thiên (Định mệnh do trời)

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Âu Dương Vân Thiên nhìn ra xa xa, vẻ mặt có chút mất mát nói:- Huynh hận, bởi vì ông ta đã khiến một đời huynh đau khổ. Đồng thời, huynh cũng không hận ông ta, bởi vì không có ông ta, hẳn không gặp được muội, cũng không hiểu được, ái tình vốn là như thế.

Thái Phượng tiên tử ngắm nhìn khuôn mặt của ông, từ từ đưa bàn tay phải, vừa nhè nhàng vuốt ve, vừa thỏ thẻ nói:

– Thật ra muội cũng giống hệt như huynh, cũng vừa hận vừa cảm tạ ông trời, chỉ có điều giữa hận và cảm kích, hận lại tương đối nhiều hơn. Muội nghĩ, Thiên Kiếm Khách huynh ấy cũng giống vậy, hệt như chúng ta mà thôi.

Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, Âu Dương Vân Thiên nhẹ nhàng nói:

– Không cần phải nói tốt cho hắn ta, quên hết những điều không vui đi, để chúng ta ở cùng với nhau, chỉ lưu lại thật nhiều những ký ức tốt đẹp.

Thái Phượng tiên tử cười cười, hệt như một cô gái nhỏ, khuôn mặt đẹp đẽ lại mang mấy phần cười cười thuần hậu.

– Thiên, thật ra ở cùng với huynh, tâm tình muội an lành. Không nói là khoái lạc, nhưng ít ra không cần phải tỏ ra mặt như vậy, cố gắng phải che giấu cảm thụ bên trong lòng của mình.

Âu Dương Vân Thiên than thở:

– Đó là huynh khác với hắn, chỉ có điều muội lại cho hắn nhiều cơ hội, mà lại cự tuyệt không cho huynh cơ hội.

Thái Phượng tiên tử khuôn mặt cười gượng, cánh tay đưa lên miệng, nhè nhẹ ngăn lời ông ấy, nhẹ giọng nói:

– Thiên, muội biết đời này muội đã không đúng với huynh, nhưng muội hy vọng hy vọng huynh sẽ không trách huynh ấy, muốn trách hãy trách muội. Muội nói lời này không phải là thiên vị cho huynh ấy, đổi lại trước mặt huynh ấy, muội cũng nói như vậy thôi. Bây giờ, Chánh Đạo liên minh đã hủy rồi, trên nhân gian đạo giảm ma tăng, bá tính sẽ rất nhanh đối diện với hạo kiếp, muội lúc này sao có thể vì tình riêng mà bỏ qua thiên hạ được?

Âu Dương Vân Thiên vẻ mặt nặng nề, từ từ rời khỏi bàn tay ngà ngọc của bà, thất vọng hỏi:

– Chánh Đạo liên minh đã bị hủy rồi, một cá nhân muội có thể làm thế nào được đây? Lẽ nào muội cho rằng chỉ cần trả giá liền nhất định sẽ có thành quả chăng? Nếu muội chết rồi, kiếp nạn to lớn vẫn vậy không mất đi, muội sẽ không thấy đáng tiếc sao? Hay muội một lòng muốn chết, muốn dùng cách này để trốn tránh tình cảm, trốn tránh huynh và hắn.

Thái Phượng tiên tử ánh mắt hơi đổi, ngần ngừ lên tiếng:

– Thiên, nói thật muội cũng đã nghĩ đến việc dùng cái chết để bỏ đi tất cả. Chỉ có điều muội biết, làm như vậy sẽ khiến cho hai huynh tất nhiên đau khổ, thậm chí hai huynh sẽ vì chuyện này mà ra tay tàn bạo với nhau. Bây giờ, điều muội nghĩ không phải là cái chết, mà chính là bỏ đi tình cảm cá nhân để liều mạng cho Chánh Đạo của nhân gian. Bởi vì muội hoang mang bất lực, chuyện tình cảm khiến cho muội khó mà quyết được, nên muội chỉ có thể tạm thời bỏ qua, hy vọng dùng thêm thời gian để suy nghĩ cho rõ ràng, sau đó mới phúc đáp cho hợp ý với cả hai huynh.

Âu Dương Vân Thiên nghe thấy cười khổ, tự nói:

– Phúc đáp hợp ý? Thật nếu có phúc đáp được như vậy, giữa chúng ta cũng đã không dây dưa vài trăm năm vẫn không được kết quả gì.

Thái Phượng tiên tử trong lòng rất đau, nhưng bà không thể nào nói, bà chỉ có thể đau thương gật đầu, nhẹ giọng đáp lại:

– Dĩ vãng không có, bởi vì chúng ta ai cũng trân trọng lẫn nhau. Sau này không như vậy, bởi vì nhân gian phải đương đầu với kiếp nạn to lớn.

Âu Dương Vân Thiên cúi đầu, nhìn thẳng vào hai mắt vô thần của bà, không khỏi thương cảm nói:

– Phượng, muội biết rồi, nếu như thời gian có thể dừng lại, hãy để huynh ôm muội, như vậy cuộc đời này không còn điều hối hận gì.

Thái Phượng tiên tử vẻ mặt hơi ửng, khuôn mặt trắng bệch lộ ra vài phần kiều diễm, có chút xấu hổ lên tiếng:

– Thiên, có một số câu nói khiến chúng ta để mãi trong lòng, vĩnh viễn giữ chặt, thế không phải tốt hơn chăng?

Âu Dương Vân Thiên gật đầu nói:

– Đúng là tốt, nhưng đó là giấc mộng một đời của huynh, nếu như vĩnh viễn để ở trong lòng, thì sẽ vĩnh viễn không cách nào thực hiện, hối tiếc luôn theo huynh đi mãi đến tận cuối cùng.

Thái Phượng tiên tử đau thương cười cười, nhẹ giọng nói:

– Thiên, huynh thật sự muốn thực hiện mộng trong lòng huynh chăng?

Âu Dương Vân Thiên trầm giọng nói:

– Tự nhiên muốn, chỉ có điều huynh biết rất khó khăn.

Nói rồi, Âu Dương Vân Thiên dường như phát hiện ra điều gì, có chút kích động nhìn lại Thái Phượng tiên tử, vội vàng hỏi:

– Phượng, muội tình nguyện cho huynh cơ hội phải không?

Thái Phượng tiên tử hai môi mấp máy, yếu ớt nói:

– Đời này đúng như huynh đã nói, toàn cho huynh ấy cơ hội, lại tuyệt đối cự tuyệt huynh, điều này đối với huynh đúng là không công bằng. Bây giờ nếu huynh có một ước mơ, bất kể thế nào muội cũng sẽ cho huynh một cơ hội ngay cả là sai lầm đi nữa, bởi vì huynh cũng muốn như vậy. Nhưng muội có một yêu cầu, hy vọng huynh đồng ý với muội.

Âu Dương Vân Thiên có chút kích động, không khỏi gật đầu nói:

– Muội nói đi, yêu cầu nào của muội huynh đều đáp ứng hết.

Thái Phượng tiên tử nhìn ông đầy phức tạp, nhẹ giọng nói:

– Thiên, chúng ta cùng nhau đánh cá một lần, nếu như trong ba người chúng ta Kiếm Thu chết trước, đó cũng xem như ông trời chọn lựa giúp chúng ta, muội sẽ theo huynh đi xa. Nếu như muội chết trước, huynh cũng không nên buồn quá. Nếu như chúng ta đều không chết đi, sau khi trường kiếp nạn qua đi, muội sẽ cho huynh một kết quả chính xác.

Âu Dương Vân Thiên nghe vậy trầm ngâm, một lúc sau mới nói:

– Điều này huynh đáp ứng với muội, chỉ có điều muốn hỏi một chút, nếu như trong ba người huynh lại chết trước, muội sẽ như thế nào đây?

Thái Phượng tiên tử chần chừ một hồi, nhỏ giọng nói:

– Nếu như vậy, đợi sau khi muội đã hoàn tất mọi việc, sau đó sẽ giữ phần mộ huynh đến trọn đời.

Âu Dương Vân Thiên nghe thấy cười. hơi cảm động nói;

– Được câu nói này của muội, dù chết cũng không chút hối hận.

Thái Phượng tiên tử né tránh ánh mắt của ông, nhỏ giọng nói:

– Như vậy chúng ta đã quyết định rồi, bây giờ huynh hãy trị thương cho muội trước đi.

Âu Dương Vân Thiên hơi không ngừng được, nhẹ than:

– Thật ra huynh luôn nghĩ cho mình, tuy muội chưa bao giờ đề cập đến.

Thái Phượng tiên tử không nói, vấn đề này bà đã biết đáp án, nhưng bà cũng hiểu rõ không nhất thiết phải nói ra.

Âu Dương Vân Thiên hiểu được tâm tư của bà, nhẹ nhàng nâng đỡ thân thể của bà, miệng thầm thì nói:

– Chuyện tốt đẹp rồi cũng lướt qua, khiến cho người ta mê say không bỏ đi được, lại cũng không thể không bỏ được.

Giai nhân trong lòng, mùi hương ôn nhu mê man, một khi đã bỏ ra hẳn sẽ mất đi. Đối với người tình thâm vô cùng như Âu Dương Vân Thiên tự nhiên không chút tình nguyện.

Nhắm mắt bất động, Thái Phượng tiên tử hiểu có những lời không nên nói nhiều, vì thế chọn cách im lặng là tốt nhất. Âu Dương Vân Thiên thấy vậy cũng không nói thêm, ngồi xếp bằng trước mặt bà, từ trong hai lòng bàn tay phát ra một tầng ánh kim nhờ nhờ, chia ra xông vào hai huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu và Thiên Trung trước ngực để trị thương cho bà.

Lúc này đây, pháp quyết Âu Dương Vân Thiên thi triển hoàn toàn không phải là pháp quyết của Ma tông, mà là “Kim Cương pháp quyết” của Phật môn. Nguyên nhân chuyện này bởi vì Âu Dương Vân Thiên hiểu rõ tình huống của Thái Phượng tiên tử, biết thuộc tính dương cương của Phượng Hoàng pháp quyết không thể kết hợp với khí âm nhu của Ma tông.

Thái Phượng tiên tử bị thương rất nặng, tuy khi Âu Dương Vân Thiên cứu bà bỏ đi đã truyền vào chân nguyên to lớn để áp chế thương thế của bà, nhưng thật sự muốn trị hết thương thế của bà thì không thể trong một giờ một phút ngắn ngủi mà xong được. Vì thế sau hai giờ, Âu Dương Vân Thiên rút hai tay về, sắc mặt Thái Phượng tiên tử tuy hồng nhuận lại, xem ra đã không còn gì đáng ngại lắm, nhưng gần như chỉ mới phục hồi được năm tầng thực lực, thương thế còn lại cần phải tĩnh tâm điều dưỡng, không thể trong vài ngày mà bình phục được.

Đứng dậy, Thái Phượng tiên tử liếc nhìn ông, điềm nhiên nói:

– Đa tạ huynh, bây giờ muội đã tốt hơn nhiều rồi.

Âu Dương Vân Thiên lắc đầu nhè nhẹ, ánh mắt lướt qua ngực bà, hỏi lại:

– Ngoại thương thế nào rồi, có cần dùng thuốc trị thương thì trên người huynh có đây.

Thái Phượng tiên tử vẻ mặt hơi ửng đỏ, xấu hổ nói:

– Không cần đầu, ngoại thương dĩ nhiên đã khá rồi, qua vài ngày hẳn sẽ không còn dấu vết nào đâu.

Âu Dương Vân Thiên đưa mắt nhìn cảnh sắc đẹp đẽ xung quanh, nhẹ giọng thì thầm:

– Phượng, theo huynh đi quanh nơi đây.

Thái Phượng tiên tử gật đầu nói;

– Được, chúng ta cùng đi thôi.

Giọng nói bình thản, nghe không thấy chút bi thương, dường như bà đã hồi phục rồi.

Khuôn mặt Âu Dương Vân Thiên hiện nét cười, nhẹ nhàng đưa tay phải ra, đôi mắt chan chứa tình cảm nhìn bà, ánh mắt đầy vẻ chờ đợi. Thái Phượng tiên tử chần chừ một chút, từ từ đưa tay trái đặt vào trong tay ông.

– Nắm lấy cánh tay, cùng nhau du ngoạn!

Thanh âm Âu Dương Vân Thiên rất nhẹ, nhưng lại mơ hồ có chút ưu sầu.

Vẻ mặt Thái Phượng tiên tử hơi buồn, nhè nhẹ cúi đầu, dường như đang né tránh điều gì. Âu Dương Vân Thiên vốn hiểu rõ tâm lý của bà, nắm tay như vậy, cùng nhau đến đầu bạc răng long, nhưng đã mấy trăm năm qua, lời này cứ mãi che dấu ở trong lòng, chưa từng nói ra cho đến hôm nay. Tình là gì, tình là lời đã đến trên môi lại không nói ra được, ẩn giấu mãi trong lòng mà lại khó chịu đựng.

Thở dài nhè nhẹ, Âu Dương Vân Thiên thôi không nhìn nữa, nhìn mãi về phía trước, nhẹ giọng thì thầm:

– Phượng, tâm tình muội đang rất nặng nề. Muội hãy quên hết đi, nắm tay cùng huynh đi khắp mọi nơi, muội hẳn sẽ thoải mái. Tuy muội chỉ để lại cho huynh những hồi ức, nhưng tốt đẹp lại hơn hẳn ưu thương, phải vậy không?

Thân thể Thái Phượng tiên tử hơi chấn động, ngửng đầy nhìn khuôn mặt của ông, vẻ hơi có chút sượng lại, nhưng rất nhanh lộ ra nét cười.

– Thiên, huynh nói rất đúng, từ giờ trở đi, để cho chúng ta ở cùng với nhau, vĩnh viễn cảm thấy khoái khoái lạc lạc.

Ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của bà, cảm nhận sự vui vẻ của bà, tâm tình Âu Dương Vân Thiên lập tức khoan khoái, nhẹ cười nói;

– Được, hãy để cho ký ức từ giờ phút này trở đi sẽ chỉ còn mô tả lại giấc mộng chúng ta bên nhau.

Kéo Thái Phượng tiên tử, hai người từ từ đi qua sơn cốc, từ từ đi theo gió nhẹ mơn mang, chìm đắm trong cảnh trí như mộng như tranh.

Buổi chiều chớp mắt đã qua đi, khi hoàng hôn xuống, Âu Dương Vân Thiên nhìn lại Thái Phượng tiên tử, thương cảm nói:

– Phượng, thương thế của muội cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày, hay là chúng ta tìm một nơi để muội an tâm dưỡng thương cho tốt.

Thái Phượng tiên tử chan chứa tình cảm nhìn ông, lắc đầu nói:

– Nơi đây cũng tốt, có huynh bên mình muội cảm thấy đầy đủ lắm rồi. Trưa ngày hôm nay, những chuyện xảy ra khiến muội cảm thấy đau thương rất lớn, nhưng buổi chiều nhờ có huynh, lại khiến muội quên đi rất nhiều.

Âu Dương Vân Thiên hơi cảm xúc, nhẹ giọng thì thầm:

– Trong cuộc sống, vô số ái tình, một ngày hội tụ lại được, vạn ngày đi. Cả đời này, chỉ cần muội khoái lạc, cho dù cả trăm năm mới có thể gặp nhau vui cười trong chốc lát, đối với huynh cũng đã có giá trị rất nhiều rồi.

Thái Phượng tiên tử biến hẳn sắc mặt, đầy vẻ cảm động đáp lại:

– Thiên, tình của huynh, yêu của huynh khiến muội cả đời không cách nào đền bồi được. Tình yêu là hạnh phúc, tuy có những lúc khó khăn, nhưng nếu lúc nào đó không còn tình ái, đó hẳn là tàn khốc.

Âu Dương Vân Thiên nhẹ cười ôn nhu:

– Không cần như vậy, muội cần phải khoái lạc, mà không phải ưu thương. Bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta cùng nhau đi săn thú, sau đó cùng nhau thử mùi vị hoang dã, được chăng?