Chương 661 Chế Định Phương Châm (Xây dựng phương hướng)

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Văn Bất Danh sắc mặt nặng nề nói:

– Đương nhiên không hề kém rồi, thật lòng mà nói, so ra chúng ta còn có phần mạnh hơn. Bất quá như vậy cũng là chuyện bình thường thôi, tóm lại đó là bao gồm toàn bộ cao thủ Ma vực trước mắt, chúng ta chỉ là một bộ phận của nhân giới, còn không đủ thực lực để đương cự lại bọn chúng. Hiện tại, theo ý kiến của cá nhân ta, muốn đối phó với Ma vực cao thủ, chỉ có thể đánh phá từ từ, liên tục theo dõi hành tung của bọn chúng, một khi có thời cơ thuận lợi sẽ toàn lực xuất kích, thi triển thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai tạo thành một kích huỷ diệt, lập tức tiêu diệt được quá nửa thực lực của đối phương. Nếu như vậy, cho dù cao thủ Ma vực muốn báo thù chúng ta, nếu trực diện giao phong chúng ta cũng không cần phải sợ bọn họ.

Ân Hồng Tụ lên tiếng, tỏ vẻ bất đồng:

– Văn đại hiệp nói rất hợp lý. Nhưng ta lại thấy Ma vực lần này kéo cờ gióng trống, tất nhiên ý muốn đoạt cho được thiên hạ. Hẳn trong mắt của Ma Thiên tôn chủ, Trừ Ma liên minh chúng ta còn không được tính là địch nhân có sức uy hiếp, nên chúng ta có thể tận dụng một điểm này, khi hắn còn chú tâm vào mộng tưởng tranh bá thiên hạ, chúng ta có thể tập kích từ bên cạnh. Phàm vấn đề nào cũng có hai mặt, luận theo tình hình trước mắt, phương án thứ nhất chính là chủ động xuất kích, thứ hai là bị động xuất kích, nhưng giữa chủ động và bị động thường có những khác biệt rất lớn.

Trần Ngọc Loan cười hàm tiếu nói:

– Hồng Tụ tỷ tỷ nói không phải không có đạo lý. Chỉ là hiện tại chúng ta mới thương nghị, mọi chuyện đều phải đợi đến lúc thích hợp mới có thể quyết định nên chọn phương thức nào. Theo tình hình trước mắt mà nói, đối với cao thủ Ma vực, chúng ta tạm thời chỉ có thể lưu ý hành tung của bọn chúng, tuỳ lúc phân tích và suy đoán chiều hướng phát triển của sự việc. Khi thực sự xuất hiện thời cơ có lợi, chúng ta mới phát động tấn công, khiến đối phương lúng túng không kịp trở tay.

Quy Vô đạo trưởng nói:

– Minh chủ nói thực đúng ý ta, tạm thời phe ta cũng chỉ có thể làm vậy thôi. Bây giờ bàn về những chuyện tiếp theo, còn về Ma Thần tông và Thiên Ma giáo, các vị có kiến nghị gì không?

Văn Bất Danh đáp lời:

– Theo phân tích tình hình chúng ta nắm được trước đây, Ma Thần tông liên tục có tin tức báo về, tông chủ Bạch Vân Thiên quỷ dị tà bí, nhưng hầu như không có hành động nào quá nguy hại, mục tiêu của hắn là gì, điều đó còn rất bí mật. Còn phía Thiên Ma giáo cũng gần như mới xuất hiện ở nhân gian, có ý đồ muốn tranh bá nhân gian hay không, trước mắt chúng ta còn chưa xác định rõ được, nên tạm thời cũng không cần phải đưa vào loại đối tượng phải phòng bị. Chỉ cần phân giải tình huống của bọn họ là được, mọi người thấy được không?

Nghe vậy, mọi người ai nấy gật đầu đồng ý, không có ý kiến gì khác.

Thấy vậy, Văn Bất Danh tiếp tục:

– Tiếp theo là phía Quỷ vực và Huyền Phong môn, phe đầu thì âm trầm tà ác, chúng ta phải thường xuyên lưu ý, chỉ cần có cơ hội liền lập tức xuất thủ, không nên cho bọn chúng cơ hội xoay trở. Trước mắt, Sát Huyết Diêm La thân thụ trọng thương, nếu như có được tin tức chính xác về bọn chúng, ta tin rằng với thực lực chúng ta, hẳn có thể dẹp trừ sự uy hiếp này. Đương nhiên, đó chỉ mới là nói thôi, rốt cuộc vẫn chưa có được động tĩnh của bọn chúng. Đối với Nam Cương Hắc Vu nhất tộc ẩn tàng phía sau Huyền Phong môn, hành tung của họ luôn ẩn hiện không rõ, chúng ta phải thương nghị kế hoạch kỹ lưỡng, không được lỗ mãng. Riêng về phương diện liên quan đến Yêu vực, Lục Vân đã từng cảnh báo, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, tốt nhất là không nên chọc giận bọn chúng. Còn lại Địa Âm và Thiên Sát, e rằng không dễ đối phó rồi.

Không khí nặng nề tràn ngập khắp đại điện, mọi người suy nghĩ những lời Văn Bất Danh nói, thần tình trở nên cực kỳ trầm trọng. Tình thế hiện tại mọi người đều hiểu rõ. Tuy trận chiến tại nhân gian vừa rồi đã tạo nên ảnh hưởng rất lớn, nhưng với những địch nhân còn lại, chỉ với lực lượng của Trừ Ma liên minh muốn tiêu diệt bọn chúng e rất khó khăn. Nhưng ngoài Trừ Ma liên minh, thiên hạ nhân gian còn có thế lực nào khác có thể chống lại yêu ma.

Đang trầm mặc, Tư Đồ Thần Phong mở miệng:

– Chúng ta hiện tại không biết vị trí đích xác của Sát Huyết Diêm La, nhưng có thể lập tức phái người truy tìm điều tra. Với thương thế cỡ đó, trong một thời gian ngắn hắn không cách nào phục hồi được, vì thế chỉ cần nắm rõ hành tung của hắn, chúng ta còn có hy vọng. Đối với Nam Cương Vu tộc, bọn họ chỉ cần chưa tiến nhập trung thổ, chúng ta có thể không cần quan tâm đến bọn họ. Về mặt Yêu vực, lúc này nói đến còn quá sớm, đến cuối cùng chính là Địa Âm và Thiên Sát, chúng ta cũng có thể sẽ nghĩ ra biện pháp.

– Nghĩ biện pháp? Biện pháp thế nào?

Nhìn Tư Đồ Thần Phong, Đạo Tà Tàn Kiếm không hiểu, cất tiếng hỏi.

Tư Đồ Thần Phong nhè nhẹ lắc đầu, giọng âm trầm đáp:

– Địa Âm và Thiên Sát vốn dĩ là những sinh vật cực âm cực tà trong trời đất, tất nhiên chỉ có vật cực thánh cực mạnh mới có thể khắc chế được. Chỉ cần chúng ta tìm được vật đó, dĩ nhiên không phải e ngại nữa rồi.

Đạo Tà Tàn Kiếm không chút lạc quan nói:

– Ý huynh ta đã hiểu rõ, là muốn tìm “Thánh Long Phù” và “Thiên Uy Lệnh”. Nhưng hai vật này chỉ có trong truyền thuyết, có tồn tại hay không chúng ta đều không biết rõ được, cho dù có thật, nhưng đợi đến lúc chúng ta tìm được, sợ là đã quá trễ rồi.

Tư Đồ Thần Phong khổ sở đáp:

– Ít ra vẫn còn một cơ hội, một tia hy vọng vẫn tốt hơn so với chúng ta ở đây thúc thủ không cách đối phó.

Dịch viên Càn Nguyên chân nhân tán thành:

– Lời này của Tư Đồ thiếu hiệp nói có lý, Chính Đạo liên minh đã từng hạ lệnh truy tìm hai thứ này, hơn nữa thần sắc của Thiên Kiếm Khách lúc đó cũng không như là giả, vì thế ta nghĩ trên thế gian đúng là có hai bảo vật này, chỉ có điều trước mắt ở phương nào lại không biết rõ được thôi.

Nghe thấy, Đạo Tà Tàn Kiếm mặc nhiên không nói, mọi người khác đều cười khổ, bàn luận tới lui cả nửa ngày rồi vẫn chưa có tiến triển nào hết.

Ở phía trên, Trần Ngọc Loan trầm giọng nói:

– Mọi người cũng không nên quá lo lắng, tuy tình hình hiện tại khá nghiêm trọng, nhưng nhân gian hoàn toàn không chỉ có Trừ Ma liên minh chúng ta tồn tại, Thiên chi tam giới và Vực chi tam giới cũng đang đối đầu. Vì thế chúng ta chỉ cần cẩn thận nắm lấy thời cơ, cục diện hẳn không khốn đốn như trong tưởng tượng. Hiện tại, nhìn về phía Ma vực, chúng ta hẳn phải tăng cường thám thính, về phía Quỷ vực, tận lực tìm kiếm hành tung của bọn chúng. Chuyện của Địa Âm và Thiên Sát, mọi người cũng không phải lo lắng, trong lòng ta đã có vài tính toán rồi.

Sắc mặt khẽ biến, mọi người đồng loạt nhìn về phía Trần Ngọc Loan, lộ vẻ có chút chờ đợi. Trong đó Văn Bất Danh là nóng nảy nhất, cất tiếng hỏi trước:

– Minh chủ, cô có biện pháp nào phải không?

Bình thản cười một tiếng, Trần Ngọc Loan liếc nhìn toàn thể mọi người đang ngồi, đợi họ bình tĩnh trở lại, nàng mới mở miệng đáp:

– Địa Âm Tà Linh, trong bọn ta chỉ mới có Phần Thiên gặp qua, số còn lại chưa hề giao thủ. Tuy thực lực đối phương rất đáng sợ, nhưng Phần Thiên trong mình có Cửu U Tinh Diễm, đối với hắn có lực uy hiếp nhất định, điều này đối với Trừ Ma liên minh chính là một tấm bùa hộ thân. Còn về Thiên Sát, chúng ta ai cũng chưa từng gặp qua, chỉ là biết được thực lực của hắn khiếp người, nhưng rốt cục mạnh đến mức nào, nhất thời cũng nói không ra được, vì thế hiện tại cũng không cần lo lắng. Điểm quan trọng hơn, nếu gặp phải Địa Âm hay Thiên Sát, chúng ta vẫn đủ thực lực tranh đấu một trận.

Phần Thiên thần tình nghiêm trọng, thở dài nói:

– Minh chủ, ta không biết biện pháp của cô là thế nào, nhưng theo cá nhân ta mà nói, gặp phải Địa Âm Tà Linh muốn bỏ chạy thoát thân còn có một chút hy vọng, nhưng đánh bại hắn chỉ sợ ta hoàn toàn không có khả năng.

Trần Ngọc Loan bình thản cười một tiếng, nhẹ giọng nói:

– Không nên quá bi quan, trước mắt những người ngồi nơi đây tuyệt có thể không phải là đối thủ của Địa Âm Tà Linh, nhưng hoàn toàn không phải trong chúng ta không có cao thủ có thể đối phó với hắn. Nói đơn giản thôi, Lục đại ca còn lưu lại Tứ Linh thần thú thực lực rất mạnh, trước mắt chúng ta còn không biết được nó mạnh đến mức nào. Vì thế cho là gặp phải Địa Âm hoặc Thiên Sát, bọn chúng xem ra cũng không thể mạnh hơn Tứ Linh thần thú được. Hơn nữa …

Tư Đồ Thần Phong và Đạo Tà Tàn Kiếm đã từng thấy qua uy lực của Tứ Linh thần thú, nên hơi an tâm, trên mặt lộ ra mấy phần hoan hỉ. Những người chưa từng chứng kiến lại có chút hoài nghi, đều nghi hoặc nhìn Tứ Linh thần thú trên đầu vai của Trần Ngọc Loan, tựa hồ đối với nó đều cảm thấy hư ảo mà không chân thật. Phát hiện được ánh mắt hoài nghi của mọi người, Tứ Linh thần thú gầm nhỏ một tiếng, khí thế toàn thân bùng phát ra ngoài, một luồng khí tức mạnh mẽ tựa như quân lâm thiên hạ khiến cho mọi người tại chỗ hô hấp khó khăn, toàn thân không cách nào động đậy được.

Nhận thấy không khí có phần không ổn, Trần Ngọc Loan trừng mắt Tứ Linh thần thú, cười mắng:

– Được rồi, xem xem đã làm mọi người kinh sợ rồi, nhanh chóng thu lại cái khí thế uy nghiêm đó của ngươi dùm đi.

Tứ Linh thần thú gầm lên một tiếng, khí thế kinh người trong đại điện lập tức tiêu tán, mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra. Thấy vậy, mọi người không ai không kinh hãi.

Trong đó Đồ Thiên trước giờ liên tục trầm mặc, kinh hãi than thở:

– Lục Vân nếu lúc trước đã có thần thú này, hà tất phải cùng Kiếm Vô Trần giao thủ, chỉ cần sai khiến thần thú tiêu diệt đối phương thôi, nếu vậy đã không có chuyện gì xảy ra rồi.

Trần Ngọc Loan cười khổ, không biết phải nói thế nào cho được. Bên dưới, Quy Vô đạo trưởng lại đổi chủ đề, cất tiếng truy hỏi:

– Minh chủ vừa rồi tựa hồ còn chưa nói hết, không biết còn chuyện gì muốn thông báo không?

Mọi người hơi lặng đi, sau đó như sực tỉnh, đều thắc mắc nhìn về Trần Ngọc Loan.

Chần chừ một chút, Trần Ngọc Loan đáp:

– Thật ra trước khi Lục đại ca đi tìm kiếm tung tích Thương Nguyệt tỷ tỷ, đã từng đưa cho ta một vật …

Tư Đồ Thần Phong nói lớn:

– Đúng thế, lúc đó chúng ta đều nhìn thấy, chỉ có điều rốt cuộc huynh ấy đưa cho minh chủ vật gì đây?

Trần Ngọc Loan thần sắc có chút phức tạp, cười khổ đáp:

– Huynh ấy đem cả nhân gian giao lại cho ta.

Mọi người lặng đi, rõ ràng không hiểu chút gì, nhìn chăm chăm về phía nàng.

Giây lát, thu lại vẻ thất thần, Trần Ngọc Loan bình thản cười:

– Kỳ thật cũng không có gì, là một vật có thể đánh bại được Địa Âm Tà Linh thôi.

Văn Bất Danh nghi hoặc nói:

– Vật gì lại có thể đối phó được Địa Âm Tà Linh đây?

Trần Ngọc Loan cười nói:

– Không thể nói, nói ra sẽ không linh rồi. Mọi người không nên quá lo lắng, gặp Địa Âm Tà Linh ta tự có biện pháp, còn đối với Thiên Sát, lại nhờ vào Tứ Linh thần thú của Lục đại ca. Được rồi, thương nghị cả nửa ngày mọi người chắc đã mệt mỏi, hiện tại nhờ Văn hộ pháp lập tức cử người điều tra hành tung của Sát Huyết Diêm La, tiện thể lưu ý luôn phương hướng hành động của Ma vực. Quy Vô đạo trưởng lại an bài nơi ở cho mọi người, để ba vị quý khách Dịch viên có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Nghe vậy, Văn Bất Danh đứng lên đi liền, Quy Vô đạo trưởng lại dẫn Càn Nguyên chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư và Phong Viễn Dương ba người rời đi.

Đợi năm người đi hết, Trần Ngọc Loan nhìn sáu người còn lại trầm giọng:

– Hôm nay đã có quá nhiều biến cố phát sinh, thay đổi vận mệnh của quá nhiều người. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta lại gánh lấy trọng trách giữ gìn hòa bình của nhân gian, dũng cảm tiến lên đối mặt với mọi chuyện. Bước đường tương lai gian hiểm, đường đi gập ghềnh khó khăn, nhưng quyết tâm của chúng ta là không thể dao động! Vì thế, ngay từ giờ khắc này, toàn thể thành viên Trừ Ma liên minh đều phải đề phòng cao độ, chuẩn bị thật tốt để bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chiến, mọi người có thể làm được không, hãy trả lời ta!