Chương 671 Túc thế truyện thừa (Thừa kế định sẵn)

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Tử Ảnh thần kiếm có nguồn gốc từ ngọn núi này, chính là tinh hoa của nơi này, do vậy có thể căn cứ vào khí địa cực để tìm hiểu rất nhiều bí ẩn, có ý tứ ‘chỉ dẫn’ nằm ở bên trong thần kiếm.

Lưỡng cực không gian, chính là một không gian âm dương hai cực kỳ diệu. Hai cực âm dương nơi này, cùng với hai khí âm dương của Đạo gia không giống nhau, nó là một loại khí cảm ứng đặc thù, thuộc loại vô hình, còn hai khí âm dương của Đạo gia lại có thể dùng nhiều hình thái biểu hiện khác nhau.

Hai cực âm dương tính chất tương tự so với hai khí âm dương, nhưng cũng có những điểm khác biệt. Giống nhau ở chỗ có hai thành phần một chính một phản, vừa đối kháng vừa liên quan nhau. Khác biệt ở chỗ hai cực âm dương có phạm vi rộng hơn, bao quát cả hai khí âm dương, chủ yếu biểu hiện cực kỳ mẫn cảm với tất cả các vật làm bằng kim loại, có thể điều khiển ý thức của chúng, khiến cho chúng phát sinh cải biến.

Lấy ví dụ, trên thế gian tồn tại rất nhiều vật chứa khí địa cực, trong đó đá nam châm là một ví dụ rõ ràng nhất. Mỗi khi gặp vật làm bằng kim loại, đá nam châm sẽ sản sinh ra hấp lực trong phạm vi nhất định, có thể hút vật bằng kim loại đó lại gần. Lực từ và kích thước lớn nhỏ của đá nam châm có quan hệ với nhau, thể tích của đá nam châm càng lớn thì lực từ càng mạnh. Nếu lực lượng này mạnh tới mức độ kinh người, nó đủ sức làm thay đổi tất cả.

Tại nơi đây, lưỡng cực không gian có ẩn chứa từ lực rất mạnh, do đó Tử Ảnh thần kiếm khi đã vào ngọn núi này liền chịu lực hút, rời khỏi người con. Và con sau đó bởi vì không có binh khí nào nữa nên không phát hiện ra điểm này, cũng không hiểu tại sao thần kiếm bị kẹt nơi đây, không thể ly khai.

Trương Ngạo Tuyết nghe vậy, nhíu mày nói:

-Ý của tiền bối Ngạo Tuyết hiểu được mấy phần, chỉ có điều cho dù tại đây có lực từ rất mạnh, có thể trói buộc sự tự do của thần kiếm, nhưng vì sao khi vãn bối toàn lực hiệp trợ, thì thân thể lại bị trọng thương?

Trảm Long tiên tử giải thích:

-Nguyên nhân thật đơn giản, bởi vì Tử Ảnh thần kiếm vốn là tập hợp tinh hoa của ngọn núi này, nó cùng với hai khí cực âm dương có thể nói là tương sinh tương khắc. Khi chân nguyên của con truyền vào bên trong thần kiếm, tính chất liền phát sinh thay đổi, tăng thêm sức mạnh cho thần kiếm đồng thời cũng chịu thêm lực hút càng mạnh của từ trường. Bởi vì con cùng với thần kiếm tâm linh tương thông, do đó khi nó chịu áp lực thì áp lực đó cũng tác động lên thân thể của con, do vậy mới xuất hiện tình trạng như vậy.

Hiểu được điều này, Trương Ngạo Tuyết gật đầu cảm xúc nói:

– Thực sự là không thể tưởng tượng được, trên thế gian còn tồn tại những nơi kỳ lạ như vậy. Chỉ có điều Ngạo Tuyết vẫn không hiểu, tiền bối đưa vãn bối đến nơi đây, cuối cùng là muốn nói với vãn bối điều gì?

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Trương Ngạo Tuyết, Trảm Long tiên tử trầm ngâm nói:

– Đưa con tới nơi đây, dụng ý của ta rất đơn giản. Thứ nhất là hy vọng con thông qua khảo nghiệm xuất hiện tại nơi đây, điều này có thể nói, những điều con trải qua trên đoạn đường này, có tu vi rất tốt đối với tu vi của con. Thứ hai, ta muốn truyền thụ sở học một đời của ta cho con, dù sao con cũng là chủ nhân mới của thần kiếm, cần phải gánh vác sứ mạng mới.

Trương Ngạo Tuyết thần tình hơi biến đổi, chấn động kinh ngạc nhìn Trảm Long tiên tử, phải một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, cảm kích nói:

-Ngạo Tuyết đa tạ sự hậu ái của tiền bối.

Trảm Long tiên tử điềm nhiên nói:

-Mọi chuyện đều là duyên, đây là số mệnh giữa hai chúng ta, con không cần quá để tâm, thản nhiên đón nhận, cười nhìn nhân gian.

Thần sắc Trương Ngạo Tuyết biến hẳn, gật đầu nói:

-Đa tạ tiền bối chỉ điểm, Ngạo Tuyết hiểu rồi. Lúc này Ngạo Tuyết còn một việc muốn hỏi, tiền bối truyền thụ y bát cho vãn bối, chỉ là vì Tử Ảnh thần kiếm thôi phải không?

Trảm Long tiên tử nghe vậy mỉm cười, thản nhiên đáp:

– Không hẳn là vậy. Điều này đối với con quan trọng lắm sao?

Trương Ngạo Tuyết điềm tĩnh nói:

-Quan trọng hay không, không phải vì tiền bối hay vãn bối, mà là vì thiên hạ.

Trảm Long tiên tử ánh mắt sáng lên, trầm giọng nói:

-Nói rất hay, không hổ là truyền nhân của thần kiếm, ta rất hài lòng về con. Nào, giờ không còn sớm, ta còn phải nói một chút việc giữa hai chúng ta. Trước mắt thì tu vi của con đã rất cao, pháp quyết thông thường đối với con là vô dụng, do đó ta tính đem truyền cho con pháp môn mạnh nhất của ta là được rồi.

Trương Ngạo Tuyết cung kính nói:

-Tiền bối hậu ái, đệ tử nhất định tận tâm tận lực, quyết không phụ sự kỳ vọng của người.

Trảm Long tiên tử mỉm cười, chỉ vào đỉnh núi xanh phía sau Trương Ngạo Tuyết nói:

– Con có biết tại sao ta đợi sau khi con vào được nơi đây ta mới hiện thân gặp mặt hay không?

Trương Ngạo Tuyết quay đầu về phía sau, suy nghĩ rồi trả lời:

– Đệ tử đoán có lẽ là có quan hệ với hoàn cảnh nơi đây.

Trảm Long tiên tử gật đầu nói:

– Con nói đúng, ta đợi con tiến vào vì muốn mượn sự hỗ trợ của hoàn cảnh đặc biệt nơi này, truyền cho con một bộ pháp quyết, khiến cho con có thể thoát khỏi sự trói buộc bởi khí lưỡng cực nơi này. Đây là một khu vực rất kì diệu, tác dụng của lực từ trường khiến cho thần binh lợi khí tại nơi này căn bản không thể phát huy được tác dụng. Nhưng nếu con có thể khắc phục được khó khăn này, con sẽ nắm được sự ảo diệu của khí lưỡng cực, vậy từ nay về sau con có thể xuất kiếm nhanh như chớp giật, tung hoành thiên hạ.

Trương Ngạo Tuyết nghe xong nhíu mày, ngập ngừng hỏi:

-Ý của tiền bối lẽ nào muốn nói có một loại pháp quyết nào đó có khả năng không chịu sự ảnh hưởng của lực từ trường?

Trảm Long tiên tử nghiêm túc trả lời:

– Tất nhiên là có, chỉ có điều muốn học thành lại không hề dễ dàng, cho dù với tu vi của con, nếu không toàn tâm toàn ý học tập cũng khó thu được hiệu quả.

Trương Ngạo Tuyết hiếu kỳ hỏi:

– Không biết đó là loại pháp quyết nào, sao lại huyền diệu như vậy ạ?

Trảm Long tiên tử hơi hơi ngẩng đầu lên, thần sắc kỳ dị nói:

– Ta muốn truyền thụ cho con một pháp quyết rất cổ quái, đây là một loại học vấn tập hợp thống nhất tâm pháp và kiếm quyết huyền ảo. Tâm pháp này với có liên quan đến khí lưỡng cực, ta mất mấy trăm năm nay để tận tâm nghiên cứu sáng tạo ra. Còn về kiếm quyết, đó là tập hợp tinh hoa của cả đời ta, gần như chỉ có một chiêu, gọi là ‘Thiên Trọng Trảm’. Phức tạp quỷ dị, uy lực cực mạnh, biến hóa đa đoan không dưới vạn kiểu, tu luyện cực kỳ khó khăn.

Trương Ngạo Tuyết sắc mặt hơi trầm lại, thấp giọng hỏi:

– Nói như vậy, việc tu luyện có cần không ít thời gian đúng không?

Trảm Long tiên tử lắc đầu nói:

– Thời gian không lâu, ta chỉ cho con ba ngày. Trong thời gian ba ngày, con phải học xong bộ kiếm quyết này, nếu không tất cả đều uổng phí.

Nhìn Trảm Long tiên tử, Trương Ngạo Tuyết trầm giọng nói:

– Tại sao như vậy? Tiền bối có thể giải thích một chút được không?

Trảm Long tiên tử thản nhiên trả lời:

-Nguyên nhân tương lai con sẽ hiểu, hiện tại không cần hỏi, yên tâm theo ta học tập, cố gắng sớm hoàn thành tâm nguyện của ta.

Trương Ngạo Tuyết nghiêm túc nói:

– Tiền bối yên tâm, Ngạo Tuyết sẽ nhất định toàn lực tu luyện, không phụ sự hy vọng của người.

Mỉm cười gật đầu, Trảm Long tiên tử dịu dàng nói:

– Nghe được câu nói này của con, ta rất yên tâm. Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi. Đợi khi con học xong ta có vài việc muốn giao cho con.

Trương Ngạo Tuyết gật đầu nhè nhẹ, cũng không nhiều lời, tới bên Trảm Long Tiên Tử, tập trung bắt đầu quá trình tu luyện.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Trong không gian lưỡng cực thần bí, Trương Ngạo Tuyết bất ngờ gặp được chủ nhân trước của Tử Ảnh thần kiếm, Trảm Long tiên tử, vận mệnh của nàng sẽ thay đổi ra sao? Nhân duyên từ kiếp trước, trải qua những điều thần kỳ, có thể dự đoán điều gì đây?

Làn gió đêm nhè nhẹ thổi tới mang theo hương hoa phảng phất. Bên trong Phục Long cốc, giữa tầng không của Trừ Ma đại điện, Trần Ngọc Loan lặng lẽ lơ lửng, đưa mắt nhìn ngắm về nơi xa.

Trở về đây đã được nửa ngày, buổi trưa đệ tử các nơi liên tục đến bẩm báo tin tức, khiến cho tâm trạng của Trần Ngọc Loan có chút nặng nề, đúng là càng biết nhiều bao nhiêu thì tâm trạng càng trở nên ưu phiền bấy nhiêu.

Lúc này, Trần Ngọc Loan biết được từ các tin tức đã thu thập, trừ các cao thủ chủ yếu của tam gian thất giới ra, thông đạo của Vực chi tam giới với nhân gian cũng đã được mở ra, không tới hai thời thần sau khi Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, một lượng lớn yêu ma quỷ quái đã ào ào xâm nhập vào nhân gian, ảnh hưởng rất lớn đối với bách tính của thế gian.

Để chặn đứng tình huống này, Trần Ngọc Loạn phát ra mệnh lệnh khẩn cấp, phái đi số lượng lớn cao thủ của liên minh do sư phụ Ngũ Hành chân nhân chỉ huy, chuyên môn đối phó với những yêu ma ma quỷ quái có tu vi thấp với mục đích bảo vệ sự bình an cho bách tính.

Đồng thời, vì để tránh việc đệ tử liên minh gặp siêu cấp cao thủ của Vực chi tam giới, nàng còn đặc biệt phái thêm Đạo Tà Tàn Kiếm, Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ ba người luôn liên lạc với các nơi, gặp tình huống bất trắc liền lập tức chi viện.

An bài tốt các việc này, Trần Ngọc Loan còn lại một mình lẳng lặng trầm tư giữa không trung, suy nghĩ các tình huống có thể xảy ra tiếp theo. Khác với Chánh Đạo liên minh có người hỗ trợ sau lưng, Trừ Ma liên minh mặc dù nhân số không ít, nhưng cao thủ lại không nhiều, đại tướng có thể dùng không được mấy người. Lúc này phái một lúc ba vị cao thủ, liên minh chỉ còn lại sáu vị cao thủ. Do vậy, muốn đối phó với cục thế hỗn loạn, vậy cần phải càng thêm thận trọng rồi.

Nghĩ tới chỗ này, Trần Ngọc Loan không nhịn được khẽ thở dài, thấp giọng tự nói với mình:

– Hai vai của ta, liệu có thể gánh được thiên hạ hay không?

Tâm trạng ưu sầu thoang thỏang bên mình, trong làn gió đêm, không khí mát mẻ mơn man làn tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve Không Linh điểu và Tứ Linh thần thú trên vai nàng.

Cảm thụ được sự ưu phiền của nàng, Không Linh điểu khẽ hót một tiếng, một luồng khí mát mẻ, thánh khiết bao phủ toàn thân nàng, trong nháy mắt làm tiêu biến đi phiền não trong lòng nàng. Phía bên kia, Tứ Linh thần thú ngạo nghễ đứng trên vai nàng, hai mắt nhìn vào màn đêm bao la, miệng phát ra một tiếng gầm gừ khe khẽ.

Nhẹ nhàng vuốt ve Không Linh điểu, Trần Ngọc Loan điềm nhiên mỉm cười nói:

– Đa tạ mi, yên tâm đi, ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Nói xong, nàng quay lại sang vuốt ve Tứ Linh thần thủ nói tiếp:

– Không cần phải đối chọi với Tiểu Hồng, mi cần phải độ lượng hơn một chút, chứ dáng vẻ như vậy…

Câu nói chợt ngừng lại, Trần Ngọc Loan đột nhiên quay đầu nhìn vào bầu trời đêm, chỉ thấy xa xa ngoài trăm trượng huyền quang lóe sáng, Bát Nhãn thần thú mang theo Dao Quang xuất hiện phía trên bầu trời của Phục Long cốc.

Có chút kinh ngạc, bất quá Trần Ngọc Loan ngay lập tức khôi phục lại, vừa bay lên nghênh đón, vừa khẽ hỏi:

– Đại linh nhi, ngươi vừa rồi là đề tỉnh ta, có người đến gần phải không?

Ngạo nghễ gật gật đầu, Tứ Linh thần thú tập trung nhìn vào Bát Nhãn thần thú, nhãn thần có chút bá đạo. Phát giác được tình hình của nó, Trần Ngọc Loan mỉm cười mắng yêu một tiếng rồi không nói thêm nữa, nhanh chóng tiến tới bên cạnh Dao Quang.

Đưa mắt nhìn Tứ Linh thần thú, Dao Quang khẽ nói:

– Đây có phải là thần thú của Lục thúc thúc phải không?

Trần Ngọc Loan mỉm cười đáp:

– Đúng là nó, nhưng nó rất lợi hại. Đúng rồi, tình hình gần đây của đệ thế nào, hai ngày trước chúng ta phái người điều tra tung tích của đệ nhưng một chút tin tức cũng không tìm được.

Dao Quang mỉm cười, vừa theo nàng đáp xuống mặt đất, vừa trả lời:

– Lần trước đệ đi Lục Bàn Thủy tìm Huyết Giới tôn chủ báo thù, thân thể thụ trọng thương, sau đó lại gặp Sát Huyết Diêm La của Quỷ vực, không còn cách nào khác chỉ còn cách tạm thời rời đi, tìm một địa phương an tâm trị thương. Tới lúc thương thế khỏi hẳn, đệ mới biết được Kiếm Vô Trần muốn hại Lục thúc thúc, liền vội vàng chạy tới, đáng tiếc là chậm mất một bước, do vậy mới tìm đến đây, muốn tìm hiểu một chút tình hình cụ thể của Lục thúc thúc.