Chương 845 – Ý ngoại thu hoạch

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Cúi đầu nhìn Ma Ảo tôn chủ trong lòng, Ma thần Khiếu Phong lắc đầu chầm chậm, yếu ớt nói:

– Ma tôn đại nhân, không cần phải đau thương, đại nhân là chủ của Ma Ảo giới, là hy vọng và tương lai của chúng thuộc hạ …

Lời còn chưa hết, thân thể Ma thần Khiếu Phong bắt đầu mờ đi, mà ngọn lửa màu đen chung quanh Ma Ảo tôn chủ bắt đầu mạnh mẽ hơn.

– A, ta nghĩ ra rồi, đây là thuật “Hắc Ám Tinh Không” của Ma vực, Ma thần thật giảo hoạt, không ngờ lại lừa ta.

Giữa tiếng hô kinh ngạc, Huyền Dạ bước hẳn tới phía trước, lòng bàn tay lóe lên ánh xanh lam, phát ra một mũi tên ánh sáng bắn thẳng vào ngực của Ma Ảo tôn chủ.

Mũi tên này có tốc độ rất nhanh, dễ dàng bắn trúng Ma Ảo tôn chủ, khiến thân thể hắn run lên, khuôn mặt trắng toát càng thêm xám trắng. Nhưng đúng vào lúc đó, ngọn lửa màu đen đột nhiên bùng lên, khi bùng lên đến một trình độ nhất định thì đột nhiên thu lại, cuối cùng lập tức thôn tính hoàn toàn thân thể Ma Ảo tôn chủ, hóa thành một điểm sáng biến mất ngay trước mắt Huyền Dạ.

Hơi có phần không cam lòng, Huyền Dạ giọng hận thù nói:

– Đáng ghét, nếu ta phát hiện sớm một chút, Ma Ảo tôn chủ nhất định phải chết rồi.

Nói rồi xoay người liếc về phía Tam Nhãn Long Lang, sau đó từ từ bay đến.

Nhìn thấy Huyền Dạ xuất hiện, Tam Nhãn Long Lang yếu ớt lên tiếng:

– Ngươi không phải đang ở Hoa Sơn sao, làm thế nào lại đột nhiên đến nơi này?

Huyền Dạ nghe vậy, nhẹ thở dài đáp:

– Chủ nhân và Bạch cô nương có chuyện phải đi, ai ngờ Thiên Sát đột nhiên xuất hiện, ta chỉ còn cách mang theo nguyên thần của Hổ Vương vội vàng đến nơi đây hội họp với ngươi. Được rồi, thương thế ngươi cũng không nhẹ, chúng ta trước tiên tìm nơi thích hợp để dừng chân, sau đó hãy nói những chuyện khác.

Huyền Dạ đưa tay ra hiệu dẫn tám Lang Yêu mang theo Tam Nhãn Long Lang bay về phía xa xa.

Rời khỏi Ma Phật Huyền Túc, Trần Ngọc Loan, Bách Linh, Phần Thiên, Tư Đồ Thần Phong trong lòng kích động bay thẳng về Phục Long cốc. Lần này ra quân, bốn người tiêu diệt được Vô Gian Quỷ Sát của Quỷ vực, sau lại tiêu diệt được Vô Nhân Tọa và Sát Huyết Diêm La, có thể nói là giong cờ đắc thắng, lập tức tiêu trừ được gốc rễ của thế lực Quỷ vực ở nhân gian.

Như vậy, hỗn loạn của nhân gian chỉ còn lại thế lực Yêu vực và Ma vực, đến khi cần đối phó với bọn chúng, áp lực tương đối yếu đi không ít.

Nhìn biển mây biến ảo, Trần Ngọc Loan cười nói:

– Bách Linh tỷ, lần này tiêu diệt được thế lực của Quỷ vực, tiếp theo hẳn đến lượt của Ma vực rồi.

Bách Linh không đáp lại, nàng đang có tâm sự nên không để ý.

Bên cạnh, Tư Đồ Thần Phong nói:

– Ngoại trừ Ma vực còn có Yêu vực, chỉ cần loại trừ hai thế lực này thì chỉ còn Địa Âm Thiên Sát thôi.

Giật mình tỉnh lại, Bách Linh nhìn hắn, lắc đầu lên tiếng:

– Ma vực còn có thể ứng phó, Yêu vực lại không thể động vào được.

Tư Đồ Thần Phong không hiểu hỏi lại:

– Chuyện này Lục Vân đã từng nói qua, thật ra thì vì chuyện gì đây?

Điểm này không những hắn không hiểu mà ngay cả Trần Ngọc Loan và Phần Thiên cũng vô cùng hiếu kỳ.

Bách Linh liếc nhìn ba người, u oán thở dài nói:

– Bởi vì quan hệ giữa Lục Vân và Yêu vực vô cùng phức tạp. Yêu Hoàng Liệt Thiên một ngàn hai trăm năm trước đã từng xưng hùng Thất giới, đã từng đánh cho Thiên chi tam giới phải thần phục, thiếu chút nữa đã trở thành chủ nhân Thất giới. Nhưng đến lúc cuối cùng, do bởi tình ái, Liệt Thiên bị thảm bại, lại bị cao thủ sáu giới phong ấn. Chính nhờ Lục Vân giải mở phong ấn cho Yêu Hoàng, nên hắn mới quay lại được nhân gian. Nhớ thời điểm Thái Âm Tế Nhật, trong trời đất xuất hiện bốn luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, trong đó luồng từ phía Bắc chính là Yêu Hoàng Liệt Thiên, vì thế dù sao đi nữa Lục Vân cũng không hy vọng các vị tranh đấu thẳng thắn với Yêu vực.

Tư Đồ Thần Phong kinh ngạc nhìn Bách Linh, có phần khó tin nói:

– Yêu Hoàng lợi hại như vậy, ngày đó không có một người nào là đối thủ của hắn sao?

Bách Linh khổ sở đáp lại:

– Sau này gặp sẽ biết ngay thôi. Trước mắt, Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, tình thế nhân gian biến đổi rất lớn, hiện tại chuyện quan trọng nhất đối với chúng ta là nắm vững tình thế của thiên hạ, sau đó mới có thể đàm luận những chuyện khác được.

Trần Ngọc Loan đồng ý nói:

– Bách Linh tỷ nói có lý, hay là chúng ta sớm về đã, phòng xảy ra chuyện bất trắc.

Như vậy, bốn người không nói nhiều nữa, tập trung quay về, tốc độ bay lập tức tăng lên không ít.

Ở giữa tầng mây, tâm tình Bách Linh hơi khác thường, không biết bởi vì Thiên Chi đô bị hủy hay là bởi chuyện khác. Điều này ngay cả nàng cũng không nói rõ được.

Trần Ngọc Loan phát hiện vẻ dị thường của nàng, nhẹ giọng hỏi:

– Bách Linh tỷ, tỷ đang suy nghĩ chuyện gì đó, vì sao không chút cao hứng vậy?

Bách Linh thở dài u oán đáp:

– Không biết nữa, tâm tình ta rất hỗn loạn, dường như có chuyện bất an, nhưng không biết rõ được.

Trần Ngọc Loan lên tiếng an ủi:

– Đừng nghĩ quá nhiều, không có chuyện gì đâu.

Bách Linh miễn cưỡng nở nụ cười, bất an trong lòng lại càng thêm rõ ràng.

Lúc này, Phần Thiên nhìn đến phía trước, mở miệng nói:

– Minh chủ, còn khoảng nửa giờ nữa là về rồi, có cần nghỉ ngơi một chút không?

Trần Ngọc Loan nghĩ một chút, lắc đầu đáp:

– Được, hay là quay về đã hãy nghỉ ngơi …

Một tiếng kêu kỳ dị vang lên, từ chân trời xa xa lóe lên ánh sáng kỳ lạ, một luồng sáng đỏ bắn đến lúc này hấp dẫn ánh mắt của bốn người. Đưa mắt nhìn nhau, bốn người Trần Ngọc Loan không nói thêm lời nào, hình bóng kéo giãn ra, chỉ chớp mắt liền biến mất ở xa xa.

Giây lát, bốn người Trần Ngọc Loan đã vượt qua trăm dặm, tiến đến trên không trung một vùng rừng rậm, xung quanh rộng rãi khoáng đãng.

Cúi đầu, Bách Linh nhìn xuống dưới, điềm nhiên nói:

– Người đó hẳn ẩn mình trong rừng này, để ta khiến Tam Đầu linh xà khiến hắn phải xuất hiện.

Một tiếng kêu quái dị vang lên, Tam Đầu linh xà trên vai Bách Linh lóe lên biến mất, hóa thành một dải màu đỏ thoát xuống dưới.

Giây lát, cuồng phong trong rừng rậm nổi lên, một bóng hình bắn mình lên không trung, miệng gầm rú giận dữ.

Nhìn người đó, Trần Ngọc Loan nhẹ hô kinh ngạc nói:

– Là ngươi, Lục Nga đâu?

Té ra người trước mặt lại chính là Lý Trường Xuân, khó trách Trần Ngọc Loan lại hỏi như vậy.

Cảnh giác nhìn bốn người, Lý Trường Xuân âm hiểm lên tiếng:

– Nó đã được Cửu Âm Thánh Mẫu mang về rồi, các ngươi nghĩ phải thế nào đây?

Trần Ngọc Loan không đáp, quay đầu nhìn Bách Linh hỏi:

– Tỷ tỷ, tỷ đã dự tính xử trí lão thế nào?

Bách Linh lạnh nhạt đáp lời:

– Ngày đó ngươi đã truy sát Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong, khiến cho hai người phải thụ trọng thương, vì thế mà Ngạo Tuyết bị hôn mê, cuối cùng dẫn đến vô số tai họa, gián tiếp hại chết Thương Nguyệt. Hôm nay ta thay mặt Lục Vân ra tay, khiến cho ngươi phải trả giá đắt cho những việc đã từng làm trước đây.

Lý Trường Xuân vẻ mặt thất kinh, giảo hoạt biện luận:

– Những chuyện ngày trước ai vì chủ nấy, ta làm những chuyện đó chỉ để đối phó với Kiếm Vô Trần, các ngươi có muốn gì thì đi kiếm hắn, không cần phải đem tất cả mọi chuyện đều đổ lên đầu của ta.

Bách Linh lạnh nhạt nói:

– Kiếm Vô Trần bọn ta sẽ tự tìm hắn, bây giờ hãy thu thập ngươi trước đã rồi hãy nói tiếp.

Vươn mình phóng ra, Bách Linh hệt như tiên tử hạ phàm trần, y phục toàn thân tung bay phần phật.

Lý Trường Xuân chuyển mình né tránh, quát lớn:

– Chậm đã, ta không muốn động thủ với các ngươi, cũng không muốn đề cập đến ân oán dĩ vãng. Trước mắt chúng ta đều là những kẻ thù của Kiếm Vô Trần, nếu có ân oán gì thì chờ sau khi giết chết hắn đã rồi chúng ta từ từ tính toán cũng được.

Bách Linh cười lạnh đáp:

– Nếu ta không đồng ý thì sao?

Lý Trường Xuân vẻ mặt trầm xuống, giọng tàn bạo nói:

– Ngươi đừng ép người quá mức. Ta không phải là sợ ngươi, ta chỉ không muốn lãng phí tinh lực với ngươi lúc này.

Bách Linh hừ giọng nói:

– Nghe nói Vô Tâm là con rơi của ngươi, hắn chết trong tay của Kiếm Vô Trần, điều này khiến ngươi rất phẫn nộ, vì thế một lòng muốn báo thù. Nhưng giữa ngươi với chúng ta, vốn ban đầu đã ở thế đối lập, ta vì sao phải thành toàn ý muốn của ngươi, cho ngươi một cơ hội như vậy? Đã là địch nhân, ta có thể tiêu diệt mọi thứ của ngươi, khiến cho ngươi rời khỏi nhân thế với nỗi hối tiếc, đây mới là hình phạt tàn khốc nhất cho ngươi, cũng là thay mặt Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt mà đòi nợ phải trả.

Thấy Bách Linh sát tâm không giảm sút, Lý Trường Xuân trong đầu xoay chuyển nhanh chóng, miệng lại lên tiếng:

– Nếu đã như vậy, nói thế nào ngươi cũng sẽ không buông tha chăng?

Bách Linh lạnh lùng đáp:

– Ít ra ta cũng nghĩ không ra lý do nào để có thể tạm thời tha cho ngươi một lần.

Lý Trường Xuân trong lòng chìm xuống, bất quá lúc này chợt nghĩ đến một chuyện, lập tức vẻ mặt hơi cười cười, miệng ha hả lên tiếng:

– Phải vậy chăng? Chuyện liên quan đến sinh tử của Lục Vân các ngươi có để ý đến hay không đây?

Bách Linh vẻ mặt không thèm quan tâm, hừ nhẹ đáp:

– Một đời Lục Vân, không người nào có thể điều khiển. Ngươi muốn dùng chàng làm quân bài thì đã sai mất rồi.

Lý Trường Xuân cười âm lạnh nói:

– Không cần phải nhả những lời tự mãn như vậy, ít ra Vong Linh trớ chú trong người Lục Vân, các ngươi còn chưa có biện pháp giải trừ, đúng không?

Khuôn mặt Bách Linh trầm xuống, cất tiếng hỏi:

– Ngươi nói chuyện này, lẽ nào ngươi có biện pháp giải trừ chăng?

Lý Trường Xuân cười ha hả đáp:

– Ta tự nhiên không có, bất quá ta biết ai có thể hóa giải được. Thế nào, có muốn trao đổi hay không đây?

Bách Linh không đáp chìm vào trầm lặng. Trần Ngọc Loan lại mở miệng lên tiếng:

– Lý Trường Xuân, lời của ngươi làm sao có thể khiến chúng ta tin tưởng được đây?

Lý Trường Xuân nhún vai, bất cần nói:

– Không có cách nào, các ngươi chỉ có thể đánh cuộc mà thôi.

Trần Ngọc Loan hừ giọng nói:

– Nếu ta không đánh cuộc, mà trước tiên bắt ngươi, sau đó mới bức cung, ngươi nói xem kết quả không phải cũng như vậy sao?

Lý Trường Xuân vẻ mặt cười cợt đanh lại, giận dữ nói:

– Như vậy các ngươi hãy thử một lần, xem có thể lấy được điều các ngươi mong muốn từ trong miệng của ta hay không.

Trần Ngọc Loan thấy vẻ mặt lão kiên quyết, trong lòng biết dùng sức không được, chỉ đành nhượng bộ nói:

– Được, chúng ta đồng ý trao đổi điều kiện với ngươi, chỉ cần ngươi nói ra biện pháp phá giải Vong Linh trớ chú, hôm nay chúng ta sẽ tha cho ngươi một lần.

Lý Trường Xuân nghe vậy lại trở nên chần chừ, hơi hoài nghi nói:

– Nói như vậy có được không đây?

Trần Ngọc Loan hừ giọng nói:

– Ngươi cho là thế nào đây?

Cười miễn cưỡng hai tiếng, Lý Trường Xuân nói:

– Được, ta tin các ngươi một lần. Muốn giải trừ được Vong Linh trớ chú trên người của Lục Vân, thế gian này có một người đủ năng lực để làm. Người đó chính là … Vu … thần …

Còn đang nói dở dang Lý Trường Xuân đã nhanh chóng bay đi xa, đợi đến lúc bốn người Trần Ngọc Loan nghe rõ hai chữ Vu thần thì Lý Trường Xuân đã biến mất không còn nhìn thấy.

Không hề truy cản, Trần Ngọc Loan nhẹ giọng nói:

– Bách Linh tỷ, tỷ xem thử lời lão có đáng tin không?

Bách Linh cười khổ đáp:

– Nửa thật nửa giả, lời này của lão hẳn chỉ là một suy đoán, bất quá suy nghĩ cẩn thận thì đúng là có mấy phần đáng tin.

Phần Thiên cau mày nói:

– Cho dù lời của lão là thật, chuyện đó đối với chúng ta cơ hồ không thể làm được, vậy chẳng phải chính là lầm kế sao?

Trần Ngọc Loan cũng không thể thản nhiên, nói ra góc nhìn của mình:

– Ít ra đây cũng là một cơ hội, chỉ rõ cho chúng ta một phương hướng, so ra vẫn tốt hơn bối rối không có đầu mối.

– Đi thôi, chuyện này đợi Lục Vân quay về hãy nói, chúng ta phải quay về thôi.

Bách Linh nói rồi liền xoay người, vừa thu hồi Tam Đầu linh xà vừa bay thẳng về phía xa xa.