Chương 610 Bí mật ẩn giấu

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Nhìn thấy nàng cau mày lo lắng, Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa an ủi:

– Đừng suy nghĩ quá nhiều, trước mắt chúng ta vẫn khống chế được cục diện, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa, mọi chuyện có thể sẽ đâu vào đấy ngay thôi.

Nghe vậy, Diệp Tâm Nghi cười khổ một tiếng, kế bên Thái Phượng tiên tử lại không nghĩ như vậy, cất tiếng:

– Tạm thời khoan hãy vội mừng sớm quá, ngày trước chỉ có một mình Lục Vân thôi cũng khiến cho chúng ta nháo nhác cơ hồ trời sụp đất lở. Huống hồ bây giờ lại còn có thêm cao thủ Quỷ vực, ngoài ra còn một số cao thủ ẩn nấp xung quanh với tâm địa chưa rõ. Nói thẳng ra tình huống lần này so với ngày trước ở Dịch viên còn tệ hơn nhiều.

Nghe xong, mọi người tuy cảm thấy lời nói vừa rồi hơi quá một chút, nhưng cũng hiểu tình thế đúng là không được lạc quan cho lắm.

Diệp Tâm Nghi nhìn lại bà, phát giác bà có chút gì đó không như bình thường, nhịn không được cất tiếng hỏi:

– Tiền bối, hình như trong lòng có tâm sự trầm trọng, có phải là có chuyện gì…….

Thái Phượng tiên tử nhè nhẹ lắc đầu, nhỏ giọng ngắt lời:

– Không biết nữa, có lẽ cũng có một điểm nào đó, chỉ có điều ta cũng không được rõ lắm, chỉ cảm thấy rất bất an, giống như là sắp có đại sự phát sinh vậy. Thôi được, không nói chuyện này nữa. Xem ra tình hình trước mắt muốn thu thập cao thủ Quỷ vực e rằng không phải chuyện nhanh chóng. Kéo dài quá lâu lại không có lợi cho chúng ta, tốt nhất là hãy nghĩ ra biện pháp nào đó.

Diệp Tâm Nghi nói:

– Ta cũng đang suy tính đây, nhưng tạm thời cũng chưa nghĩ ra biện pháp gì.

Thái Phượng tiên tử nói:

– Ta nghĩ đến một biện pháp rất mạo hiểm, chỉ có điều nếu làm như vậy thì sẽ có một chút vấn đề không được thỏa đáng lắm.

Ồ lên một tiếng, Diệp Tâm Nghi có chút vui mừng hỏi:

– Là biện pháp gì, xin nói ra xem thử?

Thái Phượng tiên tử chần chừ một chút, nhìn lên cuộc chiến trên không, nhỏ giọng nói:

– Cao thủ Quỷ vực tới đây lần này không ngoài mục đích muốn nhân cơ hội đối phó với chúng ta, để bọn chúng sau này càng thuận lợi hoành hành thiên hạ. Mà hiện tại, bên phía Quỷ vực đã hao binh tổn tướng, mười đại cao thủ chỉ còn lại bốn, nếu như chúng ta cố ý chừa ra một khe hở, cho bọn chúng cơ hội thoát đi, khả năng phần lớn là bọn chúng sẽ biết thoái lui để bảo toàn thực lực, tính toán cho sau này. Như vậy, chúng ta không những giảm được tổn thất, cũng có thể toàn tâm đối phó với Lục Vân. Chỉ có điều…

Đưa tay ngăn lời của bà lại, Diệp Tâm Nghi nói:

– Sự lo lắng của tiền bối, ta hiểu được, nhưng biện pháp này đích thực là có phần mạo hiểm. Bởi vì một khi chúng ta để thoát Quỷ vực cao thủ, giải quyết được nguy cơ tạm thời trước mắt, nhưng nếu lúc ấy lại gặp phải những kẻ địch khác, khó đảm bảo được là bọn Quỷ vực lại không quay ngược trở lại. Nếu như vậy, chúng ta trước sau đều gặp địch, tình huống sẽ càng thê thảm. Chỉ có điều cục diện trước mắt giằng co mãi, cũng không phải là biện pháp, chuyện này đúng là không dễ giải quyết được.

Ngay lúc đám người Diệp Tâm Nghi còn đang cảm thấy khó khăn, Vô Gian Quỷ Sát đang giao chiến đã đẩy lùi Thiên Túc đạo trưởng, phi thân đến bên Sát Huyết Diêm La, lớn tiếng nói:

– Diêm Quân, tiếp tục như vậy chúng ta sẽ cực kỳ bất lợi, hay ngài nên sớm quyết định đi.

Nghe thấy, Sát Huyết Diêm La gầm lên như sấm, giọng tàn bạo nói:

– Đáng ghét, ngươi lập tức kêu hai người kia đến đây hội họp với ta, rồi hãy nghĩ biện pháp khống chế Tam Tài Tà Sát, đợi ta giết hết những người khác, sau đó sẽ trở lại tiêu diệt bọn chúng.

Vô Gian Quỷ Sát nói:

– Được, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.

Nói xong toàn thân di động hết tốc lực, vừa tránh sự truy đuổi của Thiên Túc đạo trưởng, vừa gọi Bất Tử Huyết Lệ và Vô Hồn Âm La đến gần.

Nghe những lời này, Thiên Kiếm Khách quát lên:

– Mọi người phải hết sức cẩn thận, nhất định phải ngăn cản bọn chúng, đừng cho chúng có cơ hội đến gần nhau.

Nói xong liền trao đổi ánh mắt với Tam Tài Tà Sát, đồng thời cũng gia tăng tu vi đến cực hạn, tính toán trong thời gian ngắn hủy diệt Sát Huyết Diêm La.

Sự biến hóa của hai bên gây nên chú ý của người xem xung quanh. Còn Lục Vân và Kiếm Vô Trần sau khi giằng co rất lâu, hào quang rực rỡ cũng biến mất, hai người đồng thời bị trọng thương.

Lướt nhẹ ra sau mười trượng, Lục Vân vừa hấp thu linh khí trong không khí để khôi phục chân nguyên, vừa quan sát động tĩnh bốn phía, trong lòng suy nghĩ mông lung.

Những kiến trúc Chánh Đạo liên minh xây dựng đã hoàn toàn bị hủy diệt, bốn trụ đá tròn có chữ Âm, Dương, Cực, Địa cũng đã hiện ra, nhưng Lục Vân lại không phát hiện ra được một chút khí tức của Trương Ngạo Tuyết. Điều này khiến cho trong lòng chàng có chút kỳ quái. Chẳng lẽ Kiếm Vô Trần đã đem nàng dời đến một địa điểm khác?

Đang suy nghĩ, Lục Vân chợt để ý đến bí mật ảo diệu của Âm Dương Cực Địa, liền phát hiện Kiếm Vô Trần đang đứng trên trụ chữ Dương, hấp nạp linh khí vô tận ở đó.

Đã có phát hiện, thân ảnh Lục Vân lóe lên liền xuất hiện trên trụ có chữ Cực, Ý Niệm Thần Ba được phát ra phân tích tỉ mỉ hình huống chỗ này, phát hiện ra linh khí nơi này có ẩn chứa một loại chân nguyên đặc biệt.

Trầm tư giây lát, Lục Vân liền thi triển “Thiên Địa Vô Cực”, sử dụng tốc độ kinh người, trong chớp mắt đã hình thành một quang trụ rực rỡ ngưng tụ nguồn linh khí nồng đậm vô cùng làm tươi mát chính thân thể của mình.

Cử động của Lục Vân lập tức gây nên sự chú ý của mọi người xung quanh. Đồng thời, quang trụ rực rỡ đó cũng đã chấn động bốn phương. Lúc này, mọi người mới phát hiện ra các trụ Âm Dương Cực Địa đó không ngờ lại ẩn chứa linh khí vô cùng vô tận, việc này trước đó mọi người không để ý đến.

Sở dĩ như vậy là do Thiên Kiếm Khách. Lão sợ rằng linh khí nơi này phát tiết ra ngoài sẽ làm chấn động tu chân giới, vì thế đã thi triển đại pháp “Tinh Tỏa Thiên Nguyên” của Cửu Thiên Hư Vô giới, phong ấn bốn trụ tròn ở bốn góc không cho linh khí phát tiết ra. Như vậy, mọi người tuy phát hiện những trụ tròn đó có chút kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Ai ngờ, do cử động vô ý của Kiếm Vô Trần khiến cho Lục Vân chú ý, mà với Ý Niệm Thần Ba nhạy bén của chàng cơ hồ có thể dò xét ra tất cả mọi thứ, nên những gì bí mật nơi đây đều lộ ra hết như vậy.

Phát giác ra được tình huống không ổn, Kiếm Vô Trần tức thì chấn động, cấp tốc nói:

– Tâm Nghi, lập tức phái cao thủ trấn thủ ở vị trí các trụ, đừng cho bất cứ người nào tiếp cận.

Nói xong, không quan tâm trị thương nữa, thân thể Kiếm Vô Trần bay lên trên không, đến một độ cao nhất định thì toàn thân xoay tròn chuyển hướng bay đi như một con tử long, gầm thét nhắm Lục Vân công kích.

Diệp Tâm Nghi biết được bí mật ảo diệu trong đó, không đợi Kiếm Vô Trần nói dứt lời liền phân công Thái Phượng tiên tử, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ, Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa, Phong Lôi chân quân bốn người, mỗi người trấn giữ một trụ, còn tự mình suất lãnh Liễu Tinh Hồn và Chiến Tâm tôn giả lưu ý bốn phía.

Ở trên không, Hồng Vân lão tổ kinh dị nói:

– Thật không ngờ, Chánh Đạo liên minh đột nhiên kiếm ra được một nơi tuyệt diệu như vậy, khó trách tại sao đột ngột di chuyển đến đây. Nếu ai chiếm được quyền khống chế nơi này, mượn luồng linh khí to lớn ở đây tu luyện, đến lúc đó nếu muốn thành thần tiên không phải là chuyện dễ dàng hay sao.

Mạc Bắc Thiên Tinh Khách nhãn thần hơi động, ngữ khí hơi kích động nói:

– Âm Dương Cực Địa này ngầm chứa khí âm dương, bên trong có dồn nén một lực lượng thần bí khó lường, nếu như chiếm được nơi đây, có thể tranh giành thiên hạ. Ta thấy chúng ta cũng nên ……

Hiểu được ý tứ của hắn, Hồng Vân lão tổ tán đồng:

– Được, bổn lão tổ cũng đang có ý đó. Bây giờ chúng ta xuống dưới đó, đánh cuộc với vận khí hôm nay.

Mạc Bắc Thiên Tinh do dự một chút liền theo sau Hồng Vân lão tổ hạ mình xuống dưới, bay thẳng hướng về phía Âm Dương Cực Địa.

Xa xa, Vô Tâm sau khi phát hiện được luồng linh khí kinh trời, tâm thần cũng bị chấn động, trong mắt lóe lên quang mang kỳ lạ. Vô Tâm quay đầu lại nói với Lý Trường Xuân:

– Lúc này Chánh Đạo liên minh đang rối trong loạn ngoài, chính là cơ hội động thủ của chúng ta, ông lập tức điều động cao thủ chuẩn bị hành động.

Lý Trường Xuân cất tiếng đồng ý, lắc người bay đi, chỉ giây lát sau liền quay lại bẩm báo:

– Mọi việc đã xong, có thể hành động lập tức.

Vô Tâm nhẹ gật đầu, nghiêng mình liếc nhìn Lục Nga kế bên, giọng nhẹ nhàng nói:

– Muội và đặc sứ hãy lưu lại ở đây, đợi huynh tiêu diệt xong Chánh Đạo liên minh, đến lúc đó thì muội hãy xuất hiện.

Lục Nga có chút không cam lòng, lo lắng nói:

– Phong, huynh cẩn thận một chút, muội đợi huynh về.

Vô Tâm điềm nhiên cười một tiếng, nhìn lại như bảo nàng hãy an tâm, sau đó quay đầu lại nói với Lý Trường Xuân:

– Ông cùng với Kim Thạch hai người lưu lại đây bảo vệ nàng, đồng thời bảy mươi hai môn hạ đệ tử cũng do ông quản lý, những người còn lại thì theo ta đi, đợi đến khi xong việc thì ta sẽ quay lại.

Sắc mặt Lý Trường Xuân hơi thay đổi, nhưng sau khi suy nghĩ giây lát, gật đầu nói:

– Được, môn chủ cẩn thận, thuộc hạ chúc môn chủ mã đáo thành công.

Vô Tâm liếc nhìn lão một cái, sau đó xoay mình dắt theo hai người trong Thanh Vu Tam Thánh cùng Huyết Vu Nhị Sát, Thiên Chung môn Tam Sứ, Nam Hoang Mãng Long Cửu Khuyết lão quái, tổng cộng là tám cao thủ rời đi.

Nhìn theo thân ảnh của hắn rời đi, ánh mắt Lục Nga hơi động giống như muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ là một tiếng thở dài nhè nhẹ. Lý Trường Xuân thấy vậy, an ủi nói:

– Đừng có lo, môn chủ sẽ không sao đâu.

Lục Nga liếc lão một cái, cúi đầu nói:

– Trong lòng ta có chút bất an, phảng phất như lần ra đi này sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay lại vậy.

Lý Trường Xuân lặng người đi, trong lòng cũng có một chút phiền muộn, bất quá lão lập tức vứt bỏ tạp niệm, cười nhẹ nói:

– Do cô suy nghĩ nhiều quá đó, người ta nói quá quan tâm sẽ sinh ra rối loạn trong lòng, đây là chuyện thường tình của con người, không có chuyện gì đâu.

Vẻ mặt Lục Nga có chút u uất, nhẹ nhàng nói:

– Hy vọng huynh ấy có thể bình an.

Trên mặt đất, Diệp Tâm Nghi vừa thấy Hồng Vân lão tổ hai người hiện thân, lập tức cùng Chiến Tâm tôn giả phi thân đến cản lại, cất giọng yêu kiều nói:

– Là ai đến đây, tại sao lại xâm phạm tổng đàn của Chánh Đạo liên minh.

Dừng thân lại một chút, Hồng Vân lão tổ hừ giọng nói:

– Cái gì mà tổng đàn Chánh Đạo liên minh, ta nhìn thấy đây chỉ là một ngọn núi không ai quản đến, từ lúc nào mà biến thành tổng đàn của Chánh Đạo liên minh vậy?

Vừa nghe thấy giọng nói như vậy, biết ngay mục đích là muốn đến gây sự rồi. Đối với chuyện này, trong lòng Diệp Tâm Nghi rất giận dữ, quát lạnh:

– Nếu ngươi đã không biết thì bây giờ ta nói cho ngươi biết, đây chính là tổng đàn của Chánh Đạo liên minh. Nếu hai người không phải đến đây sinh sự thì xin mời rời khỏi nơi đây ngay. Nếu không đến lúc đó thì đừng trách Chánh Đạo liên minh cao thủ chúng ta không nói tình lý.

Kế bên, Chiến Tâm tôn giả khẽ biến sắc mặt, nói nhỏ với Diệp Tâm Nghi mấy câu, sau đó mở miệng nói:

– Thì ra là Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách, đã lâu không gặp mà phong thái hai vị vẫn y như cũ vậy.

Hừ lạnh một tiếng, Hồng Vân lão tổ nói:

– Tiên Kiếm môn của ngươi ít quan tâm đến nhân tình thế thái, lão tổ ta muốn đi đâu thì đi, đến đâu thì đến, ai quản được đây? Bây giờ ngươi tránh ra, chúng ta còn có chút tình cảm, nếu không đến lúc đó đừng trách lão tổ ta ra tay vô tình.

Chiến Tâm tôn giả cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:

– Lão tổ lần này đến đây nhất định là nhắm đến vùng đất này rồi, nếu như lão tổ nguyện ý gia nhập Chánh Đạo liên minh, chúng ta rất hoan nghênh, còn nếu có ý nghĩ khác thì thật sự là khó cho ta rồi.

Giận dữ hừ một tiếng, Hồng Vân lão tổ quát:

– Ý ngươi là không muốn tránh ra phải không?

Mạc Bắc Thiên Tinh Khách lạnh lùng nói:

– Nếu hắn muốn tránh ra thì đã không phí lời như vậy rồi. Động thủ thôi, đã lâu lắm không gặp, cũng nên phân cao thấp một chút, xem xem hắn có chút tiến bộ nào không