Chương 877 – Thiên Kiếm bất địch

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Người dịch: Diamondismail

Thiên Kiếm khách giận dữ nói:

– Nghiệt súc, người tốt không làm, ngươi lại muốn làm chuyện ác, sớm muộn cũng có ngày bị trừng phạt.

Hai tay bắt quyết, đại pháp “Tử Hoa Thôn Nhật” theo sự thúc động của ông hình thành một quả cầu ánh sáng sắc đỏ tía, chầm chậm bay thẳng đến Kiếm Vô Trần.

Nhìn thấy chiêu này của Thiên Kiếm khách, Kiếm Vô Trần vẻ mặt vô cùng cảnh giác. Trong lòng hắn hiểu rõ, đại pháp “Tử Hoa Thôn Nhật” có uy lực cực mạnh, với tu vi của Thiên Kiếm khách thi triển ra, bản thân mình nếu không phản kích mà chỉ phòng ngự thì nguy hiểm rất lớn.

Nhưng lời đã nói ra rồi, có hối cũng không được. Kiếm Vô Trần vốn tự phụ hơn người, hiện nay tu vi đã tăng mạnh làm sao có thể nói lại nuốt lời.

Nghĩ đến đó, hai tay Kiếm Vô Trần kết một pháp ấn trước ngực, quanh thân những làn sáng xanh đỏ tầng tầng lớp lớp, hình thành một lưới sáng hình Âm Dương.

Lần công kích thứ ba này, Thiên Kiếm khách đã dùng hết sức, mượn đặc tính của đại pháp “Tử Hoa Thôn Nhật”, ý đồ muốn lập tức khiến Kiếm Vô Trần trọng thương.

Nhưng sau khi xuất thủ, Thiên Kiếm khách kinh ngạc phát hiện, kết giới xanh đỏ của Kiếm Vô Trần xem ra bình thường, nhưng trên thực tế chính là hội tụ khí âm dương của trời đất, có thế hỗn độn của Thái Cực, vốn không hề sợ đại pháp “Tử Hoa Thôn Nhật” của mình.

Khuôn mặt Thiên Kiếm khách chấn động kinh hãi, nhưng ông suy nghĩ lướt qua liền hiểu được nguyên nhân bên trong, biết được điều này có quan hệ rất lớn với vật báu Băng Tuyết Tinh Hồn của Dao Trì.

Bỏ đi sự thất vọng, Thiên Kiếm khách cực lực công kích, cho dù thành bại thế nào ông đều không thể bỏ qua như vậy, bởi vì qua một chiêu này, Kiếm Vô Trần hẳn sẽ phản kích. Đối mặt với công kích của ông, Kiếm Vô Trần xem có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế áp lực khá lớn, nhưng hắn không muốn tỏ ra yếu ớt.

Cách đó vài trượng, Diệp Tâm Nghi chầm chậm đứng lên. Nàng đã bị trọng thương, tuy còn sức ra tay, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, khoảng cách giữa mình và Kiếm Vô Trần càng lúc càng lớn, ra tay hay không đối với hắn không hề có ảnh hưởng lớn.

Quả cầu ánh sáng sắc tím và lưới sáng màu xanh đỏ hội tụ vào nhau, hai bên liên tục va chạm kịch liệt, mãi một lúc sau, khi cuồng phong rợp trời đã tan biến, giao chiến giữa hai người mới từ từ nhạt dần, cuối cùng trong tiếng sấm chói tai, ai nấy tự lùi lại.

Ổn định được thân hình, Kiếm Vô Trần lạnh nhạt vô tình nhìn hai người, hừ khẽ nói:

– Đã qua ba chiêu, ân tình cũ đã dứt, từ thời khắc này, ta sẽ không khách khí với các ngươi nữa.

Thiên Kiếm khách giận dữ lên tiếng:

– Nghiệt súc, ngươi chấp mê không tỉnh ngộ, không biết hối cải, cho dù trời rộng đất lớn cũng không có chỗ cho ngươi dung thân, còn …

– Câm miệng, ta không muốn ở đây nghe ngươi thuyết giáo, lần cuối cùng, ta cảnh cáo các ngươi, lập tức rời đi, nếu không sẽ vĩnh viễn đừng mong rời đi được.

Ánh mắt âm lạnh, toàn thân Kiếm Vô Trần phát ra khí tà mị, cả thân hình lúc này hệt như một ác ma.

Thiên Kiếm khách vô cùng giận dữ, cười tức tối nói:

– Được, nếu như ngươi đã tà ác như vậy, ta không diệt được ngươi, làm sao chuộc lỗi với trời đất.

Tay phải múa lên, làn kiếm phá không, khí lưu mạnh mẽ hệt như làn đao, bay vòng quanh hai người, từng tầng từng tầng hội tụ vào giữa.

Diệp Tâm Nghi giận dữ rủa một tiếng, thân thể bị thương bắn lên không trung, hai tay nhỏ nhắn múa lên, từng luồng sóng ánh sáng sắc xanh từ người nàng phát ra, hệt như lưới tơ tằm, chụp lấy Thiên Kiếm khách và Kiếm Vô Trần đang giao chiến trong phương viên chục trượng.

Liếc nhìn khinh bỉ Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần hừ giọng nói:

– Thanh Quang Tráo Thiên, cái này có thể làm gì được ta đây? Xem ta phá ngươi như thế nào.

Giơ cao một cánh tay phải, một luồng gió bão xoay tròn theo sự khống chế của Kiếm Vô Trần hóa thành một con rồng bay, bắn thẳng về phía Diệp Tâm Nghi.

Chớp mắt, hai người gặp nhau giữa không trung, lần lượt đối kháng lẫn nhau, rồng bay liền phá vách ra được, cuộn lấy Diệp Tâm Nghi đã bị trọng thương tung lên giữa không trung.

Thiên Kiếm khách thấy vậy gầm lên một tiếng, tay phải bắn ra những làn kiếm, Thiên Kiếm quyết sắc bén vô cùng, từng đợt từng đợt công thẳng đến Kiếm Vô Trần khiến hắn phải nhanh chóng né tránh.

Lợi dụng cơ hội này, Thiên Kiếm khách tung mình lên đỡ lấy Diệp Tâm Nghi đang rơi xuống, nhỏ giọng hỏi han:

– Thế nào rồi, con có cần đi trước không?

Diệp Tâm Nghi lắc đầu đáp:

– Không, không giết được hắn, con tuyệt đối không cam lòng. Chỉ cần hắn còn sống một ngày, chính là sỉ nhục lớn nhất của đời con, hắn và con chỉ một người có thể sống trong thế giới này thôi.

Thiên Kiếm khách thở dài nhè nhẹ, thuận tay đưa nàng ra vài trượng, bản thân lại múa kiếm nhanh chóng tấn công đỡ lấy phản kích của Kiếm Vô Trần. Vừa mới bắt đầu, Kiếm Vô Trần ít nhiều còn có chút không thích ứng, dù gì những người trước mặt đã từng là người thân nhất của hắn, nên khi hắn hạ thủ không khỏi lưu lại vài phần ân tình.

Nhưng theo thời gian trôi qua, Kiếm Vô Trần dần dần mất đi tâm lý đó, trong lòng bị tà ác xâm chiếm, ra tay càng lúc càng sắc bén, càng lúc càng vô tình. Như vậy, Thiên Kiếm khách vốn giữa được cục diện bình ổn, lập tức bị kém đi, từng bước từng bước chìm vào nguy cơ.

Diệp Tâm Nghi nắm lấy thời gian điều tức, nàng thấy Thiên Kiếm khách càng lúc càng nguy hiểm, nhịn không được đứng lên ra mặt, từ bên cạnh hỗ trợ Thiên Kiếm khách, cùng nhau đối phó Kiếm Vô Trần. Sự gia nhập của nàng khiến Thiên Kiếm khách thở phào, bất quá cũng gần như chỉ duy trì được một lát, sau đó hai người đồng thời rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Sự mạnh mẽ của Kiếm Vô Trần dần dần lộ ra qua giao chiến. Tu vi hắn hiện tại so với lúc giao chiến cùng Lâm Vân Phong đã tăng lên hai tầng, đây đúng là chuyện làm người ta khiếp hãi.

Khuôn mặt giận dữ nhìn hai người, Kiếm Vô Trần giọng tàn khốc lên tiếng:

– Cho các ngươi cơ hội, đáng tiếc các ngươi không biết trân trọng. Bây giờ đừng trách ta tuyệt tình. Diệp Tâm Nghi, ngươi yên tâm, ta sẽ không dễ dàng giết ngươi, ta còn chưa lấy được thân thể ngươi, làm sao có thể bỏ qua được? Ha ha ha …

Không nghi ngờ gì nữa, bản tính tà ác đã lộ rõ. Lúc này đây, Kiếm Vô Trần không còn chút cố kỵ, vì thế tiếng cười cuồng vọng mà âm hiểm lạnh lùng.

– Kiếm Vô Trần ngươi chớ mơ tưởng, ta thà chịu chết, cũng không bỏ qua cho thứ súc sinh lòng lang dạ sói như ngươi.

Còn đang nói, Diệp Tâm Nghi đã điên cuồng công kích, rõ ràng nàng đã bị chọc giận rồi.

Thiên Kiếm khách khuôn mặt hận thù giận dữ, biết rõ thắng không được Kiếm Vô Trần, lại cũng không hề thối lui, kiếm quyết tay phải thúc động, làn kiếm bắn ra đến tầng mây rạch ngang trời. Bật cười lạnh lùng khinh bỉ, Kiếm Vô Trần dùng thực lực cực mạnh khống chế không khí ở vùng lân cận, cũng dùng ngón tay thay kiếm tiến hành phản kích.

Cuộc chiến giữa ba người cứ mãi kéo dài, khí tức mọi người trong lúc hỗn chiến không ngờ đã phân tán ra xa, nhanh chóng khiến một số người chú ý. Liễu Tinh Hồn đang ẩn núp nhìn cuộc chiến của ba người, khóe mắt lộ ra nét quỷ dị, khóe miệng nhếch nụ cười âm hiểm lạnh lùng.

Mọi thứ đều đi theo ý nghĩ của lão. Phát triển tiếp tục như vậy, Thiên Kiếm khách và Diệp Tâm Nghi đều rơi vào tay của Kiếm Vô Trần, đến lúc đó tình cảnh sẽ như thế nào đây?

Trong một khu rừng vô danh, một trận đại chiến đang tiến hành. Trước đây, ba người này vốn thân thiết vô cùng, cùng nhau chống lại Yêu Ma, đối phó với Lục Vân. Hiện nay, bọn họ sư tổ và đồ đệ trở mặt, tình nhân quay lưng, tiến hành trận chiến sinh tử ở nơi đây.

Đây đúng là chuyện bất ngờ, là chuyện đáng chê cười. Ba người tự phụ và kiêu ngạo này, cho dù ai thắng ai thua, ai có thể tránh được thiên hạ chê cười đây?

Cuộc chiến theo tiếng cười đắc ý của Kiếm Vô Trần dần dần đi đến hồi kết thúc. Hắn dùng thực lực cực mạnh đánh tan phòng ngự của Diệp Tâm Nghi, hất bắn thân thể Thiên Kiếm khách, khiến cho trận kịch chiến kết thúc, ba người ở ba nơi, thời khắc quan trọng cuối cùng đã đến.

Bật cười âm hiểm, Kiếm Vô Trần giọng tà đạo nói:

– Sư tổ, người nhất định rất bất ngờ, vì sao tu vi của ta lại tinh tiến như vậy. Thật ra nói với ông cũng không quan trọng, bởi vì trong thân thể của ta còn có một người mạnh hơn cả ông nữa.

Thở hào hển, Thiên Kiếm khách trừng mắt giận dữ nhìn Kiếm Vô Trần, giọng hận thù nói:

– Ngươi nói có phải là Hỏa Vân?

Kiếm Vô Trần cười âm hiểm đáp:

– Sư tổ quả thật lợi hại, ngay cả chuyện này cũng biết được, vì sao trước giờ sư tổ chưa từng nhắc đến.

Thiên Kiếm khách giọng giận dữ trả lời:

– Ngươi là thứ nghiệt súc, ngày đó ta tuyển chọn ngươi làm minh chủ của Lục Viện liên minh, ngoại trừ do bởi ngươi là môn hạ của Thiên Kiếm viện, mà quan trọng hơn chính bởi vì quan hệ của Hỏa Vân. Ai ngờ, ngươi bây giờ lại không lợi dụng sức mạnh ông ta cấp cho ngươi để làm việc thiện, ngược lại còn thành tai họa của nhân gian, ngươi nào sao bù đắp được nỗi khổ tâm bồi dưỡng của ta cho ngươi đây?

Kiếm Vô Trần không chút động đậy, lạnh nhạt đáp:

– Sư tổ, ông sai rồi, làm ác không phải là ta, mà chính là ông ta. Nhưng đáng tiếc ông ta đã dung hợp thành một thể với ta, vì thế muốn trách thì phải trách ông ngày trước bản thân bị sai lầm, không trách được kẻ đồ tôn ta đâu.

Thiên Kiếm khách hơi kinh ngạc, không tin rống lên:

– Nói loạn, thứ nghiệt súc ngươi đừng mượn lời để thối thác trách nhiệm.

Kiếm Vô Trần cười ranh mãnh nói:

– Sư tổ, ông nói như vậy nghĩa là không tình nguyện nhận sai lầm của mình, mà có ý đẩy hết cái sai lên đầu ta?

Nghe vậy giận dữ, Thiên Kiếm khách gằn giọng trả lời:

– Ngươi câm miệng, danh dự cả đời ta đã bị hủy trong tay nghiệt súc ngươi, nếu ta không thu thập được ngươi, làm sao còn mặt mũi nào nhìn người thiên hạ.

Thiên Kiếm khách bắn mình ra xa, hình bóng ảo hóa ra vô số phân tán bốn bề, hội tụ vào Kiếm Vô Trần cùng với làn kiếm đầy trời.

Kiếm Vô Trần bật cười khinh bỉ, cất tiếng:

– Làn kiếm tuy sắc bén, nhưng ông không tiến sát đến người của ta thì cũng chỉ uổng công phí sức vô ích mà thôi.

Hai tay chắp sau lưng, toàn thân Kiếm Vô Trần ánh sáng đỏ rực lưu động như nước chảy, bất cứ công kích nào đến gần trong khoảng cách một trượng đều bị tự động hất bắn đi.

Diệp Tâm Nghi hơi thương tâm, cục diện hôm nay không thể kham nổi như vậy vốn đã nghĩ tới chỉ có điều chuyện đã vượt xa ý nghĩ.

Diệp Tâm Nghi vốn biết Thiên Kiếm khách không phải là đối thủ của Kiếm Vô Trần, nhưng nàng vốn nghĩ Thiên Kiếm khách là sư tổ của Kiếm Vô Trần, cho dù tà ác thế nào, Kiếm Vô Trần cũng có chút sợ hãi. Nhưng sự thật không phải như ý muốn con người, Kiếm Vô Trần tuy có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn không chút lưu tình như cũ.

Giữa không trung, một bóng sáng từ xa tiến gần đến, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trên tầng không cuộc chiến hai bên, ánh mắt quan sát động tĩnh dưới chân.

Bật cười ha hả, người mới đến châm chọc:

– Ha ha ha, thật thú vị, đồ tôn đánh tổ sư, thật bá đạo.

Dưới mặt đất, ba người nghe thấy thất kinh ngửng đầu nhìn lên, không ngờ người đó chính là Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên, khó trách giọng điệu tà dị như vậy.

Nhìn thấy ba người ánh mắt nhìn về phía mình, Bạch Vân Thiên bật cười lớn nói:

– Đừng nhìn ta, tổ tôn các ngươi cứ tiếp tục chơi, ta chỉ đến đây ngắm nhìn phong cảnh thôi.

Kiếm Vô Trần ánh mắt hơi lạnh lại, hừ giọng nói:

– Bạch Vân Thiên, ngươi không muốn chết tốt nhất là đi ngay, nếu không ngươi sẽ hối hận không kịp.

Cười ha hả, Bạch Vân Thiên đáp trả:

– Đừng giương môi múa mép, ngươi còn phải ứng phó với sư tổ và tình nhân trước đã, bọn họ một người hết lòng hết dạ với ngươi, một người tình cảm thâm sâu với ngươi, ngươi sao bỏ qua được hảo ý của bọn họ.