Chương 717 - Dao Trì chi bí (Bí mật của Dao Trì)

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Đó là một con người, bất quá đầu hắn lại có hình tam giác với mỗi cạnh dài khoảng ba thốn, tứ chi dài ngoằng toàn những lổ rỗ, thân hình phủ đầy lông da màu đen nhìn thấy thật kì dị.

Đây là loại quái nhân do người kết hợp với thú, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi lần đầu tận mắt nhìn thấy, gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên cực độ.

– Vô Trần, huynh nhìn xem hình dạng của hắn như vậy có phải đến từ Yêu vực không?

Diệp Tâm Nghi nhẹ nhàng hỏi.

Kiếm Vô Trần lưỡng lự đáp lại:

– Việc này khó có thể nói rõ được, nhưng rất có khả năng như vậy. Bây giờ tạm thời không cần nóng nảy, đợi một lúc huynh tin rằng hắn tự nhiên sẽ cho chúng ta biết vấn đề chúng ta muốn tìm hiểu.

Diệp Tâm Nghi hơi hơi gật đầu, tiếp tục chú ý đến bóng đen đó, phát hiện khuôn mặt của hắn lúc này méo mó, đầy vẻ đau khổ không miêu tả đầy đủ được. Nhưng cho dù như vậy, bóng đen đó chưa từng cầu xin, ngược lại còn ráng sức phản kháng, miệng phát xuất tiếng hét điên cuồng chói tai.

Rời mắt đi, Diệp Tâm Nghi thở dài u oán, tự cảm thấy bất nhẫn, hay còn là đau xót?

Cuối cùng, phản kháng của bóng đen rồi cũng giảm dần, cả người trông tiều tụy yếu đuối, ánh mắt yếu ớt nhìn Kiếm Vô Trần, mơ hồ có một chút tình cảm đau thương tang tóc.

Thấy tình trạng đó, Kiếm Vô Trần biết rằng cơ hội đã đến, liền mở miệng hỏi:

– Đã đến nước này, ngươi nghĩ có cần thiết phải che dấu nữa không? Ngươi nên biết rằng, hôm nay hỏi không được kết quả, ngươi muốn chết cũng không được. Cuối cùng chịu hết những đau khổ còn muốn nói, sao không thản nhiên lên tiếng từ giờ.

Bóng đen căm hận nhìn Kiếm Vô Trần, yếu ớt trả lời:

– Nhân loại, ngươi đừng có đắc ý, nếu không nhờ vào Huyết Hà Đồ, ngươi hôm nay hãy quên ý nghĩ vây khốn được bổn quân.

Thấy hắn mở miệng, Kiếm Vô Trần trong lòng ngầm hoan hỉ, liền cất giọng khiêu khích:

– Đúng, ngươi thật sự chính mình là đại nhân vật nào đây chăng?

Ngay tại thời điểm sắp chết, bóng đen tự nhiên không có lòng phân tích được dụng ý trong lời nói của Kiếm Vô Trần, chỉ phẫn nộ quát lớn:

– Im miệng, bổn quân tuy ít bước chân vào nhân gian, nhưng ta đã tu luyện ở Ma vực gần một ngàn tám trăm năm, cũng không phải là không có chút tiếng tăm. Hôm nay nếu không phải ngươi đột nhiên đánh lén, làm sao ta trúng được quỷ kế của ngươi.

Kiếm Vô Trần nghe thấy vậy hừ một tiếng, cất giọng chế nhạo:

– Ta còn nghĩ ngươi là nhân vật nào đây, té ra là một ma thú của Ma vực. Ta hỏi ngươi, bóng xanh lục vừa nãy từ đâu đến? Còn nữa, tại sao trên người ngươi lại có khí tức Quỷ vực?

Bóng đen giận dữ hừ một tiếng, không hồi đáp. Kiếm Vô Trần thấy vậy cười lạnh một tiếng, khống chế Huyết Hà Đồ sử dụng sức mạnh thôn tính đáng sợ của nó từ từ ép chặt lấy thân thể rực rỡ của hắn.

Cảm giác thấy nguy hiểm đang đến gần, bóng đen gầm lên mấy tiếng để biểu hiện lòng phản kháng, nhưng đáng tiếc sức lực đã cạn kiệt, sự phản kháng của hắn cũng gần như chỉ tăng thêm mấy phần thương tang mà thôi.

Thở ra đau đớn nặng nhọc, bóng đen thấp giọng nói:

– Đích thực trên người ta có quỷ khí, bởi do hấp thụ vô số khí âm tà mà thành. Còn về bóng xanh lục kia, thân phận của hắn có chút thần bí, ta cũng không rõ nữa, bởi vì ta cũng giống như ngươi lần đầu tiên gặp hắn.

Nghe thấy thế, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi giật mình, đưa mắt ra dấu cho nhau, nhãn thần biểu lộ sự kinh ngạc chấn động.

– Ngươi gặp hắn như thế nào, đã nói chuyện gì với hắn thế?

Kiếm Vô Trần lạnh giọng hỏi.

Bóng đen yếu ớt trả lời:

– Ta vô tình gặp hắn, không biết làm sao hắn nhìn thấy ta, khi ta phát giác được đã tìm mọi cách thoát khỏi hắn, đáng tiếc ta tận dụng mọi biện pháp, di chuyển cả ngàn dặm nhưng đều không thể thành công, cuối cùng đành phải thỏa thuận với hắn. Từ lời nói của hắn, ta biết được hắn tự xưng là Khai Nguyên sứ giả, đến từ Ngũ Sắc Thiên vực. Nhưng Ngũ Sắc Thiên vực là gì, ta chưa từng nghe ai đề cập đến. Ngoài ra, hắn truy đuổi theo ta chỉ với mục đích là thu phục ta mà thôi, khiến ta vì hắn bán mạng, đáng tiếc đúng ngay lúc ta và hắn đang tranh luận, bọn ngươi xuất hiện ở đây.

Diệp Tâm Nghi cất lời hỏi:

– Lời ngươi nói là thật chứ?

Bóng đen phẫn nộ đáp:

– Tự nhiên là thật rồi, nếu không ta sao ngu xuẩn sáng tạo ra một Ngũ Sắc Thiên vực trước nay chưa từng có người nhắc đến để lừa bọn ngươi không được?

Nghĩ lại cũng thấy đúng, Diệp Tâm Nghi thôi không hỏi đến nữa.

Kiếm Vô Trần trầm ngâm một lát, cất tiếng nói:

– Ta tin ở ngươi một lần này, bây giờ ta cũng không còn gì để hỏi nữa, để tiễn ngươi đi một đoạn.

Nói rồi toàn thân ánh máu lóe lên, Huyết Hà Đồ theo sự khống chế của hắn đột nhiên hợp lại, lập tức tiêu diệt bóng đen đó.

Thu lại Huyết Hà Đồ, Kiếm Vô Trần liếc nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói:

– Đi, mọi việc ở đây đã kết thúc rồi.

Diệp Tâm Nghi hơi hơi gật đầu, vừa theo hắn rời khỏi khu rừng, vừa lên tiếng hỏi:

– Vô Trần, huynh thực sự tin rằng trên thế gian này tồn tại một nơi gọi là Ngũ Sắc Thiên vực chăng?

Kiếm Vô Trần lắc đầu nói:

– Huynh không tin, chỉ dường như bóng đen đó không có lý do gì phải nói hoang đường. Điều này huynh đích thật là không thể giải thích nổi.

Diệp Tâm Nghi khẽ nhíu mày, than nhẹ:

– Huynh nói đúng, hắn biết chắc chắn sẽ chết, đúng là không cần phải bịa chuyện, chỉ có điều nếu hắn nói thật, vậy thì đích thực Ngũ Sắc Thiên vực tồn tại như thế nào? Khai Nguyên sứ giả đã từng nói sau hai mươi năm nữa thiên hạ sẽ thống nhất, lại có ý như thế nào?

Kiếm Vô Trần cười khổ lắc lắc đầu:

– Muội hỏi huynh, huynh biết hỏi ai đây? Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, kể chuyện ngày xưa của muội đi?

Diệp Tâm Nghi liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng thuật lại:

– Tuổi thơ của muội không đáng để quan tâm đến đâu, chỉ có tu luyện và tu luyện mà thôi, đây là điều mà mọi người hầu hết đều đã trải qua.

Kiếm Vô Trần à lên một tiếng, hỏi tiếp:

– Muội đã kể về những chuyện của Dao Trì, huynh cũng có nhiều điều cảm thấy thắc mắc, nhưng chưa có cơ hội để hỏi muội.

Diệp Tâm Nghi hơi bối rối, ngạc nhiên nói:

– Thật sao? Vậy thì huynh hỏi đi, giữa chúng ta không cần dấu diếm chuyện gì.

Nghe thấy lời này, Kiếm Vô Trần mỉm cười, hỏi thẳng vào vấn đề:

– Trước đây muội có nói qua một lần, ở nhân gian Dao Trì có hai nơi, một tại Thiên Sơn, hai tại Trường Bạch, Thiên Sơn đích thực có một hồ nước trên cao tên là Dao Trì, hồ nước ngọc ở Trường Bạch vốn có tên là Thiên Trì. Thật ra thì nó mang nhiều ý nghĩa, huynh nghĩ đã lâu mà chưa từng hiểu được.

Diệp Tâm Nghi hơi biến sắc mặt, cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn, trầm mặc không nói.

Kiếm Vô Trần cảm thấy hiếu kỳ, tiếp tục hỏi:

– Tâm Nghi, tại sao muội không trả lời? Không tiện nói, hay không thể nói?

Diệp Tâm Nghi ngẩng đầu, nhãn thần phức tạp liếc nhìn hắn, rồi lập tức đưa mắt nhìn đi nơi khác, nhẹ giọng nói:

– Không phải vậy, chỉ có điều muội đang suy nghĩ phải giải thích như thế nào cho huynh. Vấn đề này, chính là bí mật của Dao Trì, không thể dễ dàng tiết lộ cho người ngoài được, ngoài ra nó có thể ảnh hưởng đến thanh danh của Dao Trì muội, đồng thời …

Thấy nàng đột nhiên ngừng nói, Kiếm Vô Trần thận trọng hỏi:

– Không nói thế nào được, lẽ nào…

Diệp Tâm Nghi thân hình chấn động, tựa như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hơi hơi có vẻ lúng túng rõ ràng:

– Không có gì, không nói đến điều này, hay nói về truyền thuyết của Dao Trì. Theo truyền thuyết, Dao Trì là nơi Tây Vương mẫu cư ngụ, trên Côn Lôn, tại đỉnh Thiên Sơn. Nơi đó tràn đầy linh khí, có thể nói là tiên cảnh của nhân gian, luôn là thánh địa đứng đầu trong lòng tu chân giới và thần thánh.

– Truyền thuyết này huynh đã có nghe qua, như vậy Dao Trì luôn luôn ở hướng Tây Bắc, ai ngờ muội lại cư ngụ ở Trường Bạch sơn.

Kiếm Vô Trần nhẹ nhàng nói lên nghi hoặc trong lòng.

Diệp Tâm Nghi điềm nhiên mỉm cười, vừa đi nhanh về phía trước, vừa tiếp tục chủ đề đang nói:

– Nơi đó đã từng huy hoàng không gì có thể so sánh được, phồn thịnh đến cực hạn, làm cho nhiều người trong thiên hạ chấn động. Nhưng sự đời thường khó lường, một ngày trước đây đã lâu xảy ra một chuyện bất ngờ.

Khẽ la lên một tiếng, Kiếm Vô Trần hỏi tiếp:

– Chuyện gì xảy ra vậy?

Diệp Tâm Nghi không trả lời câu hỏi của hắn, vẫn tiếp tục câu chuyện của mình, kể tiếp câu chuyện truyền thuyết:

– Dao Trì phái, tương truyền đã có hơn năm ngàn năm lịch sử, do Tây Vương mẫu sáng lập nên. Năm đó khi Tây Vương mẫu sáng lập phái, đã từng để lại hai đại pháp khí, làm bảo vật trấn sơn của Dao Trì phái, một là Dao trì Ngọc lệnh, hai là Tuyết Vực Băng Tinh.

Trong đó, Dao Trì Ngọc lệnh là chính là đại biểu của chưởng giáo, truyền từ đời này qua đời khác chưa bao giờ gián đoạn. Còn Tuyết Vực Băng Tinh do trưởng lão tôn quý nhất của Dao Trì bảo quản, chủ yếu là để khi cần có thể khống chế quyền lực của chưởng giáo.

Dao Trì phái từ lúc hình thành, đã tồn tại trong yên bình suốt ba ngàn năm. Cách đây khoảng hai ngàn bốn trăm năm, Dao Trì chưởng giáo lúc đó là Thiên Tuyết Nhã Tiên đã vô tình làm một việc tốt, nhưng không ngờ đó chính là mầm mống tai họa cho Dao Trì phái.

Lúc đó, bà đã nhặt được một đứa bé trai tại một vùng hoang dã, bản tính nhân ái nên bà đã mang về Thiên Sơn, nhưng lại không dám đem về phái Dao Trì nuôi dưỡng. Bởi vì theo tổ huấn của phái Dao Trì, không cho bất kỳ một nam nhân nào được đến gần, Thiên Tuyết Nhã Tiên tuy nhiên là chưởng giáo cao quý, cũng không dám phạm vào điều này.

Tuy nhiên ý trời khó lường, mặc dù Thiên Tuyết Nhã Tiên chưa từng mang đứa bé về phái Dao Trì, nhưng bà nhất mực yêu thương nó, đã trích ra truyền thụ cho nó từ lúc nhỏ một số phép tu luyện, chỉ để giúp cho thân thể nó khỏe mạnh. Ai ngờ đứa bé tên gọi Thiên Tung này đích thực là một nam tử thiên tài, tướng mạo anh tuấn, chưa đến hai mươi tuổi đã học hết toàn bộ chân truyền của Thiên Tuyết Nhã Tiên, vượt qua tất cả môn hạ của phái Dao Trì.

Như thế rồi, Thiên Tuyết Nhã Tiên hết lòng quan tâm đến hắn, xem hắn hệt như đứa con do chính mình dứt ruột đẻ ra, khiến cho rất nhiều Dao Trì môn hạ cảm thấy bất mãn. Chỉ có điều bởi vì thân phận của Thiên Tuyết Nhã Tiên, mọi người không tiện đề cập đến.

Ngày rồi lại qua ngày, Thiên Tung lớn dần lên, tu vi của hắn đã tiến đến một mức kinh người. Năm hắn ba mươi hai tuổi, Thiên Tuyết Nhã Tiên đem chức vị chưởng giáo truyền lại cho đại đệ tử Diệu Hương tiên tử, tự mình thối lui làm một vị trưởng lão mà thôi. Nhưng chính vào lúc này, đương kim chưởng giáo Diệu Hương tiên tử, do bất mãn việc sư phụ thương yêu Thiên Tung mà lãnh đạm với mình, đã nhân cơ hội yêu cầu bà làm một việc mất rất nhiều thời gian, hy vọng có thể cắt đứt quan hệ giữa bà với Thiên Tung.

Vốn chỉ là do Diệu Hương tiên tử nhất thời phẫn nộ mà làm nên việc này, chứ tuyệt không có ý bất kính với sư phụ, nhưng ai ngờ đã kích nộ Thiên Tung, dẫn đến việc Thiên Tung đi lên môn phái vấn tội. Đối diện với khuôn mặt hầm hầm tức giận của Thiên Tung, vị Dao Trì chưởng giáo Diệu Hương tiên tử tự nhiên không thể vui vẻ được, hai người tranh cãi kịch liệt, cuối cùng xuất thủ đánh nhau, và Thiên Tung đã đả thương Diệu Hương tiên tử.

Do việc này, phía Dao Trì sợ bị mất mặt, tự nhiên không thể bỏ qua cho Thiên Tung, do đó một cuộc chiến dữ dội đã bùng nổ giữa hai bên. Khi Thiên Tuyết Nhã Tiên biết chuyện cấp tốc quay về, Thiên Tung dĩ nhiên đã bị trọng thương, nhưng y vẫn không chịu lùi bước, mà tiếp tục ra sức chiến đấu với Dao Trì môn hạ.

Vì muốn hóa giải thù oán giữa hai bên, Thiên Tuyết Nhã Tiên xuất hiện khuyên ngăn Thiên Tung, khiến hắn bỏ đi, nhưng Thiên Tung không tình nguyện ra đi một mình, trừ phi Thiên Tuyết Nhã Tiên đồng ý đi cùng. Dĩ nhiên về phía Dao Trì không đáp ứng việc này, thế là hai bên lại tiếp tục cuộc chiến.