Chương 476 - Thất Huyền Chân Nhân

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Đắc thủ một chiêu, Lâm Vân Phong khẽ gằn giọng:“Xem các ngươi không chết mới …”

Chữ “quái” còn chưa thoát ra khỏi miệng thì tiếng loảng xoảng đã vang đến làm Lâm Vân Phong biến hẳn sắc mặt kinh hãi. Kiếm quang mạnh mẽ đó chém trúng thân mấy con độc vật như chém vào thép, bọn chúng chỉ lắc lư nhè nhẹ vài cái, không chút thương tích.

Sự bất ngờ làm Lâm Vân Phong lùi lại liên tục, tình huống mười phần không ổn. Đúng lúc này, Trương Ngạo Tuyết ở sau quát nhẹ một tiếng, Tử Ảnh Thần Kiếm đang lơ lửng trên không đột nhiên chuyển động hình thành cơn lốc màu tím tỏa ra luồng ánh sáng thần thánh chiếu lóa mắt khắp bốn phương. Thấy vậy, ba con độc vật lập tức khẩn trương hẳn lên, phát ra tiếng kêu quái lạ rồi quay đầu lui lại, thân thể nhanh chóng thu nhỏ.

Thiên Chung Tam Sứ nổi giận gầm lên, thân ảnh loang loáng chuyển đổi vị trí lẫn nhau. Lập tức, ba con độc vật khôi phục hình dáng lúc trước, rống lên quái dị, lướt tới hai người Lâm Vân Phong.

Đối địch lần thứ hai, Lâm Vân Phong không còn đường lui. Gã không thể để Trương Ngạo Tuyết đang bị trọng thương lại phải tiến ra đối đầu địch nhân, chỉ còn cách liều mạng múa trường kiếm trong tay đồng thời gia chú (tăng bùa chú) thêm Âm Dương Pháp Quyết trên thân kiếm. Kể từ lúc đó, chỉ thấy tia sáng trắng như điện, ánh kiếm hùng dũng phát ra tung hoành ngang dọc. Tầng tầng lớp lớp ánh sáng dày đặc hội tụ thành ba cái khiên ánh sáng ngăn cản trước mặt ba con độc vật.

Các tia lửa chói mắt phát ra khi va chạm trực tiếp mạnh mẽ. Lúc này, nhờ sức mạnh của Âm Dương Pháp Quyết được Lâm Vân Phong gia chú trên kiếm, ba con độc vật bị kiếm ảnh chém thẳng cuống quít hét lên giận dữ. Thấy vậy, lòng tin của Lâm Vân Phong tăng lên rất nhiều, gã muốn toàn lực sử dụng pháp quyết để nhanh chóng tiêu diệt lũ độc vật.

Nhưng, ba con độc vật nhờ có bí pháp thiên cổ (ngàn xưa, đời) bồi dưỡng nên thân chúng có khả năng kháng lực cực mạnh. Mặt khác, tu vi của Lâm Vân Phong lúc này đã bị giảm đi nhiều, muốn giết chết ba con độc vật cũng thật là khó khăn.

Nhìn thấy Lâm Vân Phong lâm vào cục diện giằng co, Trương Ngạo Tuyết tuy biết thân thể mình suy yếu nhưng cũng phải cố gắng đề tụ chân nguyên, thúc giục thần kiếm phát động tiến công Thiên Chung Tam Sứ. Ánh sáng tím lóe lên thành bóng kiếm rợp trời, kiếm khí lợi hại xé gió bay tới, vô số tia sáng màu tím đan xen dung hợp hóa thành mũi tên ánh sáng cùng màu nhắm thẳng vào ngực Thiên Chung Tam Sứ.

Thiên Chung Tam Sứ đang thi triển bí pháp chợt thấy luồng ánh sáng màu tím bay tới, nổi giận gầm lên định né tránh. Đột nhiên vào lúc này, một luồng sáng lạnh lóe lên trước mặt ba người, chính là Huyền Phong Đặc Sứ Lý Trường Xuân xuất hiện lên giữa không trung chém ra một kiếm đã đánh tan công kích của Trương Ngạo Tuyết.

Giảm bớt được uy hiếp, Thiên Chung Tam Sứ đưa mắt nhìn nhau trao đổi rồi lần lượt hú lên quái dị cùng lúc hóa thành ba luồng sáng bay nhập vào cơ thể ba con độc vật. Nhân thú hợp thể trên thế gian này thật là hiếm thấy. Thiên Chung Tam Sứ dùng trí tuệ của mình để điều khiển, phát huy đặc tính độc đáo của thân thể độc vật. Nhờ thế, sức công kích lập tức tăng lên mấy lần.

Thấy đẩy lui được ba con độc vật, Lâm Vân Phong tưởng có thể nhanh chóng gia tăng thế công. Bất ngờ gã bị một luồng sức mạnh tựa như hồng thủy mãnh thú không gì chống đỡ đánh úp ngược lại. Bị luồng sức mạnh này đánh trúng, Lâm Vân Phong phun ra máu tươi, kiếm đang tiến công cũng bị đánh lui, thân thể kiệt sức như lá khô mãi run rẩy. Trương Ngạo Tuyết vừa đưa tay đỡ lấy bả vai giúp Lâm Vân Phong thì sắc mặt tối sầm lại, thân thể lập tức bị đẩy lùi va vào thân cây, cả người không còn chút sức chật vật ngã quỵ.

Nhờ Trương Ngạo Tuyết hỗ trợ, Lâm Vân Phong thối lui ba bước liền ổn định thân thể, miệng gầm lên giận dữ, hai tay huy vũ bay về phía ba con độc vật công tới. Ý chí đầy kiên định, thân thể lại yếu ớt, Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong kết hợp lại có thể ngăn cản công kích đáng sợ của đám côn trùng không? Kết quả sẽ biết nhanh thôi. Lâm Vân Phong cố sức xuất chiêu đi nữa bất quá cũng chỉ thêm vài phần tang thương mà thôi.

Trên mặt đất, sau khi ngã quỵ vì đỡ Lâm Vân Phong, Trương Ngạo Tuyết mím chặt đôi môi, lách mình ra, tay phải lăng không vẫy gọi thần kiếm về. Lập tức bóng kiếm bay rợp trời, kiếm quang đan nhau với tốc độ cao như dệt thành tấm lưới vây cả ba con độc vật lại. Ba con độc vật kinh sợ giận dữ thét lên, lưới ánh sáng mang khí tức thần thánh to lớn của Tử Ảnh Thần Kiếm phủ xuống, thân là tà vật độc trùng chínhlà gặp phải khắc tinh, lập tức lui ngay về phía sau.

Lý Trường Xuân đang âm trầm quan sát mọi thứ, tức giận hừ lên một tiếng, thân ảnh trong nháy mắt giãn dài, một cột kiếm kinh trời đột ngột hiện ra giữa bóng kiếm màu tím như rồng phóng ngược lên trời, đánh tan dễ dàng võng kiếm chặt chẽ của Trương Ngạo Tuyết. Nàng rung động toàn thân, cố cắn chặt răng, không ngừng biến chuyển trường kiếm trong tay liên miên không ngừng tạo ra kiếm quang ngăn cản Lý Trường Xuân tiến đánh.

Tiếp tục công kích, Lý Trường Xuân cười lạnh nói: “Tu vi của ngươi thật không dễ đoán ra. Nếu ngươi không bị thương ta cũng khó mà bắt giữ được. Đáng tiếc lúc này ngươi khó có thể tiếp được một chiêu của ta.”

Lời vừa dứt, trường kiếm rung lên. Kiếm thế bất ngờ phát ra mãnh liệt đánh tới tạo nên âm thanh kinh hồn bạt vía. Một cột kiếm trăm trượng mang theo khí thế rung động lòng người xông đến tận trời chém xuống, khóa chặt, không cho Trương Ngạo Tuyết tránh né. Nàng kinh hãi hô khẽ một tiếng, thanh âm chưa dứt đã bị chấn bay đi.

Máu tươi như lẫn chút tang thương, lại có cả mấy phần u sầu, nhẹ nhàng rơi xuống vương lên những bụi hoa dại, lá nhỏ. Giữa không trung, sắc mặt Trương Ngạo Tuyết xám như tro tàn, ánh mắt bất đắc dĩ không cam hướng về phía xa xa.

Bị thương nặng thêm lần nữa, rồi lại lần nữa cố gắng đề tụ chân nguyên đã làm cho thân thể nàng không chịu đựng nổi. Trong một sát na, nàng đã mất đi sự phản kháng, chấp nhận số mệnh. Trong lòng nàng ngoại trừ nỗi thê lương vẫn còn đó nỗi khát vọng hiện rõ lên trong mắt, tạo nên nét cười trên khuôn mặt, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười cũng là đủ một đời sinh ra làm người.

“Sư tỷ!” tiếng gầm điên cuồng vang lên. Lâm Vân Phong ánh mắt đong đầy lo lắng cùng quan tâm hướng vào thân ảnh đang rơi xuống, nỗi điên cuồng trong lòng dâng cao không ngừng.

Lâm Vân Phong vỗ hai tay trên mặt đất bay lên như linh báo, muốn đón lấy thân thể trọng thương của Trương Ngạo Tuyết. Nhưng từ bên cạnh bay ra một cước, hất tung thân thể gã lên không trung, rồi rơi xuống tán cây đại thụ rậm rạp.

Quay trở lại bên cạnh Lý Trường Xuân, Thiên Chung Tam Sứ cùng Kim Thạch hờ hững không nói, đợi hắn lên tiếng. Lý Trường Xuân liếc mắt nhìn Lâm Vân Phong, ánh mắt di chuyển thêm ngoài bảy trượng chính là thân người Trương Ngạo Tuyết.

Thật lâu sau, Lý Trường Xuân kêu lên:

– Kim Thạch, Trương Ngạo Tuyết giao cho ngươi. Giờ phải làm gì ngươi rõ chứ?

Kim Thạch thốt lên cứng nhắc:

– Đặc Sứ yên tâm, ta biết ý tứ của ngươi, ngươi cứ yên tâm hoàn toàn.

Nói rồi bước về phía Trương Ngạo Tuyết, từng bước, từng bước, từng bước …

Đang thụ thượng nghiêm trọng, Lâm Vân Phong cố gắng nhúc nhích thân thể. Vừa thấy Kim Thạch đi đến Trương Ngạo Tuyết, gã lập tức hét giận dữ: “Đứng lại, có ta đến đây. Các ngươi chỉ toàn là một lũ âm mưu khi phụ nữ nhân mà thôi.”

Vừa nói, gã vừa rơi từ trên cây xuống, rồi loạng choạng hướng tới Kim Thạch đánh tới. Kim Thạch không thèm để ý tới, chỉ tiếp tục hướng đến phía trước đi tới.

Lão đại của Thiên Chung Tam Sứ kế bên Lý Trường Xuân hừ lạnh một tiếng rồi thốt: “Đặc Sứ, ta xem ra nên trước hết giết hắn cho rồi.”

Lý Trường Xuân trầm tư một chút, thong thả lắc đầu không đồng ý. Vào đúng lúc Kim Thạch tiến đến gần Trương Ngạo Tuyết chỉ còn chưa đến một trượng, Lý Trường Xuân lại đột nhiên biến đổi sắc mặt, vội vã nói: “ Kim Thạch lùi lại, nhanh! “

Nói còn chưa dứt lời, một đạo kiếm trụ xanh sậm từ trời đánh xuống, thiếu chút nữa bổ trúng người Kim Thạch.

Kinh hãi lui về phía sau mấy trượng, Kim Thạch cùng những người khác nhìn vị khách không mời mà tới, sắc mặt có chút kinh ngạc.

Lâm Vân Phong vừa thấy người đến, nhất thời sung sướng hét lớn:

– Thất Huyền sư bá, nhanh chóng bảo vệ sư tỷ của ta, nàng bị trọng thương rồi.

Nguyên lai người này chính là Đạo viện chưởng giáo Thất Huyền Chân Nhân. Sau khi rời bỏ Vô Vọng, lão một mình lưu lạc bốn phương, vô tình nhìn thấy kiếm khí của Lý Trường Xuân lúc đả thương Trương Ngạo Tuyết, nên bí mật bay tới trên không sơn cốc.

Nhìn thoáng qua Lâm Vân Phong, Thất Huyền Chân Nhân trầm giọng nói:

– Ngươi hãy mang theo nàng rời khỏi nơi này trước đi, ở đây đã có ta cản lại, nhanh.

Lâm Vân Phong kéo lê thân thể trọng thương, đến bên Trương Ngạo Tuyết, cúi xuống nâng nàng dậy nói:

– Sư tỷ, tình thế nguy cơ nhiều, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi.

Trương Ngạo Tuyết sắc mặt xám như tro tàn lộ ra chút đau khổ, nhìn vào lưng Thất Huyền Chân Nhân khe khẽ thở dài, không nói nhiều.

Lạnh lẽo tàn khốc nhìn Thất Huyền Chân Nhân, Lý Trường Xuân âm trầm nói:

– Ngươi không nên xúc động để hiện thân dễ dàng như thế, hai tên này nào phải là đệ tử chính thức của ngươi, hà tất phải vì họ mà chết?

Ánh mắt Thất Huyền Chân Nhân tập trung nhìn hắn, ngữ khí kiên định thốt:

– Tu chân Lục Viện, như cây liền cành. Mặc kệ có phải là đệ tử của ta hay không, bọn họ đều là người thừa kế nhân gian chánh đạo, ta tự nhiên muốn cứu. Lời ngươi nói làm ta thật sự rất thất vọng. Chính lão khốn nạn ngươi cũng đã từng là tấm gương cho Lục Viện để bọn ta tôn kính. Nào ngờ giờ đây ngươi đã biến đổi trở nên tà ác quỷ dị, tiến vào ma đạo.

– Im miệng, quá khứ không phải là thứ để nói nhiều. Ta cũng đã quá vô tâm trong quá khứ. Hôm nay ngươi đột nhiên tới đây, chúng ta hãy cùng nhau phân sanh tử, để cho thiên ý làm rõ cái gì là đúng, cái gì là sai. Thiên Chung Tam Sứ cùng với Kim Thạch nghe lệnh, người này để cho ta xử lý, hãy nhanh chóng bắt cho được Trương Ngạo Tuyết.

Dứt lời, Lý Trường Xuân lập tức phát ra khí thế uy nghiêm của người đã từng là đỉnh Thái Sơn của tu chân Lục Viện.

Lùi về phía sau một bước, Thất Huyền Chân Nhân nhìn rõ khí thế sắc bén của hắn, miệng hừ lạnh một tiếng thốt:

– Lời trung khó khuyên được người vướng vào khổ hãi. Ngươi mãi chấp mê bất ngộ, đành phải quyết một trận sinh tử thôi.

Kiếm chém ra, bóng người lay động. Thất Huyền Chân Nhân biết rõ Lý Trường Xuân tu vi kinh người nên không đợi hắn ra tay, vội tiến công trước với ý đồ áp chế hắn ngay từ đầu.

Giữa trường kiếm khí kích động, kiếm trụ màu xanh cùng với kiếm trụ màu tím lần lượt giao nhau, mỗi lần tiếp xúc đều phát ra sấm sét, làm cho bốn phía ‘cát bay đá chạy’, nhìn từ xa tựa như hai khối mây mù rực rỡ biến hóa thành hai luồng ánh sáng loang loáng giao nhau.

Cảnh giác nhìn kỹ Thiên Chung Tam Sứ cùng với Kim Thạch, Lâm Vân Phong đảo tròn mắt tính toán. Đáng tiếc thân thể trọng thương hạn chế không cho hắn nghĩ ra phương pháp thích hợp. Quay đầu lại liếc mắt nhìn Trương Ngạo Tuyết, ánh mắt Lâm Vân Phong khẽ biến đổi, cuối cùng trên mặt hắn xuất hiện một chút tang thương.

Nhè nhẹ gọi Trảm Phong Kiếm cùng với Tử Ảnh Thần Kiếm của Trương Ngạo Tuyết trở về, Lâm Vân Phong thấp giọng nói: “Sư tỷ, để đệ ngăn bốn người chúng lại, sư tỷ nguyên thần nhập vào trên thần kiếm, đệ đưa tỷ đào thoát trước. Đợi đệ thoát khỏi bọn họ sẽ nhanh chóng chạy tìm sư tỷ.”

Nhìn thẳng vào mắt Lâm Vân Phong, Trương Ngạo Tuyết cười nhẹ, có chút thê lương.

– Tới lúc này đệ còn phải an ủi ta làm gì. Tình huống của chúng ta lúc này như thế nào, mọi người trong lòng đều hiểu rõ, còn việc chạy đi cơ hồ không có khả năng. Với tu vi của Thất Huyền sư bá, tự nhiên là đánh không lại Lý Trường Xuân, chúng ta có tranh đấu bất quá chỉ được trong giây lát thôi. Đệ nghe lời ta, thừa dịp hồi phục được vài phần khí lực, thi triển Âm Dương Pháp Quyết đi trước đi.