Chương 417 – Cửu Âm Thánh Mẫu

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Thiên Túc đạo trưởng là người đầu tiên ngăn cản bóng trắng thần bí. Do việc xảy ra quá bất ngờ, đạo trưởng không có thời gian quan sát tướng mạo và vẻ ngoài của bóng trắng, chỉ biết kẻ này tu vi cực cao, tán phát khí thế sắc bén bức nhân.

Hết sức cẩn thận, Thiên Túc đạo trưởng vừa xuất thủ đã dốc toàn lực, trường kiếm trong tay tự động quay tròn, ngoài thân hình thành một chùm sáng xanh đen như du long. Chùm sáng kỳ lạ này xoay quanh người đạo trưởng một vòng rồi quấn quanh bóng trắng thần bí, không ngừng co rút dồn nén hòng vây khốn địch nhân.

Tịch Diệt thiền chủ mau chóng đuổi tới, phát động một vòng tấn công mạnh mẽ khác bên ngoài thế công của Thiên Túc đạo trưởng. Chỉ thấy Tịch Diệt thiền chủ bay lên cách mặt đất chừng năm trượng thì ngừng lại, cả người lăng không bàn tọa, song thủ kết ấn trước ngực, miệng khẽ niệm Phật chú.

Theo sự phát động của Tịch Diệt thiền chủ, cả đỉnh Hoa Sơn rực sáng kim quang. Sau lưng Tịch Diệt thiền chủ xuất hiện một tòa Phật Đà rất lớn màu vàng, hai thân trùng khớp xếp thành một đường thật vô cùng xảo diệu.

Dưới mặt đất, bóng trắng đang lao về phía trước bỗng bị Thiên Túc đạo trưởng cản trở buộc phải dừng lại. Nhìn kỹ, quanh thân người này bao phủ một lớp băng vụ, không phân biệt được là nam hay nữ, hàn khí mãnh liệt khiến nhiệt độ bốn bề hạ thấp trầm trọng, khiến người ta cảm giác như đang ở giữa mùa đông lạnh giá. Lúc này, thần bí nhân chăm chú nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh băng lấp loáng hàn quang.

– Ta đến đây không phải để ra tay với các ngươi, tốt nhất ngươi hãy tránh ra, người ta cần tìm là tiểu tử đeo mặt nạ!

Ngữ khí rất lạnh lùng, nhưng rõ ràng là thanh âm của phụ nữ. Điều này khiến mọi người đều ngỡ ngàng, sôi nổi suy đoán thân phận của nữ nhân thần bí.

– Đã tự tiện xâm nhập vào nơi tụ hợp của Nhân gian chính đạo thì phải giữ ngươi lại, muốn giải thích gì để sau hãy nói. Tiếp chiêu đi!

Thiên Túc đạo trưởng vừa dứt lời, thế công mạnh mẽ đã ập đến từ tứ phía, kiếm mang đáng sợ cùng Phật quang cùng ra uy, bổ trợ cho nhau, phong tỏa mọi đường lui của nữ nhân thần bí.

Hừ lạnh một tiếng, băng vụ cổ quái kia khẽ dao động, lập tức một luồng khí hàn băng cuồn cuộn tỏa ra ngoài, hình thành nên cơn bão táp băng tuyết, chớp mắt khoảng không gian vài trượng đã hoàn toàn đóng băng, khiến kiếm mang của Thiên Túc đạo trưởng bị đông cứng. Vòng ngoài, Phật quang thần quái của Tịch Diệt thiền chủ gặp phải lớp băng đó, tính chất hai bên bài trừ lẫn nhau, một bên là linh lực Phật pháp, một bên là năng lượng tự nhiên, căn bản không cách nào giao hòa.

Nhận thấy hàn băng khí dần tiến về phía mình, sắc mặt Thiên Túc đạo trưởng có chút biến đổi, miệng quát lớn thu hồi kiếm quyết, trong chớp mắt đã chuyển thân tránh khỏi luồng hàn lưu. Phía trên, Tịch Diệt thiền chủ kêu lên kinh ngạc, trên gương mặt trang nghiêm lộ ra vẻ mơ hồ, một mặt thu hồi Phật pháp, một mặt lưu tâm đến từng cử động của nữ nhân thần bí.

Nữ nhân thần bí hừ giọng:

– Lần này các ngươi không biết coi như cho qua, kẻ nào còn chọc đến ta thì đừng trách ta vô tình!

Vừa nói vừa nhằm hướng Huyền Phong môn chủ đánh tới.

Thiên Túc đạo trưởng tức giận:

– Trên đỉnh Hoa Sơn này, đâu cho phép ngươi tùy tiện nói ra những lời ngông cuồng như vậy! Xem kiếm!

Cổ tay khẽ chuyển động, trường kiếm tóe hào quang, kiếm quang lóa mắt như linh xà vẫy đuôi cuốn về phía nữ nhân thần bí. Kiếm thanh gào thét, khí lưu dồn dập dâng lên với tốc độ kinh người đầy uy mãnh.

Dừng thân quay đầu, nhãn thần nữ nhân thần bí bắn ra tia sắc lạnh, tay phải xoay một vòng, một luồng sức mạnh băng hàn như nộ long cuồng hống, gào thét bay ra với khí thế nuốt sơn hà. Bên kia, Tịch Diệt thiền chủ ánh mắt thất kinh, gọi:

– Thiên Túc đạo hữu mau rút lui, đừng ngạnh tiếp!

Cùng lúc vung tay phóng ra một đạo kim quang, trên đỉnh nổi lên chữ “Vạn” hàm chứa pháp uy vô thượng, từ bên cánh đón đầu băng long của thần bí nữ nhân.

Kiếm mang hùng mạnh, băng long gầm gừ cùng Phật quang uy nghiêm giao hội dung hợp, ba bên va đập dữ dội, cuối cùng sản sinh ra những phân tử khí lưu cấp tốc xoay tròn, không ngừng biến hóa trong một không gian chật hẹp, hình thành kình lực hủy diệt, kèm theo tiếng nổ vang trời, cuốn bay đất cát đầy trời. Trong không trung, khí lưu cực kỳ hỗn loạn, hào quang đủ màu như pháo hoa ngũ sắc rực rỡ tản mát trong gió.

Thiên Túc đạo trưởng và Tịch Diệt thiền chủ một lần nữa bị đẩy lui, trong mắt không giấu nổi thần sắc sợ hãi. Về phía bóng trắng thần bí, băng vụ quanh người cũng bị chấn tan một lớp, để lộ ra một mỹ phụ trung niên thân vận bạch y, tuổi độ bốn lăm bốn sáu. Chúng nhân quan chiến dưới đất đều bị sức nổ mãnh liệt ép bay về sau, ai nấy đều tỏ vẻ kinh hãi.

Theo dõi trận chiến, Diệp Tâm Nghi rúng động tinh thần, bất giác nhớ lại vụ đụng độ Bắc Phong ở Nhã viên ngày trước. Giữa không trung, Huyền Phong môn chủ cười nham hiểm, liếc nhìn Chiến Tâm tôn giả và Kim Cương Thánh Phật, toàn thân lóe quang hoa, thừa cơ mọi người bị mỹ phụ thần bí thu hút sự chú ý liền xông vào đại điện của Chính Đạo liên minh với tốc độ nhanh nhất.

Phong Lôi chân quân phát giác ra đầu tiên, lão hét một tiếng phẫn nộ, truy đuổi cấp kỳ. Kim Cương Thánh Phật, Chiến Tâm tôn giả và Liễu Tinh Hồn cũng vội vàng phi thân vào theo. Nghe động nhìn lại, Diệp Tâm Nghi mặt biến sắc:

– Phải tìm ra người cho ta, nữ nhân này cũng phải bắt lại, bằng không Chính Đạo liên minh của ta sao có thể đứng vững trong thiên hạ!

Cùng lúc, mỹ phụ thần bí hậm hực nói:

– Đáng ghét, đừng hòng chạy thoát! Tiểu tử ngươi dù chạy đến chân trời, ta cũng sẽ đuổi theo bắt về, không tin cứ chờ xem!

Chưa dứt lời, thân mình đã bay trên không nhắm đến đại điện của liên minh.

Thiên Túc đạo trưởng, Thái Phượng tiên tử, Ngọc Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ và Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa theo lệnh của Diệp Tâm Nghi, liên tiếp phi thân cản đường nữ nhân thân bí.

Tịch Diệt thiền chủ từ sau khi thấy dung mạo của nữ nhân đó, một mực chau mày trầm tư. Đến lúc mọi người sắp xuất thủ, ông đột nhiên bừng tỉnh, hét lớn:

– Không được lỗ mãng, mau dừng tay, bà ta là Cửu Âm thánh mẫu!

– Cái gì, Cửu Âm thánh mẫu? Điều này…

Trong tiếng kinh hô, Thiên Túc đạo trưởng, Thái Phượng tiên tử, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ và Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa đều biến sắc, muốn rút tay về đã không kịp, đành kiên trì phát động tấn công.

Diệp Tâm Nghi thấy vẻ mặt của bốn người, liền hỏi Tịch Diệt thiền chủ:

– Cửu Âm thánh mẫu là người thế nào, tại sao bọn họ vừa nghe đến đã tái mặt như vậy?

Tịch Diệt thiền chủ cười khổ đáp:

– Bà ta là một nhân vật không dễ gây sự đâu, ngay cả Thiên Kiếm Khách gặp bà ta cũng phải đau đầu, chúng ta đừng nên chọc đến thì hơn, nếu không tuyệt đối sẽ sinh ra rất nhiều phiền phức đấy.

Diệp Tâm Nghi hoa dung thất sắc, hỏi lại với giọng khó chấp nhận:

– Không phải chứ, bà ta ghê gớm vậy sao?

Tịch Diệt thiền chủ lắc đầu than:

– Nếu bà ta không lợi hại thì sao Huyền Phong môn chủ phải trốn tránh? Nếu bà ta không lợi hại, liệu chúng ta vừa nãy có thất bại liên tiếp không?

Trong lúc nói chuyện, từ đấu trường vọng ra tiếng vang dội như sấm rền, lực phá hoại mạnh mẽ lan tỏa khắp bốn bề, cả bầu trời hoa tuyết bay lượn, hàn khí bao trùm đỉnh Hoa Sơn. Trong cơn hỗn loạn, bốn bóng người bật ra tứ phía, miệng thoát tiếng kinh hô, hiển nhiên không chiếm được thượng phong.

Đứng giữa không trung, Cửu Âm thánh mẫu lạnh lùng lên tiếng:

– Một lần nữa ta cảnh cáo các ngươi, bản thánh mẫu hôm nay đến đây không phải để tìm các ngươi, mà là vì tiểu tử đeo mặt nạ. Kẻ nào còn ngăn cản, chớ trách ta không lưu tình.

Dứt lời, khí thế cường đại bức người dần rời xa, biến mất trong đại điện Chính Đạo liên minh.

– Minh chủ, người thấy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?

Nhìn Diệp Tâm Nghi, Thái Phượng tiên tử khẽ hỏi.

Thần sắc Diệp Tâm Nghi biến đổi bất định, từ tốn nói:

– Bất kể bà ta có thân phận gì, danh dự của Chính Đạo liên minh không thể để mặc người ta vấy bẩn. Giờ mọi người hãy vào cùng ta, chỉ cần bà ta không hành động quá đáng thì cho qua. Một khi bà ta làm chuyện vượt quá giới hạn nhẫn nhịn của chúng ta, chỉ còn cách quyết chiến một trận phân thắng phụ thôi. Môn hạ lục viện giới bị ở đây là được rồi, đi nhiều sẽ không hay.

Nói đoạn tung mình bay lên, khuất bóng nơi đại môn.

Diệp Tâm Nghi rời đi, phút chốc trên quảng trường chỉ còn lại đệ tử lục viện. Nho viên Hạo Vân cư sĩ than thở:

– Chính Đạo liên minh hiện tại có thể nói cao thủ tụ tập như mây, nếu mà không bắt giữ được hai người xông vào núi đó, sau này liên minh càng không chịu nổi một đòn.

Ngọc Vô Song lắc đầu nói:

– Huyền Phong môn chủ và Củu Âm thánh mẫu đều là những nhân vật đáng gờm. Đặc biệt theo lời Tịch Diệt thiền chủ, Cửu Âm thánh mẫu là nhân vật tề danh với Thiên Kiếm Khách, cao thủ tam phái đâu ai muốn động vào bà ta, xem ra chuyện hôm nay e không xong rồi.

– Dù liên minh không có cách nào bắt được Cửu Âm thánh mẫu, nhưng Huyền Phong môn chủ cũng chẳng thể nào rời khỏi Hoa Sơn trước sự đeo bám của bà ta, không phải sao?

Thất Huyền chân nhân trình bày suy nghĩ của mình.

Bản Nhất của Bồ Đề học viện trả lời:

– Vãn bối cảm thấy chuyện này tạm thời khó nói chính xác được. Tu vi của Huyền Phong môn chủ mọi người đã thấy rồi, Kim Cương Thánh Phật và Chiến Tâm tôn giả liên thủ mà hắn vẫn chiếm thượng phong. Nếu hắn muốn ly khai cũng không phải chuyện khó. Chỉ có một điểm vãn bối không hiểu nổi, tại sao Huyền Phong môn chủ lại xông vào Hoa Sơn, do vô ý hay cố tình mưu đồ đây?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng đây là một vấn đề đáng cân nhắc.

Thương Nguyệt cất lời:

– Vãn bối biết câu trả lời, hôm nay Huyền Phong môn chủ xông vào Hoa Sơn là muốn thực hiện kế mượn đao giết người, mượn sức Cửu Âm Thánh Mẫu để đối phó Chính Đạo liên minh, nhằm làm suy yếu thực lực chính đạo.

Nói rồi nàng kể lại chuyện đã trông thấy dưới chân núi Hoa Sơn đêm qua, mọi người nghe ra đều cả kinh.

Dịch viên Tĩnh Nguyệt đại sư trầm giọng nói:

– Ta thấy chuyện này tốt nhất nên báo cho Diệp minh chủ ngay, tránh để tới lúc nàng ta lại sinh lòng khúc mắc. Liên minh hiện nay đang bên bờ bấp bênh, có thể tận lực làm gì thì chúng ta vẫn nên dốc sức, xem như cống hiến chút tâm lực cho bách tính thiên hạ, mọi người thấy sao?

Chúng nhân gật đầu, tỏ ý tán đồng. Vân Hoa của Đạo viên bỗng hỏi:

– Tốt thì tốt, nhưng chuyện này để ai nói thì ổn đây? Có lẽ Thương Nguyệt cô nương không tiện ra mặt, ở đây còn ai là người thích hợp?

Lời vừa xuất, mọi người đều biến sắc, không một ai lên tiếng.