Chương 880 – Thảo luận tình huống

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Người dịch: Diamondismail

Lâm Vân Phong sửng sờ, sau đó liền hiểu được ý tứ của nàng, gật đầu nói:

– Sư tỷ nói đúng, tuyệt đối không thể để hắn chết trong tay người khác, chúng ta nhất định phải tự mình ra tay giết hắn, như vậy mới không có lỗi với những đồng môn đã chết đi.

Thấy hai ngươi cứ mãi nói về chuyện Kiếm Vô Trần, Bách Linh cười nói:

– Được, chuyện hôm nay đối với chúng ta đã kết thúc hoàn hảo. Về lại thôi, còn nhiều chuyện của chúng ta đang đợi chờ chúng ta xử lý.

Bật cười thần bí, Bách Linh xoay mình đi, để lại Trần Ngọc Loan, Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong, Dương Thiên nhìn lẫn nhau, không đoán được ý tứ trong lời của nàng.

Cái gì mà chuyện thuộc về chúng ta, lẽ nào Trừ Ma liên minh còn có chuyện xảy ra?

Tỉnh lại, Trần Ngọc Loan cười yêu kiều lên tiếng:

– Được, không cần phải nghĩ nữa, có chuyện gì sau khi quay về chúng ta tự nhiên biết thôi.

Ba người Trương Ngạo Tuyết gật đầu không nói, theo nàng hướng về phía Bách Linh đã đi.

Chớp mắt, bốn người đã bay được vài dặm. Lúc này Không Linh điểu trên vai Bách Linh đột nhiên phát ra một tiếng kêu thánh thót khiến mọi người chú ý. Ngừng lại, Trần Ngọc Loan lưu ý động tĩnh bốn phía, phía trước không hề có chút dị thường nào, Không Linh điểu vì sao lại hót lên?

Trương Ngạo Tuyết nhìn hai bên, cuối cùng quay đầu nhìn lại, phát hiện trên tầng không khu vực Kiếm Vô Trần và Thiên Kiếm khách giao chiến, mơ hồ hiện lên một bóng hình.

Do bởi cự ly xa cách, mắt thường của Trương Ngạo Tuyết nhìn không rõ được người đó, nhưng trong não nàng lại thấy rõ một người đàn ông xấu xí.

– Hắn ở phía sau chúng ta, ánh mắt tà mị mà quỷ dị, khiến cho người ta cảm thấy không dám nhìn thẳng.

Nghe vậy Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong đều đưa mắt kinh ngạc nhìn người đó, Dương Thiên lại kinh hãi la lên:

– Cẩn thận, không được nhìn vào mắt hắn, đó chính là Vu Thần của Nam Cương.

– Ồ, Vu Thần! Hắn vì sao lại xuất hiện ở đây, lẽ nào đang hướng thẳng đến Trừ Ma liên minh của chúng ta?

Nghe thấy tên gọi này, Trần Ngọc Loan lập tức lên tiếng suy xét chuyện này trước hết.

Lâm Vân Phong ánh mắt lạnh lại, trầm giọng nói:

– Vu Thần thật tà môn, không ngờ lại không thể nhìn thấy hắn được. Hay là chúng ta nhanh chóng bỏ đi, tạm thời không nên chọc giận hắn.

Trương Ngạo Tuyết ngắm Vu Thần từ xa xa, ánh mắt lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, dường như đã hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt đó của Vu Thần, nhưng điều này khiến nàng rất kinh ngạc, vì sao lại như vậy?

Trần Ngọc Loan không hề do dự, nàng nghe theo kiến nghị của Lâm Vân Phong, quát lên một tiếng thánh thót xoay mình bỏ đi, dẫn theo ba người chớp mắt liền biến mất trong biển mây.

Vu Thần nhìn thấy bốn người bỏ đi, khuôn mặt xấu xí cười âm hiểm, thật ra vì sao hắn muốn hiện thân, vì sao muốn để cho cao thủ Trừ Ma liên minh biết được hắn đã đến nơi này?

———————————————

Quay lại Phục Long cốc, Trần Ngọc Loan lập tức cho gọi những người trọng yếu hội họp trong đại điện Trừ Ma, bàn luận chuyện hiện thân của Vu Thần.

Thấy vậy, mọi người ngồi đó đều biến hẳn sắc mặt, trong lòng ưu tư nhiều, suy xét mục đích Vu Thần xuất hiện.

Mọi người đều biết, Vu Thần cùng liệt danh với Yêu Hoàng, không chút nhượng bộ so với Địa Âm Thiên Sát. Loại địch nhân này đột nhiên xuất hiện ở vùng phụ cận, nếu nói không có ý đồ ai cũng đều không thể tin được.

Nhưng Vu Thần đến từ Nam Cương, vào Trung Thổ thật ra có mục đích thế nào, đến nơi đây bởi vì chuyện gì. Điểm này những người ngồi ở đây đều không biết được.

Lướt mắt nhìn tới nhìn lui mọi người, Trần Ngọc Loan thấy ai cũng cau mày suy nghĩ, nhịn không được cất tiếng hỏi:

– Mọi người có ý tưởng thế nào không cần phải dấu, cứ nói ra, chúng ta cùng nhau thương nghị.

Quy Vô đạo trưởng lo lắng nói:

– Vu Thần xuất hiện chắc có dụng ý. Nếu quả thật hắn đến đường đường chính chính, chúng ta phòng ngự sẽ tốt. Nếu như hắn xuất hiện như một cái bóng, thỉnh thoảng xuất hiện trong vùng phụ cận, chúng ta liền không thể phòng ngừa được, hoàn toàn bị hắn điều khiển đại cục.

Lời này nói ra, mọi người vẻ mặt nặng nề. Lời của Quy Vô đạo trưởng hệt như một bóng ma bao trùm trong lòng mọi người.

Bách Linh thấy mọi người lo lắng như thế, không khỏi cười nói:

– Không cần lo lắng như thế, Vu Thần quỷ bí mà tà dị, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng mạo phạm chúng ta.

Phần Thiên hơi không hiểu, hỏi:

– Công chúa khẳng định như vậy, không biết có chứng cứ gì không?

Bách Linh cười nói:

– Điều này rất đơn giản. Vu Thần tiến vào trung thổ, không ngoài hai mục đích, thứ nhất chính là báo thù, thứ hai là tranh hùng thất giới. Trước hết nói về mục đích thứ nhất của hắn. Muốn báo thù, hắn sẽ không tìm những người chúng ta, bởi vì những người phong ấn hắn năm xưa đều không ở nơi đây. Thứ hai, nếu như hắn muốn tranh hùng thất giới, hiện tại còn có Địa Âm, Thiên Sát, Yêu Hoàng, Ma Tôn. Nếu hắn gây bất lợi cho chúng ta, liền làm mất đi sự kiềm chế những thế lực kia, như vậy với hắn là bất lợi. Nếu như hắn muốn tiêu diệt chúng ta, với lực lượng chúng ta hiện nay, Vu Thần cũng không thấy có khả năng làm được. Như vậy, kẻ âm hiểm quỷ bí như hắn làm sao lại không hiểu những điều ngu xuẩn này?

– Lòng người biến đổi, Vu Thần không phải như vậy, ai có thể đoán được điều hắn nghĩ trong lòng.

Dương Thiên lại thấy khác, nói ra lý giải bản thân mình.

Trần Ngọc Loan thấy có lý, trầm ngâm nói:

– Lời hai người đều có lý, hay ta thấy định sẵn một số chuyện chuẩn bị để tránh những chuyện bất ngờ.

Bách Linh cười nói:

– Thật ra mọi người không cần lo lắng, chỉ cần ở nơi đây, bất cứ tà ác đến gần đều không thoát được cảm ứng của Không Linh điểu, nó chính là phòng ngự tốt nhất.

Nghe vậy, những người đang ngồi thở hắt ra. Mọi người khi nhớ đến thần kỳ của Không Linh điểu, khuôn mặt không khỏi lộ ra vài nụ cười.

– Lời công chúa rất đúng. Có Không Linh điểu này, có thể nói không tà ác nào xâm nhập được.

Quy Vô đạo trưởng cười ha hả, khôi phục lại tự tin, mở lời khen ngợi Bách Linh trước tiên.

Bốn bề, mọi người cùng nhau hưởng ứng, nhất thời trong đại điện tan biến âu sầu. Mọi người được Bách Linh khích lệ, đều khôi phục lại tâm tình bình tĩnh.

Giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, Trần Ngọc Loan cười nói:

– Hiện tại nếu như tạm thời không có uy hiếp, chúng ta không cần phải nói chuyện này, hay là bàn đến chuyện Kiếm Vô Trần tự tay giết chết Thiên Kiếm khách. Lần này … đại khái tình huống như thế. Hiện tại chúng ta lập tức thông báo rộng rãi tin tức cho người thiên hạ, khiến Kiếm Vô Trần lưu tiếng xấu vạn năm, vĩnh viễn không có ngày trở mình được.

Những lời của Trần Ngọc Loan khiến cho những người chưa từng thấy qua trận chiến cảm thấy kinh ngạc dị thường. Kiếm Vô Trần âm hiểm tàn độc ngoài ý nghĩ mọi người, ngay cả Thiên Kiếm khách cũng dám giết, còn có người nào có thể canh chứng người như hắn được đây?

Đứng dậy, Quy Vô đạo trưởng hơi phấn chấn nói:

– Minh chủ yên tâm, ta đảm bảo chuyện này trong thời gian ngắn nhất có thể được loan truyền khắp thiên hạ. Đến lúc đó không những Kiếm Vô Trần không có đất dung thân, ngay cả Cửu Thiên Hư Vô giới cũng bị người ta thóa mạ.

Trần Ngọc Loan cao hứng lên tiếng:

– Như vậy tốt nhất. Chuyện này giao cho ông làm. Bây giờ chuyện ta cần nói là vậy, mọi người ai có việc thì làm, ai muốn không có thì nghỉ ngơi.

——————————————

Rời khỏi đại điện, Bạch Linh đi đến trước mặt Trương Ngạo Tuyết, nhẹ giọng nói:

– Đi đâu vậy?

Trương Ngạo tuyết nói:

– Đi tới lui, tỷ thì sao?

Bách Linh điềm nhiên đáp:

– Tỷ cũng muốn đi loanh quanh, chúng ta đi cùng nhau thôi.

Trương Ngạo Tuyết cười cười, cùng Bách Linh rời đi.

Đi trong sơn cốc, hai người ai cũng không nói gì, mơ hồ có chút kỳ quái. Trương Ngạo Tuyết không hỏi, Bách Linh không nói. Cứ im lặng trầm ngâm như thế, không lâu đã ra ngoài sơn cốc.

Ngừng lại, Bách Linh hỏi:

– Ngạo Tuyết, có biết tỷ vì sao đi tản bộ với muội không?

Trương Ngạo Tuyết nhìn về chân trời, điềm nhiên đáp:

– Bởi vì tỷ và muội giống nhau, trong lòng có điều nặng nề, có chờ đợi.

Bách Linh lên tiếng:

– Đúng thế, ngoại trừ nặng nề và chờ đợi, còn có nóng nảy và bất an.

Trương Ngạo Tuyết nghe vậy, cười nhẹ, trong mắt lóe lên chút mơ hồ, giọng u uẩn nói:

– Chúng ta và huynh ấy, thật sự ở cùng nhau không nhiều …

Bách Linh hơi u oán, nhỏ giọng lẩm bẩm:

– Tình cảm rất kỳ quái, rất nhiều người ở cùng nhau hết ngày này đến ngày khác, nhưng lại không như người khác dù chỉ trong một thời gian ngắn. Giữa chúng ta và Lục Vân, đã định sẵn cần phải chịu một số nạn, không giống như tình ái thế tục, bởi vì huynh ấy muốn nghịch thiên.

Trương Ngạo Tuyết lẩm bẩm nho nhỏ:

– Đau thương tình ái, chỉ vì nghịch thiên, ngày đã thành công, quay lại chịu không nổi. Đợi đến ngày huynh ấy thành công, chúng ta có ….

– Tin tưởng kiên định, muội cần phải tin tưởng, chỉ cần có tình yêu, chúng ta cuối cùng có thể như ý nguyện.

Vỗ vỗ lên vai nàng, khuôn mặt Bách Linh lộ ra nụ cười. Trương Ngạo Tuyết nhìn nàng, hai người bốn mắt giao nhau, cuối cùng đều bật cười.

—————————————-

Rời khỏi Vu Thần, Lục Vân bay thẳng về Phục Long cốc. Trên đường đi, Lục Vân suy nghĩ, lời Vu Thần thật ra có vài phần là sự thật. Về Vong Linh trớ chú, Lục Vân hơi lo lắng, đây là chuyện làm chàng suy nghĩ nhiều nhất, chuyện này mãi vẫn không có cách giải quyết.

Nghĩ lại những lời của Vu Thần, Lục Vân tuy không ngu dại tin tưởng hoàn toàn, nhưng cũng biết có một số chuyện không cách nào phủ nhận. Như vậy, cho dù chàng tâm trí kiên nghị, nhưng nghĩ đến hậu quả đó cũng không khỏi lạnh lòng.

Trong lúc trầm tư, Lục Vân tỏ ra hơi u buồn, tốc độ theo biến hóa trong lòng đang vô tình chậm lại.

Khi cuồng phong thổi qua, Lục Vân đột nhiên tỉnh lại, ý thức nhìn lại trước mặt, phát hiện mình bay đã nửa ngày mà không vượt qua được vài trăm dặm.

Bỏ qua tâm tình ưu tư, toàn thân Lục Vân ánh kim lóe lên, Tịch Diệt tâm pháp của Phật gia lập tức khiến chàng khôi phục lại bình tĩnh, tốc độ lập tức tăng nhanh, bóng người lướt qua hình thành một vệt bóng trắng bạc dài giữa không trung.

Xuyên mây đuổi trăng, gió rít điếc tai, Lục Vân trong lúc bay đi rất nhanh, giữa biển mây cười ngạo trời đất, tâm tình liền thư giãn khá nhiều, khiến cho ánh Phật sắc vàng kim bên ngoài thân thể chàng dần dần mất đi, sau đó luồng sáng kỳ lạ bảy màu xuất hiện, hình thành một cảnh tượng rực rỡ bốn bề quanh chàng.